Phần 43: Một ngày nào đó
“Solo solo solo”
Lúc đầu thì vài tiếng thì thầm, về sau âm thanh ngày một lớn dần. Cả một đám thanh niên nhiệt huyết mang bầu máu nóng, chuyện hưng phấn nhất là tỉ thí so tài phân cao thấp. Âm thanh cổ vũ vang vọng cả một góc sân rộng lớn.
Trần Phong quay đầu, nhìn lại. Đối phương đang rời khỏi hàng, đi dần lên phía diễn tập. Đó là một thanh niên khá lực lưỡng, cao to, mái tóc húi cua. Anh ta vừa đi vừa nhìn xung quanh, rồi hất cằm về phía Trần Phong khiêu khích:
– Dám hay không dám?
Có vài người quen biết đồng thanh hô vang ủng hộ cậu ta, rất có nhịp điệu:
– Lương Thế Tùng vô địch! Lương Thế Tùng vô địch!
Cũng có người ra sức khích Trần Phong tiếp nhận cuộc đọ sức:
– Trần Phong thể hiện thân thủ đi xem nào?
Vũ Thanh Tâm ngồi một góc cũng tỏ vẻ quan tâm, liếc nhìn Trần Phong.
Trần Phong gật đầu xin phép Giáo quan rồi bình tĩnh nhìn về phía Lương Thế Tùng đã đứng đối diện:
– Đừng về khóc mách mẹ là được!
Trần Phong chủ động đánh trước một đòn tâm lý phủ đầu đối phương.
Gần đây, năng lượng tích lũy dần chuyển hóa theo một cách kỳ diệu nào đó mà Phong cũng không hiểu nổi, nhưng hắn cảm nhận rõ ràng cơ thể ngày càng biến hóa rõ rệt. Tốc độ tăng cao, thể lực tăng cao, các giác quan cũng trở nên nhạy bén hơn nhiều.
Trần Phong chắp tay sau lưng, khí định thần nhàn, ngoắc tay với Lương Thế Tùng đang nhăn mày khó chịu vì câu đả kích vừa rồi:
– Đến đây!
Lương Thế Tùng tuy không đến mức nổi giận, nhưng sự khó chịu là không thể tránh khỏi. Phải biết bản thân từ nhỏ theo đuổi niềm đam mê võ học. Hiện tại sở hữu đai đen taekwondo. Tuổi mười tám đã đạt nhị đẳng huyền đai, năng lực không phải nhỏ.
Hôm nay thấy Trần Phong, kẻ luôn đứng đầu trong các cuộc chạy thể lực, nay có những cử động né chiêu rất tốt nên muốn thử tài. Tiện thể nhân sự việc này mà khẳng định tiếng nói của mình trong lớp học này. Nên đứng ra khiêu chiến.
Lương Thế Tùng bước đến trước sân, đối diện với Trần Phong, bắt đầu tĩnh tâm thủ thế nghiêm rồi gập người cúi xuống một góc 90 độ đúng tiêu chuẩn.
Khi ngẩng mặt lên trong mắt Lương Thế Tùng là một sự tập trung cao độ. Trần Phong nhìn thấy thế thầm khen ngợi. Anh ta không phải tính tình Trương Phi dễ nổi nóng.
Trần Phong cũng đứng nghiêm, gập mình cúi đầu chào, nhưng chỉ thực hiện gập một góc 20 độ cao hơn nhiều so với Lương Thế Tùng. Đây là nghi lễ chào của bộ môn Karatedo.
Không phải Trần Phong cố ý hơn thua tiểu tiết ở vấn đề chào hỏi. Chỉ là Phong nhận thấy đối thủ là người có thể hình tốt hơn, lại thuần thục môn Taekwondo sở trường dùng chân, sát thương lớn, vai và hông sẽ vô cùng linh hoạt và nhanh nhẹn. Vậy thì sẽ cực kỳ khó tiếp cận.
Trần Phong quyết định lấy lợi thế kỹ thuật của Karate để đối kháng. Lợi dụng những kỹ thuật đặc trưng như đấm, đá, móc, cản, trượt, né, đánh vào chỗ hiểm để thủ thắng. Chỉ cần một đòn là đủ quyết định thắng bại!
Hai bên đã thủ thế, nhìn chằm chằm đối phương. Toàn trường tĩnh lặng nín thở theo dõi.
Bộp!
Bên một đá, bên một quyền. Hai bên lao vào!
Thăm dò! Rồi lại tách ra, liên tục di chuyển.
Trần Phong cau mày, lực đạo rất mạnh!
Lương Thế Tùng cũng nghiêm túc, mắt cá chân đã tê rần!
Đúng lúc này thì có một giọng nữ xen vào:
– Báo cáo Giáo quan Võ Thành, tôi là Trung úy Trình Ngưng truyền mệnh lệnh, cấp trên muốn gặp học viên Trần Phong! Ngay bây giờ!
Báo cáo xong, Trình Ngưng nhìn thẳng Trần Phong một lượt với ánh mắt dò xét thẳng thắn.
Cả lớp ồ lên thất vọng. Còn Trần Phong nghe điểm danh thì nghiêm chỉnh theo chân Trung úy Trình Ngưng rời khỏi.
Theo chân bông hồng thép của Học viện, Trần Phong không khỏi tranh thủ ngắm nhìn một lượt thân hình hấp dẫn ấy.
Vai nhỏ, lưng thon, bờ mông căng tròn! Chữ S hoàn hảo! Chí mạng nhất chính là bộ quân phục thô cứng cũng không che nổi vẻ đẹp của đường cong ấy. Mà chính bộ quân phục ấy lại mang đến kích thích khó tả, nổi bật trên da thịt nõn nà, thiêu đốt thị giác, trông cô như đóa hoa rực rỡ.
Thật không hổ danh bông hồng thép!
Liếc nhìn xuống dưới là đôi guốc đen đế bằng càng làm nổi bật cặp chân dài đầy đặn.
Trần Phong nghiến răng kiềm chế bản thân, cố không nghĩ đến hình ảnh chính mình, đang vén cái váy ấy mà ve vuốt cho thỏa lòng.
Trình Ngưng như cảm giác được tặc nhãn đang quan sát mình. Cô dừng bước quay lại, nhíu mày nhìn Phong.
Hành động của Trình Ngưng quá đột ngột, làm Trần Phong vẫn đang đà bước đến, va vào người cô. Trình Ngưng như bị húc mạnh. Cô mất trọng tâm phải lùi về sau hai bước.
Trong khoảnh khắc đó, một cánh tay vòng qua eo cô, đỡ lấy!
Bên tai vang lên tiếng trầm trầm của Trần Phong:
– Chị không sao chứ?
Trình Ngưng mặt lạnh, đẩy Phong ra:
– Đi đứng cẩn thận nào!
Trần Phong cười sáng lạn:
– Em xin lỗi, bất ngờ quá em không kịp phanh!
Trình Ngưng đâu biết, đó là Trần Phong thực sự cố ý. Hắn thừa sức phản ứng tránh né, nhưng hắn thậm chí còn dùng sức đẩy cô mạnh hơn. Thừa dịp ôm được vòng eo con kiến ấy. Ôi mềm mại! Rất thơm!
Trần Phong cười vẻ hối lỗi:
– Chị tha lỗi, chị không sao chứ?
Trình Ngưng lạnh lùng:
– Sao trăng gì? Đi thôi!
Trần Phong lại tiếp tục đi sau, ngắm nhìn đôi vành tai ửng đỏ, miệng nở một nụ cười mỉm khó thấy:
– Một ngày nào đó…