Phần 20: Dòng suối nhỏ
Gần trưa, nhà Trần Phong có tiếng gõ cửa nhẹ, giọng nói Gia Hân vang lên:
– Anh Phong…
Trong phòng, Trần Phong đang ôm Vương Bội ngủ say sưa. Ánh Tuyết đã rời đi tự lúc nào. Dù gì vị nữ doanh nhân ấy cũng rất bận rộn.
Nghe tiếng gõ cửa, Vương Bội rất nhanh trốn xuống gầm giường. Nơi này đã được quy định là chỗ ở của cô. Cô cũng chẳng có thứ gì để thu dọn, cứ thế mang cơ thể trần như nhộng, giấu vào góc trong cùng.
Trần Phong vẫn tiếp tục ngủ. Hôm qua hắn đã vận động kịch liệt trên cơ thể của hai người đàn bà. Cơ thể dù không mệt mỏi. Nhưng hình ảnh thu được từ việc dự ngôn sau khi làm tình cũng rất đáng kể. Năng lượng tràn vào người Trần Phong đang ngày một nhiều hơn.
Gia Hân gọi mãi không thấy ai trả lời, bèn thử đẩy cửa vào, thì phát hiện cứ không khóa. Căn phòng của Phong khá nhỏ, liếc qua đã thấy hắn đang ngủ vùi trên giường. Cô liền tự đi vào.
Lại gần nhìn Trần Phong đang dựng một cây cột giữa giường. Cô bĩu môi:
– Tận trưa rồi còn lười biếng. Heo lười dậy đi, em mang đồ ăn đến nấu cơm cho anh nè!
Cây cột gây chú ý trong mắt cô chỉ hơi giật giật, Trần Phong vẫn tiếp tục ngủ. Gia Hân lườm nó không nói. Cô định đến hôn môi Trần Phong một cái rồi nấu cơm.
Ai ngờ, bị một vòng tay giữ chặt eo kéo xuống, làm cô chấp chới ngã vào lồng ngực hắn, thức ăn trên tay rơi bịch xuống đất.
Trần Phong vẫn nhắm mắt, hít hít mùi hương thanh xuân thiếu nữ trên người cô. Nắm tay cô kéo đến cây cột chống trời của hắn. Sau khi tạo đà cho cô thuần thục động tác hấp dẫn. Trần Phong với tay xoa nắn thân thể cô, gỡ từng khuy áo, dây kéo trên bộ trang phục hàng hiệu thanh lịch của cô.
Gia Hân bất ngờ, chỉ đành chiều theo ý hắn. Bĩu môi:
– Lại muốn bắt nạt em…
Lúc này Trần Phong mới mở mắt, nhìn thoáng qua da thịt lấp ló nửa che nửa đậy vì trang phục xộc xệch của cô. Cắn cái môi bĩu dài rồi chiếm luôn khoang miệng cô.
Lật người đè ngửa cô xuống giường, trong tiết tấu của bàn tay ngày một nhanh của cô, Trần Phong cúi đầu gặm cắn cần cổ trắng nõn, để lại một loạt dấu hôn.
Dấu hôn kéo dài đến tận bầu ngực, rồi cái rốn xinh đẹp của cô cũng không tránh thoát. Nhìn đôi mắt long lanh của cô chăm chú nhìn mình với ánh mắt say đắm. Trần Phong cúi đầu, một ngụm nuốt trọn phần mềm mại giữa hai chân cô qua lớp quần sát body co giãn. Gia Hân trợn mắt, cơ thể run rẩy.
Ôm đôi mông săn chắc, kéo một phát, quần cô đã đến gối. Cặp chân thon dài mịn màng bị nắm chặt, rồi bị tuột luôn ra khỏi quần. Vuốt nhẹ cặp đùi miên man, Phong chui vào giữa hai chân, cắn lên cái hạt đang nở to, nước non lênh láng.
Gia Hân quắn quíu chỉ biết trợn mắt nhìn trần nhà. Cảm xúc không thể khống chế trước sự dịu dàng bất chợt, một tia nước bắn cao, thằng vào mũi Trần Phong.
Phong ngẩng đầu, đôi mắt tối đen nhìn Gia Hân, khuôn mặt ướt sũng:
– Có cần nhạy cảm đến thế không hả? Em muốn nhấn chìm anh trong nước à?
Gia Hân đang cứng đờ trên đỉnh núi không thể phản ứng. Nhìn Phong có vẻ tức giận, cô sợ hãi mếu máo không thành tiếng:
– Em không biết tại sao lại như thế.
Rồi cô bị lật úp, bị đâm xuyên, bị tát vào mông bôm bốp. Gia Hân chỉ có thể nhẫn nhịn, cắn răng không dám rên rỉ thành tiếng.
Nhưng Trần Phong nào có tha cho cô. Hắn mạnh mẽ thúc vào mông cô. Đã thế còn bắt cô chống tay, rồi tóm hai ngọn đồi nhạy cảm của cô xoa nắn, véo nặn. Cô chịu đâu có nổi, lại tiếp tục phun nước, như một cái van hở, xịt ướt giường Phong.
Cứ thế, Trần Phong bắt cô đổi đủ loại tư thế để đâm cô. Cô cũng xịt nước đến mệt lả mới được Trần Phong buông tha, túm đầu cô bắt cô dùng miệng ngậm lấy hắn.
Trần Phong dựa đầu giường, nhìn cơ thể trắng trẻo khom lưng gục đầu giữa hai chân mình. Rồi với tay bật cái app điện thoại quen thuộc.
App hiển thị: Nông trại vui vẻ.
Tên pet 1: Dương Ánh Tuyết – trạng thái Off…
Tên pet 2: Vương Bội – trạng thái Off…
Trần Phong click vào hình cái chuồng mang tên pet 2. Gạt thanh công tắc màu xanh sang trạng thái On. Rồi thong thả xem bốn màn hình nhỏ của mục camera.
Trong đó, camera hơi thiếu sáng, chiếu thằng là các góc của một cơ thể trần truồng, đang gắn đủ thứ trên cơ thể. Chiếc cam chiếu thẳng mặt là Vương Bội, đang cắn chặt răng, không được phát ra tiếng động. Dưới chân, một vật đen nhấp nhô xoáy tròn. Cô đang gắng gượng hết sức đẩy một vật thể như cái nút vào lỗ hậu chính mình. Đây là nhiệm vụ ngày hôm nay của cô.
Sau khi thấy Vương Bội thành công đưa nút vào đúng vị trí yêu cầu. Trần Phong điều chỉnh nút tốc độ thêm một nấc. Rồi tắt màn hình điện thoại. Ôm lấy đầu Gia Hân, tăng tốc.
Đến trưa, Trần Phong ôm chiếc thân thể non mềm chỉ mặc mỗi chiếc tạp dề mong manh, ngồi ăn cơm.
Gia Hân chẳng ăn được bao nhiêu, chỉ có thể đỏ mặt đưa từng ngụm từng ngụm thức ăn vào miệng Phong. Còn hắn, đang bận rộn nhào nặn mông ngực cô:
– Người thì bé mà sao nhiều nước thế, anh đụ mãi mà không hết. Ướt hết giường anh rồi kìa.
Gia Hân mím môi, xấu hổ nhìn hắn:
– Để em mua bộ gas giường khác cho anh nhé.
– Hân dâm đãng cũng rất có tinh thần trách nhiệm nha – Túm một đầu ti cô, Phong trêu ghẹo.
Gia Hân tủi thân khóc:
– Em không biết sao lại như thế. Em không chịu được. Huhu…
Trần Phong cười lớn ôm cô:
– Ha ha, Anh thích em như thế mà. Bé ngoan không khóc nhè.
– Chỉ cần anh thích, cái gì em cũng làm…
Gia Hân vùi vào lòng Trần Phong thỏ thẻ tâm sự. Mà không biết, có một đôi mắt trong bóng tối quan sát từng cử động của cô. Đầy hâm mộ, ước ao, mong ngóng một ngày chủ nhân dịu dàng với mình đến thế.