Phần 40: Sân thượng kích tình
Bộ phim kiếm hiệp đang hot gần đây đang rải truyền thông khắp hang cùng ngõ hẻm. Đi đâu cũng thấy poster đủ sắc màu. Nữ chính mang vẻ đẹp ma mị cuốn hút người xem ngay từ những giây phút đầu tiên. Vai diễn đầu tay nâng ngay vị thế của diễn viên lên tầng cao của người nổi tiếng. Đó chính là Lê Minh Tâm.
Nhưng cô lúc này không quá quan tâm, chỉ đứng lặng lẽ trên sân thượng của một tòa nhà trong trường học.
Tay Minh Tâm cầm một tờ giấy đã vo thành một cục tròn, ngẩn người suy nghĩ. Hồi lâu, cô lại cúi xuống gỡ cái cục tròn ấy ra. Mẩu giấy nhỏ nhàu nát đến không thể nát hơn. Không biết đã bị vo tròn bao nhiêu lần?
Cô lại vo tròn, thẳng tay ném viu xuống đất:
– Việc gì phải khổ? Tôi chẳng cần anh!
Chỉ cần bước ra khỏi nơi này, cô lại trở thành nữ Idol bao người theo đuổi. Cô sẽ không đến đây nữa! Minh Tâm hít sâu, quyết tâm rời khỏi nơi này.
Nhưng!
Có người đến?
Mấy ngày gần đây Minh Tâm đều trốn ở góc sân thượng này, như một góc riêng tư, chẳng ai lên đây cả. Vậy mà giờ này có người lên đến?
Minh Tâm nép vào góc cột xi măng lớn và đống đồ ngổn ngang, tránh mặt, chờ người đi. Dù gì khuôn mặt của cô bây giờ chắc là rất tệ, gặp người khác sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh.
Người bên kia đã ngồi xuống cái ghế sofa cũ. Minh Tâm hé mắt nhìn, ngạc nhiên. Là Trần Phong?
Phải rồi, chỗ này là anh chỉ cho cô biết! À, hôm nay là cuối tuần nên anh ra ngoài nghỉ chăng?
Minh Tâm nhấc chân định bước ra, thì thấy Trần Phong nở một nụ cười. Trái tim cô bỗng loạn nhịp!
Nhưng ngay sau đó, một bóng áo hồng nhào vào lòng hắn, hắn cúi đầu hôn say đắm, đôi tay cũng mò vào áo người con gái ấy.
Minh Tâm cảm giác như không thể thở, nép mình vào góc, giữ lấy lồng ngực đắng nghẹn!
Người con gái ấy đẹp như nắng ban mai. Nếu cô ấy đứng trong giới người nổi tiếng thì nhan sắc cũng thuộc top đầu. Minh Tâm buồn bã thừa nhận, bản thân so với cô gái áo hồng kia rõ ràng không hề có ưu thế.
Sau một nụ hôn dài, Gia Hân ngẩng đầu nhìn Trần Phong, lồng ngực phập phồng:
– Sao hôm nay anh về đây? Em tưởng… a… đừng nhéo em…
Trần Phong nắn bầu ngực tròn vừa tay, miết miết đỉnh săn chắc dưới lớp áo lót dày:
– Nhớ em!
Gia Hân thở hổn hển:
– Em tưởng mai anh mới về?
– Được nghỉ hai ngày thứ bảy, chủ nhật. Hôm nay anh lên trường này rút hồ sơ. Tiện thể gặp em! Em xem, anh nhớ em biết bao?
Trần Phong kéo cô ngồi trên đùi, sát vào lòng hơn. Vùi đầu vào hít lấy hương thơm từ mái tóc mềm, vị ngọt thanh thuần mà chỉ riêng cô mới có.
Gia Hân cảm nhận cái thứ chọc vào mông mình, bĩu môi hờn dỗi:
– Chỉ bắt nạt em thôi!
Phong siết eo cô, gỡ từng cái cúc áo, cái cổ trắng nõn dần hiện ra:
– Bé ngoan, cởi ra để anh bắt nạt nào!
– Không được đâu… Ư… – Gia Hân phản kháng…
Trần Phong đâu có quan tâm, hắn lôi được nụ anh đào bí mật phơi bày ra ánh sáng. Một ngụm đã cắn lên một bên, bên kia thì nhào nặn đủ hình dáng.
Gia Hân đỏ mặt ôm đầu hắn, cắn môi từ chối:
– Không được đâu… ư… hôm nay… em đến ngày!
Trần Phong cứng đờ, ghìm lại đôi tay đã mò đến cặp mông căng mẩy. Ngẩng đầu khỏi cặp ngực thơm, tròn mắt nhìn Gia Hân:
– Đến ngày?
Gia Hân tội nghiệp nhìn hắn:
– Anh đợi em sạch sẽ, chỉ cần anh muốn em luôn cho anh mà!
Ôm cái cơ thể mềm mịn như ngọc trong tay, tất cả là của mình, muốn xoa muốn nắn, muốn giày vò kiểu gì tùy thích, nhưng không thể chống lại được BÀ DÌ của cô! Trần Phong đang hưng phấn, đã căng như dây đàn. Hắn ác ý nói:
– Lỗ trước không được thì lỗ sau!
Gia Hân không còn là cô gái ngây thơ nữa, biết hắn là kẻ có nhu cầu cao, cô ôm cổ hôn Phong, nhỏ nhẹ xin phép:
– Để em dùng miệng nhé?
Trần Phong đành buông cơ thể mềm mại của cô để cô trượt xuống dưới chân, cởi quần của mình. Há to miệng, ngậm lấy!
Đôi tay thon dài cũng rất thành thạo ve vuốt bên ngoài.
Nhìn quần áo Gia Hân bị vén lung tung, tơ hơ cặp ngực trắng ngần mà tập trung tinh thần liếm lên cái đỉnh rỉ nước của mình. Phong căng người duỗi chân, dựa vào sofa tận hưởng.
Đến khi Gia Hân mỏi cơ miệng không chịu nổi nữa, nỉ non:
– Chủ nhân… cho em sữa đi…
Trần Phong cúi đầu sờ một bên mịn màng:
– Há to ra để anh đụ!
– A!
Trần Phong đứng lên, giữ đầu cô gái nhỏ, trượt sâu vào cuống họng đã quen thuộc hắn. Ra sức!
Đâm chọc!
Sự mềm mại chặt khít ấy, không lời nào diễn tả được! Cô vẫn luôn nhiều nước, một cách đặc biệt nhiều. Nhất là cái miệng nhỏ này, chặt khít nhưng vẫn trơn trượt!
Sức hút ngày càng tăng. Cái lưỡi nhỏ bên trong cũng ngày càng linh động. Quấn lấy, đẩy đưa lấy đỉnh nhạy cảm nhất của hắn.
Đến khi Phong rút ra khỏi cái miệng nhỏ, khuôn mặt Gia Hân đã trở nên đỏ tím. Cô ôm ngực nôn khan, rồi lại cố lết đến, một lần nữa nuốt vào vật to lớn ấy.
Phong đối với Gia Hân là sự thương xót đặc biệt, không nỡ làm đau cô, nên chỉ thêm vài chục lượt ra vào, hắn xuất cho cô một miệng đầy sữa!
Gia Hân chỉnh trang quần áo, ngậm chặt cái miệng nhỏ, rời đi.
Trần Phong cũng thỏa mãn, giải tỏa sau một tuần huấn luyện căng thẳng. Hắn thong thả kéo quần, ngồi dựa ghế sofa:
– Nữ minh tinh có sở thích nhìn trộm người khác làm tình. Tiêu đề này không biết làm chấn động khắp Vbiz nhường nào?
Lê Minh Tâm trong góc hoảng hồn, không dám nhúc nhích, cũng không dám trả lời. Tự lừa dối mình, tôi không nhìn thấy ai, cũng không ai nhìn thấy tôi. Cho đến khi một bàn tay chạm vào cái eo thon thả của cô, cô giật mình quay lại.
Khuôn mặt Trần Phong gần trong gang tấc. Hắn híp mắt cười một cách bỉ ổi:
– Cảm giác rình mò có làm em nứng không?
Lê Minh Tâm thẹn quá hóa giận, gạt tay Phong bên eo mình ra:
– Đồ khốn nạn, tránh xa tôi ra!
Nhưng tên khốn nạn ấy thực sự khốn nạn, hắn siết eo cô, áp sát vào cột xi măng:
– Tôi khốn nạn, em dâm đãng, hợp nhau quá còn gì?
Minh Tâm dãy dụa quát lớn:
– Tôi kiện anh hiếp dâm! Tên hiếp dâm khốn nạn!
Nhưng cô nào phải đối thủ của Phong, hắn đã kịp chụp lấy tay cô đè lên tường, tay kia chộp thẳng vùng tam giác nhạy cảm:
– Thì phải hiếp xong mới có chứng cứ mà kiện đúng không?
– A… khốn…
Trần Phong bịt chặt cái miệng nhỏ bằng một nụ hôn cuồng dã. Vòng tay vén váy cô lên, lộ ra chiếc quần lót ren đỏ khêu gợi.
Minh Tâm hít thở không nổi. Mùi đàn ông quen thuộc bay vào mũi, cảm xúc khao khát vẫn luôn thường trực trong cô nhanh chóng bị gợi lên.
Phong cọ thứ căng phồng của mình vào khe tam giác của cô:
– Nhớ cảm giác bị hiếp không?
Minh Tâm ưỡn người, lý trí đã không còn chống cự được cảm giác thèm khát. Cơ thể cô khao khát cái cảm giác ấy. Cảm giác chỉ Phong mới có thể mang đến. Cô chống cự với chính mình:
– Đừng… mà…