Phần 24
Tất cả chúng tôi đều lui lại vài bước, tuy đã sớm đoán ra cỗ quan tài này chắc chắn không bình thường, nhưng đến khi thực sự đụng vào vẫn không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh. Tiếng động này chứng tỏ bên trong có thứ gì đó đang cử động, đã vào quan tài rồi mà còn cử động thì nhất định không phải chuyện tốt lành.
Sắc mặt Đại Khuê trắng bệch, run run nói “Hình như bên trong có thứ gì đó còn sống? Ông Ba, tôi nghĩ tốt nhất chúng ta đừng mở nó ra.”
Chú Ba nhìn kỹ những đường nối trên quan tài, lắc đầu nói: “Không thể nào, quan tài này được đóng rất kín, không khí căn bản không thể lưu thông, dù bên trong có thứ gì còn sống và cho dù nó có thể sống lâu đến 3000 năm đi nữa thì cũng sớm nghẹt thở mà chết rồi. Huống hồ đây mới là lớp quan tài ngoài cùng, bên trong còn có mấy lớp nữa cơ mà, chúng ta cứ mở trước một hai lớp rồi nghe cho rõ ràng xem sao.”
Tôi phỏng đoán đại khái về trọng lượng của thứ này, trong trí nhớ của tôi quan quách bằng đồng đen nặng nhất là quan quách đồ sộ trong Tằng Hầu Ất mộ ở gò Lôi Cổ, đại khái khoảng 9 tấn. Kích thước của cái này cũng không sai biệt lắm, nhưng cái ở Tằng Hầu Ất mộ chỉ là đồng đen được khảm lên ván gỗ còn cái này lại là nguyên khối đồng đen, không chừng còn nặng hơn 9 tấn nhiều, cụ thể bao nhiêu thì tôi cũng không ước lượng được.
Đại Khuê và chú Ba dùng dao cạo một đường lên lớp sơn trên chỗ nối, sau đó cắm xà beng vào, hô vang rồi dùng sức đè mạnh. Chỉ nghe cách một tiếng, nắp quách đồng đen liền vênh lên, tôi vội đến hỗ trợ, đẩy phiến đồng đen đó ra. Nắp quách này tối thiểu phải hơn 800 cân, đẩy cả buổi mới xê dịch được một nửa ra mép rìa. Chúng tôi mệt đến nỗi thở không ra hơi, cuối cùng mấy người chúng tôi đồng thời dùng bả vai đẩy phiến đồng đó sang một bên mới lộ ra lớp quan tài bên trong.
Đó là một khối quan tài sơn đen nạm ngọc tinh xảo, phía trên khảm đầy ngọc thạch được bài trí vô cùng tinh tế, xếp thành hai kiểu hình tròn và hình thoi, đại khái biểu thị quan niệm trời tròn đất vuông. Bên trong quan tài khảm ngọc kia là một quan tài bằng gỗ hoa văn sơn mài, vì bên ngoài dán sát vào lớp quan tài khảm ngọc nên tôi cũng không nhìn rõ trên đó vẽ gì. Phan Tử thấy cái quan tài kia, lập tức dán mắt vào nó, đè miệng vết thương vừa khóc vừa cười nói: “Mẹ nó, nhiều ngọc như vậy, tiện tay lấy đi một hàng cũng đủ rồi!” Nói xong cắn răng định xuống tay, chú Ba vội kêu lên: “Không được! Đây là ngọc mã não ở Mã Nạp Tư, Tân Cương, nếu chú cạy ngọc ra bán lấy tiền thì chỉ được hơn mười vạn, chúng ta nhiều người như vậy chia ra còn chưa đủ, phải lấy nguyên bộ ngọc khảm gỗ thì mới đáng giá!”
Phan Tử đã từng gây họa nên khi chú Ba trừng mắt, hắn cũng không dám lỗ mãng, gãi gãi đầu lui qua một bên.
Chú Ba gõ gõ lên lớp quan tài gỗ, nói: “Bình thường vua của các nước chư hầu thời Chiến quốc đều táng trong ba lớp quan hai tầng quách, nếu tính cây đại thụ kia là tầng quách thứ nhất thì hiện tại chúng ta đã mở hai quách hai quan, vậy thì tầng cuối cùng này hẳn là đáng giá nhất.” Nói xong, chú Ba thật cẩn thận dùng dao nhỏ cạy lớp kim loại phía trên ra, để không làm hỏng lớp ngọc khảm trên quan tài nên chú cạy rất tỉ mỉ, mất nửa tiếng mới lấy ra được trọn bộ.
Phần quan tài khảm ngọc được tháo ra, tôi liền thấy rõ hoa văn trên quan tài gỗ kia. Mấy thứ này dễ dàng nhận biết hơn so với chữ khắc trên đồ vật, tôi bật một cây đèn mỏ lên để xem xét cẩn thận. Phía trên vẽ bức tranh mang tính tự sự, bức vẽ trên mặt quan tài có thể minh họa cho thời điểm quan tài vừa mới nhập liệm. Tôi thấy cây đại thụ lớn ở giữa nứt ra một cái động, quan tài bằng đồng đen đang được rất nhiều bộ xương khô nâng lên, còn chưa đậy nắp, bên cạnh có vô số người đang cung kính quỳ gối xuống.
Chú Ba thật cẩn thận xếp gọn lớp quan tài khảm ngọc, bỏ vào trong ba lô. Tôi thử vác một chút, thứ đó rất nặng, phải cố hết sức mới vác được.
Có thứ này cổ vũ, Đại Khuê lập tức lên tinh thần, chẳng nói chẳng rằng, định tiếp tục mở nốt lớp nắp quan tài gỗ sơn đen trang trí hoa văn. Chú Ba giữ chặt lấy hắn ta, mắng: “Con mẹ nó chú thấy quỷ thì ngất xỉu mà thấy tiền thì sao hăng thế, không sợ toi mạng hả. Bên dưới chỉ còn một tầng, đừng động tay động chân, kiềm chế chút đi.” Nói xong ngồi xổm xuống, lỗ tai dán trên mặt quan tài, ra hiệu cho chúng tôi đừng lên tiếng.
Chúng tôi ngừng thở, sợ quấy nhiễu đến chú, chú lắng nghe hồi lâu rồi xoay người lại, tái mặt nói: “Mẹ kiếp, bên trong hình như có tiếng hít thở.”
Tất cả chúng tôi đều sửng sốt, nếu nghe thấy bên trong có tiếng quỷ gào khóc, chúng tôi còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng bên trong lại có cái thứ khỉ gió nào đấy đang thở, việc này cũng quá ư ly kỳ. Đại Khuê hoảng sợ nói lắp: “Không phải là người chết vẫn còn sống đấy chứ!”
Chú Ba nói: “Chết tiệt, chú đừng ăn nói bậy bạ, đã đến nước này rồi chẳng lẽ ta lại đi đóng nắp quan tài lại cho nó hay sao?” Nói xong lấy móng lừa đen ra kẹp vào nách, ra hiệu với tôi. Tôi cầm súng lên, Đại Khuê vung xà beng, canh giữ bên cạnh quan tài, chuẩn bị tinh thần, dù sắp tới có thứ gì nhảy ra thì trước hết cứ cho nó một phát.
Chú Ba nhổ hai ngụm nước miếng vào lòng bàn tay rồi xoa xoa tay để lấy thêm can đảm, sau đó cắm xà beng vào bên trong. Đúng lúc ấy phía sau có ai đó thét lên: “Dừng tay!”
Chúng tôi nhìn lại, hóa ra Bàn Tử không biết đã tỉnh từ đời nào, vừa xoa xoa đầu vừa xua tay nói: “Không nên không nên, mở ra như vậy sẽ có chuyện đấy. Mẹ kiếp, mấy người một chút kinh nghiệm cơ bản cũng không có mà còn muốn đổ cái đấu này, đúng là muốn đâm đầu vào chỗ chết mà.”
Chú Ba hừ một tiếng: “Vậy anh nói xem phải mở thế nào?”
Bàn Tử xua tay bảo chú Ba tránh ra, rồi tự mình với tay vào khe hở giữa cái quách đồng đen và quan tài gỗ sơn, nhắm mắt lại sờ soạng một hồi. Đột nhiên tay hắn dùng lực ấn mạnh, chúng tôi nghe cạch một tiếng, khe hở giữa quan tài đột nhiên mở ra. Trong nháy mắt đó, hình như ai nấy đều nghe một tiếng kêu thảm thiết từ trong quan tài vọng ra, tôi sợ đến nỗi tay chân mềm nhũn, suýt chút nữa đánh rơi cả súng.
Bàn Tử lập tức nhảy lùi về phía sau, hai tay giang ra, nói “Lùi lại!”
Tôi bất giác nâng súng lên, nhắm ngay quan tài, nhanh chóng lui lại vài bước. Cỗ quan tài sơn mài kia giống như một đóa hoa sen mọc lên từ giữa quách đồng, sau đó nắp quan tài tách ra đổ ngã sang hai bên, kiểu thiết kế vô cùng khéo léo như thế này thật sự là cả đời khó gặp, chúng tôi không khỏi ngẩn người ra nhìn.
Đồng thời, chúng tôi thấy một người mặc khôi giáp màu đen ngồi dậy giữa quan tài, tôi vừa nhấc bả vai định nổ súng thì đã bị Bàn Tử giữ chặt lại, nói: “Đừng nhúc nhích, thứ nó mặc trên người là bảo bối, không nên phá hỏng!”
Cuối cùng tôi cũng thấy được cái tên Lỗ Thương vương thần bí kia trông như thế nào, đó là một khối xác ướt, làn da đã trắng đến gần như trong suốt, đôi mắt nhắm nghiền, xem ra lúc chết vô cùng đau đớn, ngũ quan gần như đã méo mó hết. Tôi thấy thật khó hiểu, hắn có thể giữ cho cái nữ thi kia ngàn năm không thối rữa thì tại sao lại không thể tự bảo tồn thi thể của chính mình.
Chú Ba đến gần, thấy thế liền nói: “Con mẹ nó chú còn tưởng lại là bánh tông, mày xem, phía sau có gậy gỗ chống cho nó. Hèn gì nó có thể ngồi dậy.”
Chúng tôi lại gần xem, quả nhiên thấy một hệ thống vô cùng tinh xảo. Chỉ cần quan tài mở ra, thi thể ở bên trong sẽ được một cây gậy gỗ chống ngồi dậy, nếu là kẻ trộm mộ bình thường chỉ sợ đã bị hù chết.
Chúng tôi đều thở hắt ra một hơi, nhủ thầm Lỗ Thương Vương này thật sự là đa mưu túc trí, đáng tiếc hắn lại không biết, “sợ quỷ thì đã không đổ đấu, mà đã đổ đấu thì không sợ quỷ”, đêm tối mà còn dám đi mở quan tài người ta, thường thường đều là những kẻ không cần mạng, chút kỹ xảo hù dọa người như vậy cũng quá coi thường chúng tôi rồi.
Lại gần một chút, tôi đã nhìn thấy bộ khôi giáp trên người nó. Kỳ thực đây chính là lớp quan tài cuối cùng, tên khoa học kêu kim lũ ngọc hiệp, nhưng không hiểu vì sao những mảnh ngọc trên đó đều đã biến thành màu đen. Tôi đến gần nhìn kĩ hơn, không khỏi ngẩn người, chỉ thấy ngực của khối thi thể kia không ngừng phập phồng, giống như đang hô hấp. Tiếng hít thở giờ đây nghe thấy vô cùng rõ ràng, thậm chí tôi gần như có thể nhìn được luồng khí ẩm ướt thoát ra từ lỗ mũi nó.
Đại Khuê kinh ngạc đến há hốc miệng: “Này… cái này… Con mẹ nó thứ này hình như còn sống!”