Từ xưa tới nay Tô Châu vốn được coi là địa danh đẹp vào bực nhất ở Trung Hoa, nằm ở tỉnh Giang Tô. Nơi đây phong cảnh xinh đẹp hữu tình, nhà cửa lầu các nguy nga nhưng cũng vô cùng trang nhã với những hoa viên rực rỡ cây cỏ bốn mùa khoe sắc bên bờ Thái Hồ. Cộng thêm khí hậu miền biển mùa hạ thì dịu mát, tới đông thì ấm áp thật chẳng khác nào thiên đàng nơi hạ giới.
Nhân đó cũng không thể quên được một chi tiết quan trọng, đó là Tô Châu không chỉ cảnh đẹp đắm say lòng người mà con người nơi đây cũng quyến rũ lạ thường. Có lẽ phần là do khí hậu ôn hòa khiến con người tráng kiện, da dẻ trắng trẻo mịn màng, phần khác là do văn hóa nơi này tạo cho con người ta cách ăn vận trang nhã lạ thường. Người Tô Châu thường mặc áo quần làm từ gấm vóc, chính là thứ gấm lụa nổi tiếng vùng này cùng với chiếc quạt hương phe phẩy trên tay khiến cho người nơi xa đế tưởng như đang đối mặt với những thiên tiên vậy. Sở dĩ nói đến điều này là bởi cho dù trên những con đường Tô Châu vốn nườm nượp tấp nập người qua lại thì một gã thanh niên ăn mặc quái dị vẫn sẽ trở nên nổi bật giữa đám áo gấm vải lụa đầy màu sắc kia.
Người đi đường không khỏi ngoái đầu lại nhìn gã. Hắn mặc chiếc áo ngắn tay với những dải quấn quanh người làm từ da thú, trên đầu quấn một chiếc khăn trông như mấy người đánh cá ngoài Thái Hồ nhưng nó vằn vện rất khác người. Hắn để tóc xõa dài không búi với đám râu trên mặt như của một ông lão tuổi thất thập khiến gã nom không khác một tay người rừng. Nhìn qua là người ta biết hắn từ nơi khác đến, và nếu người ta nghe thấy tiếng hắn hỏi mua mấy chiếc màn thầu thì người ta sẽ biết hắn đến từ một nơi rất xa, chính là vùng Tây Vực quanh năm giá lạnh, bốn mùa tuyết phủ.
Lạ một điều là cho dù trông hình dong như vậy, gã trai lại không hề tỏ vẻ bối rối hay lạ lẫm gì với nơi này như thể hắn đã sống ở đây lâu lắm ròi. Tuy không thông thuộc hết đường ngõ đi lại song hắn vẫn rất ung dung, tuyệt nhiên chẳng phải dừng lại hỏi thăm người qua đường. Hắn mua liền mấy chiếc màn thầu bỏ vào tay nải rồi lững thững dắt ngựa đi lững thững như thể đang dạo cảnh đẹp nơi này vậy. Người ta chú ý đến hắn vì hình dong nhưng những tay sành sỏi có chút kiến thức giang hồ thì chỉ chú ý tới con người của hắn, đích thị là loại Xích Long nổi tiếng ngoài Tây Vực, cực kỳ hiếm gặp ở Trung Nguyên. Loài ngựa này cước trình hơn mấy trăm dặm, chân dài thân cao lớn khi chạy mồ hôi đỏ như máu, cực kỳ khôn ngoan và trung thành. Giá của một con Xích Long Thần Mã trên ngàn lượng, khiến người ta băn khoăn một gã trông như hành khất như hắn sao có thể sở hữu một con ngựa quý đến thế.
Hắn như làm ngơ trước cái nhìn tò mò của mọi người, bản thân hắn cứ thong dong đi qua các phố ngắm nhìn cảnh phồn hoa nơi này. Chỉ khi đi qua các kỹ viện nếu tinh ý mới thấy hắn rảo bước chậm hơn, thi thoảng đảo mắt lướt qua những cô nương cực kỳ quyến rũ ở chốn này.
Nếu nói đàn bà con gái Tô Châu xinh đẹp vào bậc nhất nhì Trung Nguyên thì cũng cần nói thêm là những người con gái xinh đẹp nhất nơi này đa phần đều là ở trong kỹ viện. Không chỉ Tô Châu mà mấy mụ Tú Bà chủ chứa còn thu nạp con gái ở các vùng khác đem về khiến cho khách quân tử đã một lần biết mùi kỹ viện nơi này đều không sao cưỡng lai được ham muốn quay lại nếm mùi thêm vài ba lần nữa, dĩ nhiên là chỉ khi họ có ngân lượng đầy túi bởi giá một đêm ở kỹ viện Tô Châu chẳng rẻ chút nào. Càng bất ngờ hơn là gã lữ khách kia lại chọn ngay kỹ viện nổi danh, đắt giá bậc nhất Tô Châu để bước vào, chính là Mộng Hương Viện.
Các cô nương nơi kỹ viện này không chỉ cực kỳ xinh đẹp mỹ miều mà thuật phòng the chiều chuộng khách chơi cũng vào hạng bực nhứt. Thêm vào đó các cô còn có tài cầm kỳ thi họa, ngày ngày, tiếng đàn sáo réo rắc trầm bổng ngân lên từ những ngón tay ngà ngọc khiến khách quân tử dùng dằng chẳng nỡ rời xa. Điều đặc biệt ở Mộng Hương Viện này không chỉ có vậy, ở đây còn có một luật lệ rất đặc biệt. Thường thì khách chơi muốn ngủ một đêm với kỹ nữ, dù là loại bình thường ở đây cũng phải trả hàng trăm lạng, còn nếu là loại gái hạng nhứt thì không bao giờ dưới giá ngàn lượng. Thế nhưng cũng có thể ngủ với gái với chỉ cần mười lạng, tức là bằng một phần trăm số bạc phải bỏ ra, dĩ nhiên là phải kèm theo một điều kiện.
Thật ra điều kiện đó chẳng có gì khó khăn, chỉ là đổ xúc xắc thắng được người của kỹ viện. Tức là khách bỏ ra mười lạng làm lệ phí, nếu thắng có thể khỏi cần bỏ ra ngàn lạng mà vẫn có thể được danh kỹ của Mộng Hương Viện hầu hạ một đêm. Điều này quả hấp dẫn khiến mọi người đổ xô vào chơi trò may rủi, nhưng đâu biết họ không có chút ít hy vọng nào thắng được tay cầm cái của kỹ viện. Hắn vốn là cao thủ giang hồ trong ngành đỏ đen, chỉ cần một phát kình lực là có thể ngầm điều chỉnh mặt xúc xắc theo ý mình. Vì thế thự chất đám công tử bỏ mười lạng ra chơi trò này chỉ như đem bạc vất cho kỹ viện không thu lại được gì. Những kẻ thắng được lão đều là chân gỗ tay trong của nhà thổ bỏ ra câu khách mà thôi.
Chính bởi thế mà đêm nay lão già râu trắng cầm cái toát mồ hôi khi vừa lật bát, lão không tin vào mắt mình khi thấy ba con xúc xắc lần lượt hai, ba, bốn nút, vừa tròn chín. Vậy là hán tử quái dị kia mới thắng chứ không phải là lão, cho dù rõ ràng khi nãy lão đã điều chỉnh để trong bát chỉ có một nút nhưng không hiểu sao mặt tứ lại hóa thành hai nút thế kia.
– Vậy đêm nay tôi được chọn một cô nương của kỹ viện này rồi đúng không. – Hắn nheo mắt vừa như trêu chọc vừa như thách thức bằng giọng trầm ấm nhưng hơi lạ của một kẻ đến từ vùng quan ngoại.
Lão giá vẫn còn bàng hoàng, lấy tay quệt mồ hôi, liếc qua mặt kẻ vừa thắng lão lắp bắp…
– Vâng, vâng. Mời công tử lên lầu. – Gã quay sang tay nhỏ quy nô ra lệnh – Mau đưa công tử lên phòng của Ngân Hoa cô nương.
– Chúc công tử hưởng thụ vui vẻ, cô nương đó thuộc hạng xinh đẹp nhất của bổn viện, nhất định sẽ khiến công tử hài lòng.
Hắn theo thằng nhỏ quy nô lên lầu rồi bước vào một căn phòng rất tráng lệ, mùi nước thơm đặc trưng của các kỹ viện tỏa ra khiến hắn ngây ngất ngay từ đầu. Hán tử móc ra ít bạc lẻ thưởng cho thằng nhỏ quy nô trước khi nó tủm tỉm cười ý nhị ra ngoài khép chặt cửa lại để hắn có thể tự nhiên thưởng thức một đoá hoa thơm sẵn sàng dâng hiến.
– Ngân Hoa hân hạnh được bồi tiếp cho công tử đêm nay, mong chàng không chê Ngân Hoa xấu xí mà hắt hủi.
Hắn vẫn ngồi nguyên trên ghế ngắm nhìn cô kỹ nữ từ đầu đến chân, qua là sắc nước hương trở, đầy đủ sự mê hồn kiều mị. Cô nàng khoác chiếc áo làm bằng the mỏng có thể nhìn rõ mọi đường cong trên cơ thể thanh xuân.
– Thiếp xin kính chàng một chung rượu để tăng thêm hứng thú cho chàng đêm nay.
Hắn đón lấy ly rượu ngửa cổ uống cạn trong lúc cô ả cũng nâng ly lên miệng nhỏ nhẹ uống cạn, uống xong, ngửa cái ly rỗng ra đảo mắt nhìn hắn cười đầy dâm mị. Rượu ngon để lại vị cay nồng trên đầu lưỡi nhưng cái thân hình đàn bà đứng trước hắn còn ngo nhơn nhiều. Chính cái cách ăn vận nửa kín nửa hở, nửa như e dè mà nửa như khêu gợi khiến máu trong huyết quản hắn cứ sôi lên sùng sục.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Kỹ viện hắn đã vào không ít nhưng quả thật, chỉ có đất Tô Châu này mới có kỹ nữ đẹp đến vậy, chả trách mà khách giang hồ một lần đên Giang Nam không thể bỏ qua cái món đặc sản thịt sống này. Vòng eo cô ả thon nhỏ thít cong lại trong lúc bờ mông bên dưới đung đưa theo mỗi bước đi khiến hắn thấy bỏng mắt.
Cô ả sà ngay vào lòng hắn hôn hít, bàn tay nhỏ nhắn thon dài vuốt ve khuôn mặt râu ria lởm chởm của hắn, luồn vào mái tóc xõa xượi khô cứng vì nắng gió cười khúc khích. Có lẽ cô ả đã dạn dày chốn phong trần, cũng đã bồi tiếp nhiều loại đàn ông tứ xứ vì thế cách ăn vận và bộ dạng kỳ quái của gã cũng chẳng làm cô nàng bận tâm. Quả thực với kỹ nữ thì hình dong khách ra sao, đẹp trai mỹ miều như Phan An hay xấu xí thô lỗ như Trư Bát Giới họ cũng mặc, điều duy nhất họ quan tâm là túi tiền của khách nặng hay nhẹ mà thôi. Cô nàng nâng một ly rượu nữa cho hắn uống cạn, cố tình ghé sát cơ thể đàn bà hừng hực vào người hắn mời gọi. Cái áo mỏng manh thực ra không có tác dụng che đậy cơ thể mà chỉ có tác dụng kích thích cho khách hứng lên mà thôi. Ở cái khoảng cách gần đến vầy, hắn có thể nhìn rõ hai bầu vú cô nàng bập bồng theo từng hơi thở, hai đầu vú đội lớp vải mỏng nhô lên chúm chím như hai nụ hoa xuân. Lớp the mỏng manh cũng cho phép hắn nhìn thấy rõ màu sắc bầu vú trắng nõn nường của cô nàng, làm nổi bật lên hai nụ hoa đỏ sẫm ở chính giữa. Bất giác không thể cầm lòng, hắn đưa lên xoa nắn đôi vưu vật đó trong bàn tay, một cảm giác thật mát mẻ và đầy đặn tràn ngập trong hai lòng bàn tay hắn.
– Để thiếp cởi hẳn xiêm y ra cho tướng công thoải mái hơn nhé.
Cô ả cựa mình thoát khỏi vòng tay hắn đứng trước hắn ưỡn ẹo rồi khéo léo đặt tay lên trút bỏ bộ cung trang bằng sa mỏng màu trắng ra khỏi người để lộ thân hình ngọc ngà không một chút tì vết. Nàng ta đứng trước hắn ưỡn người phô bày tất cả cơ thể không một chút ngượng ngập như thể đó là việc làm rất đỗi quen thuộc hàng đêm vậy.
– Chàng thấy thiếp có xinh đẹp không – nàng ta ỏn ẻn dí sát cả bầu vú vào ngực hắn mời mọc.
– Đẹp, đẹp lắm, nàng làm thấy hứng thú không thể tưởng tượng. – Hắn thấy mình không việc gì phải gò mình vào lễ giáo chi hết ở cái chốn này nên điềm nhiên lần mò khắp cơ thể cô nàng kỹ nữ, suốt từ cổ xuống đến vú rồi mò mẫm cả xuống chỗ kín giữa hai chân của nàng ta nơi đám lông đen nhánh được cắt tỉa hết sức cẩn thận chỉ hướng vào thăm động đào cô ả.
– Công tử đừng sờ mó thiếp như thế, làm thiếp nhột nhạt lắm. Mình vào trong đi để thiếp sẽ chiều chuộng chàng vui thú cùng cực đó nha.
– Hay lắm, ta cũng tò mò muốn xem tài năng của nàng ra sao. Thân hình nàng thì tuyệt mỹ nhưng không biết cái khoản kia của nàng có khiến ta thích thú không.
– Rồi thiếp sẽ cho công tử biết hết mà, tài năng của thiếp là bậc nhất ở nơi đây đó. Thôi mình vào trong đi, thiếp thấy hơi lạnh rồi. Cứ bắt thiếp đứng đây trần truồng tội nghiệp thiếp lắm công tử ơi.
Quả thực khi vào đến giường của cô nàng rồi thì hắn mới thấy lời của cô nàng nói không sao. Chẳng phải khi nãy cô ả tự phụ mà thực sự khả năng làm chuyện đó của cô nàng phải được liệt vào hàng đại cao thủ. Hắn không hiểu tại sao mà kể từ lúc cô ả bắt đầu cởi quần áo cho hắn đến tận sáng bảnh mắt, cô ả làm chuyện gì mà lúc nào dương vật của gã cũng căng cứng dựng đứng sẵn sàng lâm trận.
Tất cả mọi thủ thuật phòng the, có lẽ không trò gì là cô nàng không tường tận, ba mươi sáu tư thế giao hợp, không tư thế nào là không tinh thông. Tự bản thân hắn biết mình không phải là loại đàn ông dâm đãng quá mức nhưng quả thật đêm đó hắn như ngủ cùng một khối thịt sống nóng hổi đầy quyến rũ. Cô nàng biết đem tất cả mọi bộ phận dù là nhỏ nhất trên toà thiên nhiên của mình ra làm cho hắn vui. Hắn biết chính bản thân cô nàng cũng là phường cực dâm bởi lẽ dâm thuỷ cô ả xuất ra ướt hết cả nệm. Vốn dĩ hắn có thể kìm nén không xuất khí khi hành lạc, nhưng đêm nay cuối cùng hắn cũng đành thoát dương vào trong lồn của cô ả bởi một lẽ, hắn biết nếu không làm vậy thì cái của nợ đó của hắn sẽ khó có thể nào cụp xuống được. Đôi bàn tay, cái miệng xinh xắn và cả cái lỗ nhỏ xíu giữa đùi cô nàng đều như có ma thuật thổi cho cái đó của gã cứng đơ.
Đến cuối canh năm, trời đã lờ mờ sáng mà cô nàng vẫn còn nằm úp mặt vào háng của hắn cẩn thận chăm sóc cho cái đàn ông gã bằng miệng cô nàng, cần mẫn liếm hết tất cả những gì hắn và nàng xuát ra còn dính lại trên khúc thịt đó.
– Chàng là người có võ công đúng không – đột nhiên cô ả chồm lên ngực gã hỏi, hắn vừa tỉnh ngủ sau khi chợp mắt một lúc sau khi xuất tinh, ôm tấm thân cô ả vào lòng cười khảy…
Hắn không trả lời, xưa nay giao hoan với kỹ nữ hắn rất ít khi mở lời, chỉ làm việc cần làm rồi thôi. Đã có biết bao tấm gương bị sa cơ chỉ bởi những lời thủ thỉ buột miệng khi chung chăn sẻ gối, hắn không muốn mình đi theo vết xe đổ đó.
– Bộ ngực chàng, cơ bắp chàng rắn chắc quá, chàng làm tình với thiếp cả đêm qua liên tục mà không xuất dương, tiếng thở cũng vẫn đều đặn. Thiếp thấy chàng chắc phải là bậc cao thủ bậc nhứt đó.
– Nàng có vẻ có kinh nghiệm nhỉ, nhưng ta sợ lần này nàng doán sai rồi đó. Thôi, nàng đừng đoán già đoán non nữa, chỉ cần làm đúng phận sự của mình thôi. – Hắn ngắt lời cô nàng, không muốn nghe thêm nữa bởi hắn hiểu cô ta nói đúng. Gã ôm chặt lấy tấm thân đàn bà trần truồng gầy lại cuộc ái ân, lần này thì hắn chủ động vật cô nàng ra mà địt chứ không nằm thụ động để cô nàng hầu hạ như đêm qua. Tiếng rên rỉ của cô nàng kỹ nữ khiến hắn thấy thích thú, chỉ có trong những giây phút hành lạc với đàn bà như thế này hắn mới có thể quên đi khát vọng báo thù nung nấu trong hắn bao lâu nay…
Hắn mặc lại áo quần sau khi cô nàng kỹ nữ cẩn thận lấy khăn ấm lau rửa khắp cơ thể của hắn và của nàng. Cảm giác nhột nhạt khi cô nàng lấy chiếc khăn lụa lau dọc theo thân cặc khiến hắn tự dưng thấy bủn rủn sướng tê người. Cô nàng chỉ khoác hờ tấm áo mỏng rồi ân cần tiễn hắn ra khỏi phòng…
– Lần sau công tử lại tới tìm thiếp nhé, Ngân Hoa nhất định sẽ lại bồi tiếp chàng thật tận tình.
Cô ả mời gọi gã nhiệt tình như vậy cũng có cái lý của nó. Tuy chàng không bỏ ra nghìn lạng để mua nàng một đêm như những khách khác nhưng chàng lại thưởng cho cô ả gấp nhiều lần những đại gia vẫn thưởng cho nàng sau một đêm hành lạc. Số bạc này dĩ nhiên cô ả được lãnh trọn, còn cái số bạc mà người ta trả cho ma ma thì dĩ nhiên là không bao giờ nàng ta được sờ vào. Kỹ nữ ở kỹ viện vốn trước giờ chỉ sống nhờ vào tiền thưởng thêm của khách, nên cô nào cô này đều ra sức làm khách vui lòng những mong sáng hôm sau được khách thưởng thêm cho chút đỉnh mà bù vào tiền son phấn xiêm y. Hắn đặt nén bạc lớn vào tay cô ả rồi mới đi, cái vẻ bùi ngùi của cô nàng khiến gã thấy tức cười. Vừa mới rời khỏi căn phòng uyên ương suốt cả đêm qua của mình, hắn đã bắt gặp một lão già đang đứng ngay đó, bên cạnh là mấy tay thuộc hạ vây quanh. Vừa nhìn thấy hắn lão già đã nhếch mép, có lẽ lão đã chờ hắn nãy giờ…
– Thì ra cao thủ đêm qua đổ xúc xắc thắng được lão Ngũ ở đây là ngươi. Tuổi trẻ tài cao, người làm ta thật khâm phục quá đó, Thẩm Sỹ Kiệt. Không ngờ ngươi dám mò vào tận đây, quả là gan ngươi to thật.
– Thì ra là lão tiền bối. Thẩm mỗ vốn nghe danh các cô nương Mộng Hương Viện xinh đẹp tuyệt trần, đêm qua mới được thử mùi bản lĩnh. Quả đúng là con mắt tuyển lựa gái của Dư lão tiền bối khiến người ta bội phục muôn phần.
Hắn điềm nhiên chấn chỉnh lại bộ áo quần quái dị bằng lông chó của mình nói tiếp…
– Vãn bối thấy có tấm bảng đề ngoài cửa mới dám mạo muội vào đây thử chút vận may với mấy vị cô nương, ai ngờ lại khiến lão tiền bối nổi giận. Không biết vãn bối đắc tội với tiền bối ở điểm nào, có thể chỉ cho vãn bối được biết không…
– Giang hồ nói ngươi có cái lưỡi không xương quả chẳng sai. Được, tên tiểu cẩu, để hôm nay ta xem thử bản lĩnh ngươi ra sao.
– Vậy Thẩm mỗ hân hạnh được hầu tiếp lão tiền bối, mời…
Thẩm Sỹ Kiệt thản nhiên bước theo lão già ngoại tứ tuần họ Dư không chút sợ hãi, hắn dĩ nhiên đã dám vào tận hang sói để hái hoa thì cũng đã lường trước hết mọi sự việc xảy ra sau đó, việc này hắn biết mới chỉ là bắt đầu mà thôi.