Phần 24: Vẫn… chưa đủ!
Lại một tuần nữa trôi qua, lúc này đây Gia Hân đang ngồi trên xích đu trong sân nhà. Khuôn mặt xinh đẹp đượm nỗi buồn tương tư không hợp tuổi tác.
Đã rất lâu cô không được gặp Trần Phong, anh nói sẽ trở lại sau khi xong việc gia đình. Dặn dò cô phải ngoan ngoãn học tập đợi anh về. Cô chỉ có thể nhẫn nhịn chờ đợi ngày anh đã hẹn.
Nhìn nắng vàng ngoài hiên, lá vàng rơi trong gió, cô gập quyển sách trong tay, bằng đó câu thơ tình đã đọc cũng chỉ như gia vị sát thêm vào trái tim đang bị cào xé bởi nỗi nhớ.
Bật sáng điện thoại, tấm ảnh nền là một chàng trai cao ráo phía xa nhìn không rõ khuôn mặt. Ngón tay thon dài lướt nhẹ, màn hình chính bật mở, một góc nghiêng với sống mũi hoàn hảo của chàng trai hiện lên. Đôi mắt sâu lắng đang nhìn xuống quyển sách bên cửa sổ không hề biết cô đã chụp trộm bao nhiêu tấm ảnh.
Vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt ấy, Gia Hân mỉm cười:
– Em nhớ anh quá.
Gần đây cô có sở thích mở bộ sưu tập ảnh của mình để ngắm nghía. Mỗi tấm ảnh cô đều nhìn rất lâu. Nhưng điểm đặc biệt là bộ sưu tập ấy chỉ toàn về một người. Người thanh niên ấy đã cứu cô và mẹ. Anh cũng đã cho cô một điểm tựa để trao gửi tình yêu của mình. Chính anh cho cô niềm vui khi ở nhà.
Mẹ cô dù yêu thương nuông chiều cô hết mực, nhưng bà không biết cô đã phải cô đơn trong căn biệt thự rộng lớn này đến nhường nào. Bà luôn đi vắng, luôn để cô một mình với sự sợ hãi.
Cô từng mong ước mình có người cha che chở cô mỗi khi màn đêm buông xuống. Một người cha mạnh mẽ bảo vệ cô và mẹ. Cô chỉ có thể ước ao cho đến khi anh xuất hiện. Anh thường ngồi bên cửa sổ dạy cô học. Góc cửa sổ đó trở thành nơi yêu thích của cô. Tiếng anh nói trầm trầm vang lên xua đi hết sự yên ắng. Nếu có mẹ ở nhà, ba người sẽ cùng nói chuyện vui vẻ, anh cũng sẽ trêu chọc cô như bé con thích đòi kẹo.
Chỉ khi anh đến, ngôi nhà này mới có dáng vẻ của một gia đình. Tấm ảnh cuối cùng trong bộ sưu tập bật ra, Gia Hân tròn mắt cắn môi:
– Tấm này có từ bao giờ?
Đó là ảnh của chính cô chụp từ trên cao xuống, khi cô đang khoả thân nằm ngược chiều tấm ảnh, miệng há to dưới bộ phận sinh dục của đàn ông. Trong miệng đầy ắp một thứ chất lỏng màu trắng đục. Bàn tay to đặt trên ngực cô bóp chặt như khẳng định chủ quyền. Một lãnh thổ ngoan ngoãn nằm dưới chân anh.
Góc dưới cùng của tấm ảnh là dòng chữ đỏ nổi bật:
– Hân dâm đãng, nhớ anh hay nhớ “anh”?
Cô nhìn chăm chăm vào tấm ảnh. Hay nói đúng hơn là nhìn vào “anh”. Cái thứ che gần hết cả khuôn mặt cô, đầy gân guốc dữ tợn. Cô bất chợt nuốt nước bọt, khép chặt cặp đùi tơ dưới váy. Một dòng nước tràn ẩm ướt, cô giật mình xấu hổ tắt máy đi.
Một tiếng chuông cửa bất ngờ reo vang, Gia Hân ngạc nhiên nhìn qua camera hiển thị rồi lao ra cổng, mở to mắt như không tin.
Trần Phong dang tay, cô nhào vào ôm chầm lấy anh, trái tim vui mừng reo lên:
– Anh đã đến… – trong lòng cô sửa lại – không, anh đã trở về!
Ôm cô gái nhỏ, Trần Phong cười:
– Anh đưa em đi mua sách cho năm học mới?
Niềm vui chợt đến, cô gái nhỏ nhạy cảm không kìm được nước mắt:
– Anh mang em đi đâu cũng được!
– Mang em đi bán luôn!
– Vậy em sẽ giúp anh đếm tiền!
– Anh bán em mà? – Phong cúi đầu hôn cô…
– Em sẽ ăn mặc thật xinh đẹp để anh bán nhiều tiền hơn nhé? – Cô cong môi cười rạng rỡ – chỉ cần là anh thôi.
… Bạn đang đọc truyện Đào tạo dâm nữ tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/08/truyen-sex-dao-tao-dam-nu.html
Ở một thành phố khác, trong một căn Bungalow cạnh biển, âm thanh của dục vọng quanh quẩn khắp phòng, hai cơ thể trắng trẻo quấn quýt đưa đẩy.
Thanh silicon nằm giữa chợt dài chợt ngắn, chợt biến chợt hiện giữa hai chùm đen tuyền óng ả. Hai cặp ngực sung mãn cứ thế cọ đầu vào nhau. Trong tiếng rên cao vút, hai cặp mông cùng cứng lại, rồi vật xuống giường, thở hổn hển. Lộ ra hai gương mặt tinh xảo Trần Kiều An và Lê Minh Tâm.
Kiều An thỏa mãn cười hãnh diện, hôm nay cô thích thú với việc Minh Tâm đột nhiên đòi hỏi việc này. Cô cuối cùng cũng đợi được đến ngày này. Nhìn sang Minh Tâm xõa tóc thở hổn hển bên cạnh, cô cố nén mệt mỏi để quan tâm vuốt ve kéo dài dư vị của cuộc làm tình:
– Em thoải mái không?
Minh Tâm mắt nhắm nghiền, ngực thở dốc phập phồng chỉ giơ tay che mắt, không trả lời. Cảm nhận bàn tay đang lướt trên da thịt minh, cô thầm so sánh:
– Vẫn… chưa đủ…
Tại sao? Dù đã chọc vào sâu đến thế vẫn không ra được cảm giác ấy??
Tại sao? Cũng là sự ve vuốt, nhưng lại không kích thích bằng?
Kiều an lại một lần nữa ôm cô, Minh Tâm chợt mở mắt:
– Kiều An mềm quá… không… cứng như hắn. Vòng tay cũng thế! Cái ôm cũng thế! Bàn tay hắn bóp ngực cũng thế! Và cả… cái đó… rất nóng…
Trần Phong, anh đang ở đâu? Tại sao lại không xuất hiện? Tôi… hận anh!