Phần 35: Tên khốn nạn!
Buổi sáng, sau khi làm người đẹp chủ tịch lại trở nên mềm nhũn nằm bẹp trên giường, Trần Phong đã rời đi.
Trở về trường học. Phong đi thẳng lên phòng giáo vụ, giáo viên chủ nhiệm đưa cho hắn tập hồ sơ đã chuẩn bị sẵn:
– Sao đến muộn vậy em? Ký vào đây nhé!
– Em có vài việc gia đình, mong thầy thông cảm!
– Đề tài này được tài trợ bởi công ty AB, là một công ty lớn trong lĩnh vực sản xuất thiết bị Y tế…
Trần Phong dừng bút trầm tư thoáng chốc rồi lại tiếp tục ký vào hồ sơ, lại nghe tiếp người thầy thao thao giảng về tầm quan trọng của đề án này.
Nói chán chê, thầy hỏi:
– Em có dự định gì cho nguyện vọng tốt nghiệp chưa?
– Em định đi lính!
Bỏ lại một câu, rồi Phong đi thẳng.
Ngang qua cửa phòng giáo vụ, một cô gái tóc ngắn, tỉa layer cá tính, trang phục đầy bụi bặm bước ngược chiều với Phong, liếc đôi mắt to nhìn thoáng qua hắn. Phong nghe loáng thoáng có tiếng thầy giáo vọng ra:
– Trình Nghiên, em còn đến muộn nữa tôi sẽ phạt em!
Cô gái Trình Nghiên cũng đanh đá:
– Thầy à, lần này không phải tại em đâu…
Trần Phong lẩm bẩm:
– Xinh thế?
… Bạn đang đọc truyện Đào tạo dâm nữ tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/08/truyen-sex-dao-tao-dam-nu.html
Tít tít…
Gia Hân nhắn tin:
– Hôm nay anh có nhà không? Em mua sườn xào chua ngọt mà anh thích nè!
Trần Phong đã đi đến gần cuối hành lang tòa nhà, đang định về nhà. Phong nhắn lại:
– Ừ anh đang về. Nếu có thêm món Dương Gia Hân chấm mắm sẽ ngon hơn?
– Ai lại đem em chấm mắm chứ? Hôi chết được!!! (Mặt cáu màu tím)
– Thế thì Gia Hân trộn gỏi, ăn sống cũng thơm lắm?
– Gỏi cái đầu anh!!! (Mặt cáu màu tím). Anh về nhanh lên nhé! (Trái tim màu đỏ).
Trần Phong vừa đi vừa nhắn tin cười tủm tỉm, không đi ý đối diện có một người đang vội chạy ngược chiều, bỗng chầm chậm đi ngang qua hắn.
Nhưng hắn vẫn cúi đầu không nhận ra cho đến khi hai người đi vụt qua nhau.
Cô gái bước thật chậm, rồi dừng hẳn lại, quay đầu nhìn Phong vẫn cúi đầu nhắn tin. Cô không biết là hắn không nhìn thấy mình, hay cố tình không nhìn thấy. Khóe mắt long lanh dâng lên một màn nước, cô cắn môi:
– Trần Phong!
Phong đứng lại quay đầu nhìn, Lê Minh Tâm đang từ từ bước đến:
– Anh tránh mặt em sao?
Trần Phong nhìn cô hôm nay mặc chiếc áo coatch dáng ngắn phối với quần dài xanh ống rộng vừa thoải mái vừa trẻ trung năng động, tôn lên cặp chân dài nổi bật, rất phù hợp với khuôn viên trường học. (***Bé nhà tác tư vấn thời trang cho nhân vật, nhưng tác tả thì k đc như ý lắm)
– Sao phải tránh? Tôi tưởng em hẹn hò với trai mới rồi chứ? Chia tay Trần Kiều An rồi à?
Ánh mắt Minh Tâm chợt lóe:
– Anh ghen à?
Trần Phong nhìn đôi chân dài hút hồn của cô cười cười lắc đầu. Có vài học sinh đi ngang qua, trầm trồ ríu rít nhìn hai người họ:
– Ôi trai xinh gái đẹp một chỗ! Thiên lý ở đâu? Công bằng ở đâu?
Minh Tâm e ngại đông người, hỏi Phong:
– Em muốn nói chuyện riêng với anh được không?
– Lên sân thượng sẽ không có ai! – Phong đi trước.
Minh Tâm theo sau, cô cắn môi nhìn lưng Trần Phong, càng lúc càng lo lắng:
– Mình nói gì với anh ta bây giờ? À phải hỏi anh ta chuyện năm ngoái…
Nhiều lần ngại ngùng đã muốn dừng chân, nhưng rốt cuộc cô vẫn theo Phong lên đến sân thượng tòa nhà cao nhất của trường. Nơi này có vẻ rất quen thuộc với hắn, hắn có hẳn một cái ghế sofa cũ khuất sau hàng bê tông, đám cao su và vật liệu xây dựng thừa không biết từ bao giờ.
Trần Phong hỏi:
– Có việc gì?
Minh Tâm trở nên lúng túng. Chỗ ngồi duy nhất bị tên kia chiếm rồi:
– Em…
– Hử?
– Em… – cô nhớ đến câu hỏi lúc ở hành lang của hắn – Em và cái gã… – cô đảo mắt – … không nhớ tên… không có gì hết…
– Hử? – Trần Phong nhắn nốt tin nhắn trong điện thoại rồi nhướng mắt nhìn Minh Tâm.
– Em không có gì hết! – Minh Tâm lúng túng.
– Sao em phải giải thích với tôi? – Trần Phong cau mày.
– Em…
– Cô đang hẹn hò với Trần Kiều An đúng không?
– Bởi vì… – Minh Tâm nhìn hắn lưỡng lự không nói…
Trần Phong nhìn chằm chằm cô chờ cô trả lời. Minh Tâm càng không biết nói gì.
Trần Phong đứng lên. Minh Tâm trở nên hoảng hốt.
Trần Phong bước lại gần. Minh Tâm muốn ngừng thở.
Trần Phong áp sát người, chống tay lên, ép cô vào góc tường. Minh Tâm muốn chui luôn xuống đất nhưng không thể.
Nhìn đôi mắt bối rối của cô, Phong nhếch mép cười:
– Đang hẹn hò vs Trần Kiều An sao lại tìm tôi?
– Em… – Minh Tâm như giật mình hiểu ra điều gì, ngước mắt lên nhìn Phong.
Nhưng chưa kịp nói, Phong nâng cằm cô, hôn xuống. Đầu lưỡi sục sạo khắp khoang miệng thơm, quấn lấy bên kia rụt rè lảng tránh. Hắn ngẩng lên, kéo dài sợi chỉ bạc giữa đôi môi cô:
– Nhớ tôi à?
Liếc sợi chỉ bạc đã đứt, mặt cô hồng lên:
– Dạ! Em… ư…
Cô chưa kịp nói, Trần Phong đã sỗ sàng nắm lấy vùng ngã ba cấm kị của cô mà cọ xát. Lại tiếp tục hôn bịt hết mọi lời cô muốn giải thích.
– Đừng… đừng… ở đây…
Phong buông thả đôi môi cô, nghiêng đầu hôn vào cái cổ thiên nga trắng mịn. Phong ngẩng lên, hài lòng nhìn dấu hôn đỏ tươi in trên cổ nổi bật, xoa nắn bầu ngực to tròn ngay bên ngoài lớp áo:
– Hay là nhớ cảm giác bị hiếp?
Minh Tâm giữ chặt cánh tay thô lỗ giữa hai đùi, nhưng không thể giảm bớt được sự sỗ sàng của hắn. Sự nhạy cảm của cô bị hắn khơi lên không thể kiềm chế.
Những ngón tay ma quỷ ấy như có ma lực, dễ dàng làm cô rơi vào dục vọng vốn đã phải kìm nén từ lâu.
Cuối cùng chỉ đơn giản vài phút, cô gục trên vai hắn mà phát tiết:
– Không… A…
Trần Phong buông tay, Minh Tâm trượt ngồi xuống, đáy quần ướt sũng. Phong cũng ngồi xổm bên cạnh, giơ bàn tay ướt chùi lên bên má xinh đẹp:
– Nứng quá mà không ai đáp ứng được thì đến địa chỉ này tìm tôi!
Phong đứng dậy, ném một tờ giấy trước mặt cô rồi quay đi.
– Tên khốn nạn!!! – Minh Tâm thở hổn hển nhìn theo bóng lưng đã đi mất. Nước mắt tràn mi. Cô giơ tay chùi vết nước bỏng rát trên má – Thích anh 10 năm, anh biến tôi thành cái loại gì thế này…