Phần 46: Đường về nhà!
Trần Phong gỡ sợi thắt lưng, tiến lại ôm lấy Dương Gia Hân đang bị hành hạ bởi loại thuốc kích dục mạnh.
Cô đã không còn tỉnh táo. Đôi chân thon dài cọ xát lẫn nhau, đôi tay cào cấu quần áo của chính mình. Vài cúc áo đã bung, hở ra da thịt trắng nõn. Có lẽ lý trí vẫn sót lại, nên cô liên tục lắc đầu, cúi đầu sâu xuống, giấu đi khuôn mặt đỏ ửng.
Trần Phong ôm lấy cô, luôn mồm an ủi:
– Anh đây, không phải sợ!
Nghe được tiếng Trần Phong, cô mê man ngẩng đầu xác nhận, hé đôi mắt khóc ướt đẫm ra nhìn:
– Anh… anh ơi… Trần Phong… đúng là…
Cô nhào người ôm lấy Phong, gục đầu vào vai hắn, liên tục hôn hít liếm láp cổ tai. Hai bàn tay khua loạn, liên tục xoa sau lưng hắn, cô ưỡn người dụi những bộ vị nhạy cảm vào người đàn ông của cô, cọ xát điên cuồng. Sóng ngực sóng mông dồn dập! Dập dồn!
– … mùi của anh… anh ơi…
Nhìn khuôn mặt vốn xinh đẹp của cô nay trở nên khao khát không còn là chính mình. Trần Phong thở phào, may mà cô gái nhỏ không bị tổn hại nhiều!
Phong ôm mông Gia Hân xốc lên, cô tự động vòng chân quanh eo hắn, bộ vị dường như cọ xát đúng chỗ, cô thở phì phò:
– … sướng quá… ư ư…
Dương Ánh Tuyết, Phó Nam và Vương Bội chạy vào.
Ánh Tuyết nhìn quanh hiện trường la liệt dấu vết ẩu đả, lo lắng hỏi:
– Có sao không?
Trần Phong không trả lời, nói với Vương Hoài:
– Đi thôi, giao cho anh Nam xử lý trước!
Rồi bế Gia Hân lên xe. Vương Bội cũng đi theo, mặt lo lắng:
– Chủ nhân không sao chứ?
Trần Phong liếc kính chiếu hậu trong xe, trả lời:
– Chủ nhân của em thì có việc gì được? Em làm anh cứng lên đi!
Vương Bội không chần chờ, quỳ giữa chân Phong luồn lách dưới mông Gia Hân, lôi ra một thứ đã nửa cương cứng, rồi cho vào miệng mình.
Vương Hoài lặng người nhìn vào kính chiếu hậu, trong đó có đôi mắt Trần Phong đang nhìn chằm chằm vào kính.
Ánh Tuyết có lẽ dặn dò Nam xử lý. Nên lên xe muộn một chút, cô ngồi cạnh Trần Phong quan sát trên dưới Gia Hân. Không có vết thương nào là tốt rồi!
Vương Hoài lên tiếng hỏi:
– Đi về đâu?
Vương Bội không mảy may chậm tốc độ, thậm chí còn nuốt sâu hơn. Trần Phong không trả lời:
– Bội nô, cái miệng em ngày càng tốt đó!
– Ưm… ưm… – cô chỉ dùng cuống họng trả lời…
Thấy Trần Phong cúi đầu hôn hít Gia Hân trong lòng, Ánh Tuyết lên tiếng trả lời Vương Hoài:
– Về nhà tôi!
Chiếc xe lăn bánh, Ánh Tuyết ngồi yên bên cạnh không dám lên tiếng, cô biết Trần Phong đang giận cô.
Còn Phong lúc này đã kéo quần của Gia Hân, để Vương Bội đẩy hắn vào trong Gia Hân thật sâu.
Đến khi hắn biến mất trong cái nơi đẫm nước của Gia Hân, Vương Bội cúi đầu hôn lấy bờ mông trắng mịn của Gia Hân, bàn tay không hề rảnh rỗi, cô thuần thục luồn xuống, vuốt ve hai quả săn chắc của Trần Phong.
Phong chỉ việc ưỡn người dựa vai vào ghế, để tự cho Gia Hân ăn ngấu nghiến lấy hắn, cùng sự phối hợp vô cùng ăn ý của Vương Bội!
Âm thanh Gia Hân rên rỉ ngày một lớn. Giọng cô vốn dĩ đã ngọt ngào, tiếng rên càng gợi tình kích thích hơn:
– A… em sướng… anh Phong… aaaaa…
Vương Hoài là tên quân nhân cứng rắn, cũng bị âm thanh tha thiết của Gia Hân hòa tan. Mấy lần chiếc xe loạng choạng tay lái. Vương Bội ngẩng đầu:
– Anh lái xe cẩn thận!
Nhưng cô chưa nói xong đã bị Phong đánh một tát:
– Liếm đi, nhiều chuyện!
Vương Hoài cắn răng. Tay muốn bóp nát vô lăng. Trần Phong cười cười:
– Nếu anh chịu không nổi, tôi có thể bảo Bội làm anh thoải mái?
Vương Hoài vội vàng phủ nhận:
– Không! Tôi không có, chủ nhân! Tôi xin lỗi!
– Hay là anh cắt cái vật thừa thãi đó đi, rồi đi tu hả thánh nhân?
Vương Hoài đỏ mặt không lên tiếng. Trần Phong thong thả vuốt ve bộ ngực nhún nhảy của Gia Hân, vừa nói:
– Bội à, em bảo cắt hay không cắt?
– Chủ nhân bảo cắt em sẽ cắt!
Vương Bội khẳng định dứt khoát làm Vương Hoài sững sờ. Trần Phong nhìn vào kính chiếu hậu, tuy không thấy mặt Vương Hoài, nhưng vẫn nhìn chằm chằm:
– Tối nay, anh hãy cùng hưởng thụ với Trần Lập đi. Nếu làm tốt, thì khỏi phải cắt!
Xe đã về trước cửa căn biệt thự của Ánh Tuyết. Vương Hoài đạp phanh, cúi đầu:
– Chủ nhân, tôi xin lỗi. Tôi sẽ tuyệt đối trung thành. Lần sau tuyệt đối không làm trái lệnh cậu. Xin đừng tra tấn tinh thần tôi nữa!
Trần Phong bế Gia Hân ra khỏi xe:
– Tôi chẳng tin lắm sự trung thành ép buộc. Nhưng trêu đùa anh rất vui. Hahaha. Bội à, bò vào phục vụ chủ nhân của em đi!
Vương Hoài ngồi trên xe, lẳng lặng nhìn cô em gái ruột của mình bò theo chân Trần Phong vào nhà. Đôi bàn tay siết chặt…