Phần 3: Tình động
Bữa tiệc đến hồi kết thúc trong sự hạnh phúc của tất cả thành viên tham dự.
Lúc này, sau khi đón nhận được phần thưởng của nỗ lực làm việc, bóng người dưới bàn lại có chút bối rối, vì cô đã được nhận thưởng rồi, nhưng vẫn chưa có sự đồng ý để được giải phóng, cô đành phải nhẫn nhịn cảm xúc dâng trào và tiếp tục chống cả hai tay xuống đất, cần mẫn miệng lưỡi làm việc.
Còn Phong và Hân cũng đang thực sự động tình. Hân vòng tay qua cổ Phong mặc hắn sờ nắn thân thể thanh xuân của mình, đôi mắt mơ màng, cam tâm tình nguyện, mang tất cả của cô, trao cho hắn, đạt thành ước nguyện bấy lâu.
Chiếc croptop màu hồng xinh xắn nhưng không phải phòng tuyến vững chắc trước Phong, khi hắn thực hiện hành vi chiếm đoạt của mình. Kéo nhẹ chiếc nịt ngực làm lộ một bên, bầu vú thanh xuân chịu sự hành hạ của một cái miệng tham lam. Phong cắn nhẹ, mút mát, gẩy lưỡi, đầu ti thanh xuân dựng đứng, nảy nở khi lần đầu tiên biết đến cảm xúc ấy. Bàn tay Phong chẳng thua kém, đã mơn man được cả bờ mông, lướt qua được phòng tuyến cuối cùng đến khe suối lầy lội, vươn tay vuốt nhẹ, chiếm lĩnh được địa phương thần bí rồi tiền hành chinh phạt. Thi thoảng hứng chí, uống một vài hớp rượu, lại mớm cho đôi môi nhỏ vài hớp rượu. Gia Hân ôm siết đầu Phong, mang theo niềm vui sướng cả tâm và thân, khép hờ mắt hưởng thụ tiên cảnh lần đầu tiên trong đời.
Phong yêu thương vuốt ve tấm lưng ngọc ngà, ôm Hân trong tay, nghe từng hơi thở hổn hển bên tai, thò tay xuống ra hiệu làm việc nhanh hơn cho người bên dưới. Thực tế, hắn cũng là lần đầu tiên trong đời… cho mối quan hệ kiểu này. Nghĩ thầm:
– Cảm giác không tệ…
Nghe hơi thở trở về trạng thái đều đều, phát hiện cô đã ngủ say. Đúng vậy, say men và say tình, cô gái nhỏ đã ngủ say trong lòng hắn. Phong lướt tay trên bờ mông căng mọng nhỏ giọng nói:
– Con gái em, nhạy cảm y như em vậy. Anh có cần phải huấn luyện trở nên giống em không, Tuyết nô?
Đang bận ngậm sâu, cô gái dưới chân hắn rên rỉ:
– Chủ nhân thương tiếc… mẹ con em, chủ nhân… Tuyết nô không nhịn được nữa rồi… chủ nhân… ư…
Khẽ vén khăn trải bàn, Phong nhìn cô gái dưới chân, mỉm cười:
– Tuyết nô nhìn này, cặp mông này cũng rất giống em, căng mẩy mịn màng, rất đã tay. – Một tay vuốt ve bờ mông Gia Hân, một tay nhẹ đặt lên đầu cô gái, cô lại phải tiếp tục nhẫn nhịn run rẩy cơ thể ngậm mút thứ đồ của hắn.
Ôm Gia Hân say ngủ, Phong ngửa người thư giãn, thoải mái vuốt ve làn da căng mượt. Đôi mắt hắn nhìn ngắm bức tranh mỹ thuật vẽ hai cô gái trẻ trên bức tường đối diện, trong đó, một thì nằm thỏa mãn trong lòng hắn, một thì là nữ đại gia độc thân được bao người săn đón, đệ nhất mỹ nhân thương giới Hà thành, thường xuyên có mặt trên bìa những tạp chí lớn như một biểu tượng sự thành công của Phụ nữ – Dương Ánh Tuyết – người mà lúc này đây, đang run rẩy ngậm lấy hắn cầu xin.
Được một lúc, hắn kéo quần áo của Gia Hân lại tử tế, rồi khẽ cúi với tay đến bầu ngực của Anh Tuyết xoa bóp:
Mang điện thoại và quà sinh nhật lên phòng chờ anh. – Nói xong hắn bế Gia Hân đứng lên, phía dưới cũng rời khỏi nơi ấm áp, cứ thế, tồng ngồng bế Hân về phòng của cô, đắp chăn rồi đặt nhẹ lên trán cô một nụ hôn.
Xoay người bước ra, hắn nhìn theo từng hành động Ánh Tuyết. Cô đang ngậm túi đựng cả món quà sinh nhật và chiếc điện thoại của Phong, từ từ bò lên cầu thang, đôi khi quá kích thích phải khuỵu cả chân, nhưng cô không dám thả lỏng.
– Nhanh lên nào – Phong giục nhẹ, rồi bước vào một căn phòng của tầng 2, rồi từ từ cởi quần và mở nước trong toilet riêng của căn phòng, thong thả tắm.
Ánh Tuyết vất vả gian nan bò lên được phòng mình, thân hình mảnh mai xinh đẹp không ngừng run rẩy, gương mặt đỏ bừng vì nhẫn nhịn. Nhưng vào phòng, đóng cửa xong, cô vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục bò đến giá để nến cạnh giường, khẽ xoay, tức thì một gian phòng khá rộng, bí mật hiện ra sau tường, cô tiếp tục bò vào, đến cạnh một cái giường thiết kế đặc biệt, có chân khá cao, nếu so ra là ngang hông của Phong. Ánh Tuyết thả túi đựng trong miệng lên giường, rồi quỳ dưới chân giường, cúi đầu chờ đợi.
Phong tắm xong, chỉ khoác nhẹ chiếc khăn tắm lớn, tay kéo chiếc khăn mặt mềm mại thơm tho, vốn thuộc về Ánh Tuyết, bước ra, chẳng có gì ngạc nhiên với sự biến đổi bất ngờ, mà hắn chỉ đến ngồi xuống cái giường đặc biệt đó, đưa khăn mặt cho Ánh Tuyết.
Như một thói quen, Ánh Tuyết cầm lấy khăn lau mặt của mình, thuần thục lau khô những giọt nước còn đọng trên bộ vị quan trọng nhất của người đàn ông.
– Tuyết nô tháo rung đi, lên giường, nằm ngửa ra, anh tặng quà sinh nhật cho em.
Tuyết run run với điện thoại của Phong, thuần thục mở khóa điện thoại, mở đến cái app vốn quen thuộc với Phong, gạt 1 nút turn off, sau đó khẽ đưa tay xuống hạ thân, lôi ra cái vật thể màu đen đã hành hạ cô suốt cả buổi chiều nay. Bên trên bọc một lớp dịch màu trắng, nổi bật. Cô quỳ gối, nâng vật đó hơi quá đầu, bắt đầu liếm sạch sẽ vật thể đó, cô nhớ chủ nhân từng nói, vật này sẽ đại diện chủ nhân khi không có mặt hắn. Khẽ đặt nó xuống một khay nhôm trên mặt bàn bên cạnh, rồi cẩn thận leo lên giường.
Phong nhìn cái máy rung đặc biệt màu đen ấy, và những vật xung quanh, thật là đủ thứ dụng cụ, cần gì cũng có, cả những loại hiện đại, được đặt sản xuất riêng không có trên thị trường.
Quay lại nhìn Tuyết, hân vuốt ve cơ thể chẳng còn chịu nổi kích thích của cô, so sánh:
– Uh, bộ ngực lớn hơn, mông cũng lớn hơn, nhưng làn da thì mượt gần như nhau, di truyền ah?
– Con bé chưa… chưa phát dục đầy đủ… hẳn là… hẳn là sẽ còn lớn hơn… ư… chủ nhân… cho em… cho em… Tuyết nô muốn…
Phong tiến đến cắm thứ to lớn của hắn vào hạ thân cô, rồi cười:
– Chưa được phép, em nhịn lại cho tôi – Rồi hắn động thân, đẩy đưa, với tay mở món quà sinh nhật. – Xem tôi tặng gì cho em này…
– Ư… – Nhưng Ánh Tuyết đã không nhịn được nữa rồi, cô đã cao trào, phun một tia nước.
Phong cũng chẳng dừng lại, chỉ cúi xuống, hôn cô rồi tiếp tục nhấp nhô trên cơ thể người đàn bà. Vài phút sau, dưới sự trùng kích liên tục, Tuyết lại tiếp tục cao trào. Phong vẫn chưa buông tha, thả đôi môi cô ra, hắn nhìn sâu ánh mắt của cô rồi tiếp tục đâm nhanh. Người đàn bà nào chịu nổi kích thích liên tục như vậy được chứ, Tuyết sung sướng đến ngạt thở, cũng chẳng còn sức để ôm quấn lấy thân thể người đàn ông nữa, mà buông xõa tay chân, mắt đảo ngược, mặc hắn liên tiếp đánh sâu trong cô, làm cô như hồn lìa khỏi xác.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, Phong thả chậm tốc độ, cho cô có cơ hội hít thở, tiện tay tháo món quà mà chính hắn đóng gói. Đâm mạnh một cái hắn nói:
– Tuyết nô, món quà này sẽ mang lại sự vui sướng cho em, có đúng không?
Dù trên mây chưa về, Tuyết vẫn cố gắng nhìn xem đó là món quà gì. Trên tay hắn, một cái nến thơm màu đỏ thẫm, đang được hắn đốt lên, ngắm nghía.
– Thật thơm, phải không? – Phong cầm nến, cười.
Ánh Tuyết đang nỗ lực thở từng hơi, nhưng đôi mắt như phát sáng, nhìn ánh nến lập loè, càng lung linh trong tiết trời tối dần, nhưng chưa bật đèn.
Cũng chẳng đợi cô có ý kiến. Phong xoa bóp một bên bầu vú, bên kia thì nghiêng tay làm rớt một giọt sáp nến xuống đúng đỉnh cao cao. Rồi dừng lại. Ánh tuyết ưỡn ngực, rên rỉ:
– Chủ nhân, nữa đi, cầu xin người…
Phong kéo mông cô ra mép giường, chiều cao thật đúng vừa khít với hắn, tiếp tục trùng kích hạ thân, tay nghiêng nến nhỏ từng giọt lên thân thể ngọc ngà phía dưới. Càng đâm sâu, càng nhỏ giọt, Tuyết rên rỉ càng to, ánh mắt càng thích thú. Cô lại tiết thân một lần nữa mất rồi. Cây nến thơm ngắn dần. Từng giọt đỏ nổi bật trên làn da trắng nõn của người đàn bà…
Cúi xuống hôn môi cô, đâm nhanh, rồi trong cùng cơn cao trào đã không còn biết là lần thứ mấy của cô, Phong xuất ra bên trong cơ thể người đẹp, nhắm mắt tận hưởng một lúc. Trong đêm tối, khi mà giọt tinh khí cuối cùng của hắn bị tử cung của Tuyết nuốt trọn, thì có một ánh sáng nhẹ lóe lên, tại nơi tận cùng của sự kết hợp, giống như luồng điện nhỏ từ nơi đó, chạy dọc cột sống của Phong lên đại não hắn, một vài hình ảnh lướt qua, sau đó, đôi mắt đang nhắm nghiền của hắn mở ra, đôi con ngươi tỏa ra ánh hào quang, trong đêm tối phát sáng như hai ngôi sao.
Tuyết ôn nhu nhìn hắn, khẽ ôm lưng, vuốt ve hắn:
– Chủ nhân lại nhìn thấy tương lai sao?
Phong cúi xuống cắn một đầu vú hàm hồ nói:
– Ừ, lại thấy em, em sắp có dự án mới, rất thành công. Hãy để ý một cô gái mới xin việc. Cô ta là nhân tố chính thành công của dự án này.
Tuyết cười, vuốt ve khuôn mặt Phong:
– Thành công của Tuyết nô cũng là của chủ nhân, tất cả của Tuyết nô đều là của chủ nhân, dâng hiến tất cả, cơ thể này, linh hồn này và cả… con gái, Tuyết nô mãi mãi là của chủ nhân, nếu một ngày anh không cần em nữa, tức là ngày đó, Tuyết nô sẽ chết.
Phong nhìn cô gái dưới thân, miệng cô đang thề nguyền trước hắn, thân thể cô đang ngậm lấy thân thể hắn, hắn biết, cô đã giữ được một vị trí trong tim hắn. Hôn một chút, sờ một chút đôi môi quyến rũ của cô, hắn quyết định:
– Tuyết nô của anh thật xinh đẹp, đêm nay anh sẽ ở đây.
Đây là lần đầu tiên Phong đồng ý qua một đêm trọn vẹn với cô, Dương Ánh Tuyết là người phụ nữ thông minh, cô hiểu, cuối cùng cô cũng chờ được đến ngày hắn thực sự đặt cô trong lòng. Dù chỉ là một góc nhỏ thôi, cô cũng đã mãn nguyện rồi, trong sự ngạc nhiên vui sướng, không kìm được cô rơi nước mắt:
– Chủ nhân…
– Sao vậy – Phong cười – Không muốn ngủ với anh hả?
– Không… không phải. Là em quá vui sướng, không phải, là Tuyết nô… – Chưa kịp lắp bắp giải thích, cô lại bị hôn, ôm lấy hắn, cô nhận được nụ hôn hạnh phúc nhất từ trước đến nay.
– Nếu vậy, em chuẩn bị cho anh một phòng khách đi, anh sẽ thường xuyên ngủ lại đây đấy. – Hai người đã hiểu nhau quá rõ, chỉ là cuối cùng, Phong đã thừa nhận bản thân đã cảm động trước tấm chân tình của Dương Ánh Tuyết.