Phần 28: Nỗi lòng kẻ làm nô
Thực ra thì vết thương không nghiêm trọng lắm. Nhưng Trần Phong không nỡ nhìn cái khuôn mặt thẫm đẫm nước mắt như bị tổn thương sâu sắc lắm của Gia Hân, khi cô xin hắn nằm viện theo dõi.
Trần Phong nhìn cái đuôi bám dính, bảo khóc là khóc được ngay này. Chịu không nổi đám nước mắt trong suốt của cô. Hắn chỉ có cách ôm hôn vần vò cái cơ thể non mịn như nước này trong lòng.
Trần Phong ôm cặp chân thon của cô, vắt mãi vắt mãi, mà nước vẫn không cạn!
Mất hai ngày!
Cô gái nhỏ cuối cùng không còn chịu nổi phải đầu hàng, không dám đòi hắn tịnh dưỡng nữa. Cô giấu cái mông nhỏ, lại bày ra khuôn mặt đẫm nước:
– Em đau lắm…
Trần Phong nghiêm mặt.
Cô liếc hắn, như con mèo nhỏ, từ từ mon men lại gần dụi đầu vào ngực hắn. Tay lén lút kéo mền che cái mông nhỏ.
Cô gái cong cong khóe mắt vẫn còn đọng nước, cười tủm tỉm như hồ ly, giơ ngón tay nhỏ vẽ loạn trên ngực hắn:
– Em biết anh thương em mà.
Cô thè cái lưỡi đỏ xinh, liếm lên đỉnh nhỏ xíu nghịch ngợm trêu chọc:
– Em dùng miệng giúp anh nhé?
– Hừ!
Cái miệng cô, cũng có rất nhiều nước!
… Bạn đang đọc truyện Đào tạo dâm nữ tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/08/truyen-sex-dao-tao-dam-nu.html
Dưới sự tận tình quan tâm của tất cả nhân viên bác sĩ và y tá dành cho bệnh nhân nằm ở phòng VIP, và cả sự chăm sóc đặc biệt của tiểu hồ ly Gia Hân, Trần Phong cuối cùng cũng xuất viện.
Về đến nhà, vừa mở cửa Trần Phong liền thấy Vương Bội đang lau nhà. Nhìn thấy Phong, cô cứng người, đánh rơi cả cây chổi lau.
Phong nhíu mày nhìn cô. Chỉ thấy cô nhìn chằm chằm vào mình, từ từ bước đến trước mặt.
Hai hàng nước mắt tuôn rơi. Cô nhào vào ôm Trần Phong. Bàn tay bấu chặt lấy hắn. Nhưng ngay lập tức, cô buông ra, cúi đầu như phạm lỗi.
Tự lau nước mắt, cô tự đưa tay nới khuy váy, dần dần thoát y, rồi từ từ quỳ gối, phủ phục dưới chân Phong theo đúng tư thế mà cô phải làm với thân phận mới của mình.
Nhìn cơ thể quỳ rạp dưới chân, Trần Phong nhíu mày khó hiểu một lúc mới ra lệnh:
– Ngẩng mặt lên!
Vương Bội ngẩng mặt, khép mắt giấu con mắt hoe đỏ. Nhưng không giấu được bao lâu, hai hàng nước lại chảy dài.
Trần Phong giơ tay đón lấy, vuốt má cô:
– Sao khóc?
Vương Bội nhắm mắt, lắc đầu không nói. Trần Phong nắm cằm cô nhìn một lúc rồi hất tay như vứt bỏ:
– Chó hư!
Phong bước vào nhà, lấy nước uống, Vương Bội lẽo đẽo bò theo sau. Trần Phong quay về giường, không để ý đã vướng vào cô vấp ngã. May mà Phong nhanh nhẹn kịp nhảy lên. Hắn quát:
– Làm gì đấy?
Vương Bội vẫn theo sát bên chân. Trần Phong bực mình, đá vào mông cô rồi ngồi xuống giường:
– Nói! Chuyện gì?
– Chủ nhân, nô là chó, chó mừng chủ về nhà mà! – Cô cúi đầu vô tội…
– Vậy sao khóc?
– Nô tưởng chủ nhân bỏ đi rồi nên sợ hãi!
Trần Phong cúi xuống, giơ một tay bóp hai má cô hóp lại, nhìn thẳng mắt cô:
– Nói dối!
Vương Bội không tránh được, nhìn hắn, nước mắt lại chảy, nóng bỏng qua kẽ tay Trần Phong:
– Em nhớ anh! – Cô bật thốt.
Trần Phong giật mình. Không ngờ cô lại nói ra câu đó. Vốn dĩ giữa cô và hắn là sự ép buộc, là thù hận, là sự thèm khát nhục dục, có chăng là sự trung thành phải thể hiện để bảo toàn mạng sống. Nhưng cô ta lại nói ra điều đó. Trần Phong nheo mắt, ghét bỏ, lần nữa hất tay làm mặt cô nghiêng một bên:
– Hôm nay dùng thuốc liều cao quá à?
– Em không uống thuốc kích dục từ ngày về đây rồi!
Cô lê gối tới sát chân Phong, ngước nhìn hắn:
– Chủ nhân, xin anh cho em nói!
Trần Phong im lặng. Cô vẫn nhìn hắn, từ từ nói dù không được phép:
– Chủ nhân! Em biết trong lòng anh, em là thứ công cụ trả thù, hoặc thứ đồ chơi hình người, dùng để kìm hãm anh trai em và ba em…
Cô ngước nhìn Trần Phong trực diện:
– Nhưng em cam tâm tình nguyện. Em sẽ là con chó dơ bẩn nhất của anh. Em biết em là kẻ có tội, em không có tư cách để nói. Nhưng em cảm thấy anh rất đáng yêu!
Vương Bội cười khi thấy Trần Phong trợn mắt nhìn cô. Cô tiếp:
– Anh tàn nhẫn một cách đáng yêu. Anh tàn nhẫn trả thù. Anh tàn nhẫn hành hạ đánh đập sỉ nhục em. Anh tàn nhẫn ép em phải làm những việc đáng sợ với ba và anh. Nhưng! – Cô nhìn anh rơi nước mắt – Anh vẫn cho em hơi ấm. Anh quan tâm em đói khát. Dù bắt em khoả thân trước mắt nhiều người, nhưng bọn chúng chưa bao giờ dám làm gì em. Anh luôn cho em lựa chọn, và em đã chọn. Em chọn đeo khóa cho ba. Em chọn bắt anh trai trung thành với anh. Trong bóng đêm, anh cho em chọn theo anh. Khuyên vú cũng là em chọn trung thành với anh.
Lúc đầu em không hiểu, biện minh bản thân vì hy sinh chuộc tội nên chọn làm nô lệ tình dục. Em không cao thượng như vậy. Em là vì bản thân. Em ích kỷ không màng đến cả anh trai. Em dâm đãng chỉ muốn theo kẻ thù hủy hoại chính gia đình em…
Không sai, em vì dục vọng mà chọn lấy kết quả này. Nhưng không phải vì em dùng thuốc. Mà là em thích lên đỉnh bởi anh. Em thích nhìn anh tàn nhẫn với em dịu dàng như thế. Và cả…
Cô cúi đầu, xoa giữa hai chân Phong:
– Em thích ăn tinh của anh. Mỗi lần được thưởng, em cảm giác rất tuyệt… giống như… giống như… tắm trong nước ấm. Toàn thân sảng khoái luôn vậy.
Cô thở gấp hơn, bạo gan kéo khóa, nuốt nước bọt. Trần Phong nhíu mày kéo cô lên, thì thấy trong mắt cô chớp lóe một tia sáng vàng, trong mắt dần trở nên mơ hồ. Hắn ngạc nhiên để cô tự do gục đầu xuống bú mút.
Nhìn chằm chằm quan sát kỹ đôi mắt cô, đến tận khi cô hút ra được thứ cô khao khát. Đôi mắt cô trở nên đờ đẫn, cặp con ngươi trở nên trong suốt, làn da toàn thân ửng hồng. Tất cả chỉ khoảng nửa giây rồi trở lại như bình thường, đang long lanh nhìn hắn:
– Chủ nhân, đừng bỏ em một mình!