Phần 13: Trên nền đất lạnh
Buổi tối về đến căn nhà nhỏ đơn sơ cuối ngõ vắng vẻ, Trần Phong lại bất ngờ thấy Gia Hân đang cặm cụi nấu cơm. Xung quanh nhà toàn thùng carton ngổn ngang. Cô đã mua tất cả những vật phẩm mà cô cho là cần thiết, lắp thêm vào cái căn nhà bé tí của hắn, nào là điều hòa, nào là bếp điện, thậm chí cả tivi lẫn cặp loa đắt tiền…
Đứng ở cửa cười cười nhìn cô gái, Trần Phong gõ gõ lên cửa để gọi cô:
– Anh không cần mấy thứ linh tinh thế này, vốn đã bàn với mẹ em là chuyển sang nhà em để tiện việc dạy kèm rồi, từ đây qua đó mất tương đối nhiều thời gian – Phong nở một nụ cười thần bí – Mẹ em cũng đồng ý tranh thủ thời gian cùng anh dạy kèm cho em…
Gia Hân vui vẻ, chạy ào ra đón, vùi đầu ôm chặt lấy Trần Phong:
– Em nhớ anh quá.
Trần Phong vòng tay ôm eo cô, giữ lấy bờ mông của cô bóp chặt:
– Nhớ anh hay nhớ cái khác?
– Nhớ anh, nhớ cả cái khác…
Gia Hân nhón chân, muốn hôn Trần Phong thì bị hắn giữ lại:
– Ngoan, tranh thủ dọn dẹp sạch sẽ để lấy chỗ ăn cơm, anh đói rồi.
Gia Hân vui vẻ, tiếp tục lại công việc dang dở. Trần Phong thì bước ra ngoài, đóng cửa không làm phiền cô.
Vừa đóng cửa, Trần Phong xoay người nghĩ ngợi, rồi với tay nắm lấy đầu dây xích mà hắn vừa giấu ngay khi bước vào nhà. Rồi ngồi xuống, thở dài:
– Chó ngoan của anh tự về nhà đi nhé, nay anh không dạy dỗ cưng được rồi, anh muốn chơi con gái cưng hơn, cưng chịu khó nhịn đợi hôm sau nhé!
Trần Phong vỗ vỗ nhẹ như an ủi lên cặp mông có cái đuôi đang chổng cao. Ánh Tuyết đang khoả thân đeo sợi xích dài trên cổ, miệng ngậm một quả bóng đỏ bất ngờ rên ư ử như phản kháng. Cô đã nhịn lâu lắm rồi, trên đường về cũng phải đau khổ cầu xin Phong để được huấn luyện, ấy vậy mà…
Cô nhích cả bốn chân, rúc vào lòng Phong ư ử, cặp mông ngoe nguẩy khó nhịn. Trần Phong cười, ôm cô vuốt ve:
– Vậy chó ngoan ngồi đây trông nhà, lát anh chơi xong sẽ dắt cưng đi công viên dạo mát. Nhớ không được sủa làm phiền người qua đường, nghe hông?
Ánh Tuyết gật gật đầu, ngoài nghe lời chủ nhân ra, cô đâu còn cách nào khác. Phong cầm xích dắt cô đến bụi cây khuất bên nhà, móc đầu xích vào một cây đinh ghim sẵn bên tường. Cây đinh không biết có từ bao giờ, cứ như chuyên môn để móc xích vậy.
Sau đó, Phong xoa đầu chú cún của mình một cách trìu mến, từ trong túi xách cô đeo trên lưng, Phong lấy ra một thứ màu đen hung hãn, rồi cắm vào thân thể cô và bật hết tốc độ.
Làm xong mọi việc, Trần Phong lại trở vào nhà, vui vẻ cùng Gia Hân dọn dẹp, mùi thức ăn thơm nức mũi lan tỏa khắp gian phòng.
Bên ngoài, Chú chó chủ tịch chỉ đành tạm thời vui vẻ với hai thứ đồ giả tạo cắm sâu trong cơ thể. Tai nghe âm thanh nói chuyện vui vẻ từ bên trong nhà phát ra. Hít hít mùi thức ăn thoảng qua, nó biết đây là món sở trường mà chính mình đã dạy con gái. Hiện tại chỉ có thể chịu đói, co ro trên nền xi măng lạnh lẽo, nhẫn nhịn sự rung động đang hành hạ, đợi thời gian trôi đi trong bóng đêm dường như vô tận.
Lúc đầu sự lạnh lẽo bao trùm cơ thể khoả thân, vừa đói vừa khát, dục vọng cứ le lói rồi bị hiện thực làm nguội.
Nhưng dần dần, diễn biến trong căn phòng ngày càng thay đổi nhanh, tai nghe âm thanh nức nở của con gái vang vọng trong cơn hoan lạc, tiếng cầu xin van nài của con gái để được làm thứ dơ bẩn cho người đàn ông đang dạy dỗ cô.
Một cô gái ngây thơ trong sáng, vốn được người mẹ giàu có chiều chuộng hết mực, nay đã biết nói những câu thô tục, luôn miệng cầu hoan. Thậm chí, chỉ cầu xin để được dùng miệng học tập cách hầu hạ người khác, như một thứ rẻ tiền.
Nằm co ro bên tường rơi nước mắt, tâm trạng người mẹ khó tả vô cùng, nhưng hiện thực vẫn là hiện thực, cô không dám phản kháng, dù đôi tay tự do có thể lập tức vứt bỏ thứ đang hành hạ bản thân. Nhưng cô chỉ có thể lẳng lặng đẩy sâu thứ đó vào, chân kẹp chặt để không bị tuột ra.
Cơ thể như có sợi thừng vô hình trói chặt, khống chế mọi thứ của cô, chẳng thể dãy dụa.
Trong thâm tâm nhớ về một đêm trăng, cô quỳ dưới chân người đàn ông trẻ măng ấy, thề nguyện:
– Tôi, Dương Ánh Tuyết thề với trời cao, tôi tự nguyện làm nô lệ của chủ nhân Trần Phong, tôi sẽ là con chó trung thành của ngài cho đến chết. Mọi thứ của tôi có sẽ hiến dâng cho ngài, tôi xin hiến dâng tất cả bao gồm tài sản, cơ thể và trái tim. Thậm chí hiến dâng cả linh hồn tôi. Nguyện cầu cho chủ nhân được sung sướng.
Bỗng cánh cửa phòng bật mở, hai thân ảnh trần truồng một trước một sau, đẩy đưa bước ra. Trong tiếng nức nở của cô gái nhỏ, âm thanh của người chủ nhân mà cô hiến dâng vang lên:
– Hân Hân siết bụng vào làm anh sướng hơn đi.
Trong góc tường, Ánh Tuyết giật mình co ro che giấu cơ thể, tim đập thình thịch núp sau tường quan sát. Chỉ thấy con gái mình đang chống tay trên nền đất, mái tóc uốn đỏ cô tỉ mỉ chăm sóc hôm qua đang nằm trong tay người đàn ông, như một chiếc cương ngựa ghìm chặt phi nhanh.
Ánh Tuyết trợn mắt, tư thế của con gái quá quen thuộc, biết bao lần cô nhìn bản thân trong gương, như con ngựa hoang trong tay chủ nhân mà leo lên đỉnh của sự sung sướng.
Để rồi, trong tiếng rên cao vút của con gái, người đàn ông cong mình ưỡn hông xả thẳng vào cô, Ánh Tuyết cảm giác, phát bắn đó như là chính bản thân được ban thưởng. Cô ưỡn hông, đạt cao trào, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy.
Và cũng trong khoảnh khắc ấy, sự sung sướng len lỏi, chen lấn dành chỗ. Tình cảm của một người mẹ dần thay thế bằng dục vọng, đúng như lời thề: Tôi, Dương Ánh Tuyết hiến dâng linh hồn tôi, cho chủ nhân, chỉ cầu ngài sung sướng.
Nửa đêm, khi Gia Hân đã ngủ, Trần Phong mới dậy để kéo sợi xích xinh đẹp vào nhà. Trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ còn tiếng chút chít của một đôi môi đang hầu hạ dục vọng của người đàn ông đang ngồi bên giường. Trong tay hắn là bầu ngực của cô con gái đã thiếp đi vì mệt mỏi, Trần Phong hỏi nhỏ:
– Ra mấy lần rồi?
Đôi môi thít chặt, cái lưỡi đánh lên đỉnh dục vọng vài lần để báo cáo cho chủ nhân. Đôi tay nâng niu gốc rễ của báu vật, Ánh Tuyết lẳng lặng nhấp nhô trên ngón chân của chủ nhân.
Bất chợt, hắn tóm hai hạt đậu căng cứng trên ngực cô, ra lệnh:
– Chó ngoan nhận thưởng…
Một dòng nước nặng mùi phóng đầy cổ họng cô, rồi tiếp tục tưới từ trên đầu tóc đến thân thể cô. Và thế là, trong đêm đen, sau khi dọn dẹp sạch sẽ cho chủ nhân, cô bị đuổi về với bộ dạng lấm lem bẩn thỉu nhất. Để lại cô con gái nằm trong vòng tay chủ nhân say ngủ, như một chiếc gối ôm mềm mại.