Phần 51: Kẻ trộm tình
Lê Minh Tâm dừng bước trước cổng sau của nhà mình, đứng thở hồng hộc. Có chút do dự giơ tay mở cánh cổng gỗ sồi sau nhà.
Cô đã chạy khắp sân sau, cũng tìm khắp quanh nhà nhưng vẫn k thấy bóng dáng cần tìm! Chỉ còn sau cánh cửa này!
Cánh cửa được đẩy ra.
Vắng lặng!
Chỉ có hàng rào bê tông lạnh lẽo và con đường trải dài tít tắp vào màn đêm tối tăm.
Khuôn mặt xinh đẹp trùng xuống! Từ hy vọng khấp khởi mừng thầm, cho đến lúc này như bị bỏ rơi vào một hầm băng cô độc. Trong lòng trào lên một nỗi uất ức nghẹn nơi cổ họng! Đôi mắt Minh Tâm đã dần ửng đỏ, đôi môi run nhẹ:
– Anh xem tôi là cái gì? Gọi là đến? Đuổi phải đi sao?
Gạt giọt nước mắt trên khóe mi, hít một hơi thở sâu, đè nén hết ấm ách trong lồng ngực xuống, Minh Tâm kéo sập cánh cửa gỗ, đóng lại!
Cô cúi đầu trở về, muốn về phòng tắm một cái, nhất là sự khó chịu giữa hai chân, cô cần phải rửa đi những hưng phấn bị gợi lên một cách đột ngột ấy…
Khi cô vừa đi đến cuối hành lang, liền bị một người từ phía sau bịt miệng, siết chặt eo, kéo ra sau hòn giả sơn cao bằng cả bức tường.
Trong bóng tối, cô bị ép chặt vào phía sau ngọn núi đá nhỏ, ẩm ướt vì thác nước tiểu cảnh vẫn còn tí tách rơi.
– Ưm… ưm… ả… ôi… a… (Thả tôi ra!)
Minh Tâm cố gỡ cánh tay bịt chặt lấy miệng mình, cố gắng kêu cứu.
Hôm nay nhà cô đặc biệt có nhiều khách khứa. Mặc dù có bảo vệ, nhưng khu vườn cũng có thể có khách vào tận khu vườn sau nhà. Minh Tâm không thể biết được là ai, nhưng chắc chắn kẻ phía sau là đàn ông, cao hơn cô. Hắn phả từng luồng hơi nóng vào gáy cô.
Chiếc váy Minh Tâm đang mặc là một cái đầm liền ôm thân, khoe trọn vóc dáng nuột nà. Đường xẻ tà cao phóng khoáng để lộ đôi chân dài trắng muốt lấp ló khiêu khích vô số ánh nhìn. Vài đường cắt xẻ nhẹ nhàng trước ngực, không chỉ tạo hiệu ứng cách điệu, mà còn pha thêm nét cuốn hút không thể rời mắt.
Kẻ đứng sau lưng, một tay bịt chặt miệng Minh Tâm, tay kia rất nhanh đã thò vào vạt xẻ tà bắt giữ chiếc đùi non hớ hênh, lột xuống chiếc quần lót ren đen mỏng manh đến quá nửa đùi.
Minh Tâm vừa cào cấu cánh tay rắn như thép giữ lấy mình, vừa điên cuồng uốn cái mông để phòng vệ.
Ấy thế nhưng, cái mông uốn éo của cô bị ép chặt, ngày càng cảm thấy luồng nóng bỏng phía sau chèn ép tới. Cô càng uốn éo chống cự, càng kích thích dục vọng của hắn. Một vật chọc thẳng vào vị trí nhạy cảm của cô.
Đoá hoa hồng được cô nâng niu trong tay, rơi xuống, bị chà đạp, nát bấy!
Tựa như cô, lúc này!
Trong góc khuất của chính ngôi nhà của mình, Minh Tâm trở nên hoảng loạn khi nghe tiếng thở phì phò của kẻ bắt cóc:
– Ư… ư… ư… ông… ừng…(không… đừng…)
Hắn áp sát, cắn lỗ tai cô đau nhói, vật thể bên dưới cũng đã áp vào bờ mông căng mịn của cô. Minh Tâm cảm thấy trái tim như ngừng đập. Cô càng điên cuồng dãy dụa khi thấy phía dưới hắn đã trở nên trơn láng, cọ xát vào cô.
Cảm nhận thứ ấy đã trượt vào đến cái khe mông của mình mà không còn cách nào ngăn cản, Minh Tâm tuyệt vọng nhắm mắt. Trong đầu nhớ đến người đàn ông đã bỏ cô lại một mình, khiến cô rơi vào tình cảnh này.
Và cũng chính hắn, khơi ra nỗi khao khát hắn trong cô, để bây giờ, kẻ tàn ác phía sau càng thêm trơn trượt, thuận lợi chiếm lấy cô.
Nhưng cũng chính lúc này, hình ảnh của hắn, nụ cười mỉm khi trao cô đoá hoa hồng đỏ, và cả đôi mắt hư hỏng rà xét thân thể cô của hắn, tràn ngập trong tâm tưởng của cô. Minh Tâm nhắm mắt nhớ đến những cái chạm tay chiếm hữu của hắn. Tự lừa dối chính mình, kẻ phía sau chính là hắn.
Cô buông tay, ngừng dãy dụa, ngả người ra phía sau, chấp nhận số phận:
– … ần… ong…
Thấy vậy, kẻ xấu xa liền bị bất ngờ, cắn cái gáy ngọc ngà dưới búi tóc quấn cao, lên tiếng:
– Sao vậy? Cứ bị hiếp là sướng, cứ sướng thì không cần biết là ai hả?
Lê Minh Tâm bật mở mắt, toàn thân đứng hình, da gà da vịt nổi lên.
Trần Phong rời tay khỏi miệng cô, vuốt ve gò núi đôi sau lớp váy mềm:
– Chổng mông lên em!
Minh Tâm đột ngột dãy ra. Trần Phong cũng không quá gò bó, nên cô thoát khỏi tay hắn, xoay người đối diện với hắn.
Cả tối nay, cảm xúc hắn mang đến cho cô muôn hình muôn vẻ, giày vò trái tim cô muốn nhàu nát. Từ ngại ngùng tránh né, đến hồi hộp hẹn hò. Từ trông mong ngóng đợi, đến thất vọng tìm kiếm. Từ buồn bã bỏ cuộc, đến bất ngờ phát hiện. Tất cả là tại hắn, tàn nhẫn trêu đùa cô như con rối!
Bốp!
Lê Minh Tâm giơ tay tát thẳng vào mặt Trần Phong. Hai hàng lệ nóng tuôn trào, cô nấc lên nghẹn ngào không nói thành lời. Chỉ hận bản thân, không thể buông bỏ!
Còn Trần Phong thì hé miệng cười, cũng chẳng tránh né cái tát ấy. Mang theo cái má bỏng rát, từ từ áp sát vào, hôn cô!
Đôi môi Minh Tâm có vị son rất ngọt. Thêm vị mằn mặn của những giọt nước mắt chảy dài. Trần Phong nhấm nháp một hồi, mới tách hàm răng xâm chiếm cái lưỡi mềm nhỏ bên trong.
Con rắn nhỏ lúc đầu còn trốn tránh, chống cự nhưng rồi cũng thuận theo, quấn lấy đầu lưỡi Phong một cách điên cuồng. Toàn thân cô đã áp sát vào hắn, đôi tay ghì chặt vai hắn xuống. Dồn tất cả những ấm ức vào nụ hôn như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đầu sỏ gây tội.
Không biết qua bao lâu, nụ hôn dừng lại, cô dựa đầu trên vai Phong thì thào trong hơi thở hỗn loạn:
– Anh ác với em quá!
Phong ôm eo Minh Tâm, liếm vành tai ửng đỏ:
– Trừng phạt tội bắt anh chờ lâu!
Minh Tâm dần bình ổn hơi thở:
– Đâu phải tại em! Nhà đông người quá! Em cứ tưởng anh đi rồi! Em nhớ anh chết đi được! Anh làm em sợ quá!
Trần Phong siết eo cô, một tay vần vò đôi mông vểnh:
– Nhớ nhiều không?
Lê Minh Tâm thè cái lưỡi nhỏ, liếm từ cái yết hầu xuống cổ đến tận ngực của Phong, mùi mồ hôi của người đàn ông cô yêu tràn ngập nơi đầu lưỡi:
– Ư… nhớ… lúc nãy… em thèm anh chết đi được… ư… anh Phong, hiếp em đi anh!
Trần Phong vén cao cái váy dạ hội lên đến tận bụng, gác một chân cô lên vách đá, cọ xát cái khe lạch đẫm nước bằng một thứ căng phồng, trượt lên xuống trêu đùa:
– Thèm bị hiếp à?
Minh Tâm ưỡn người:
– Hức… cho em đi anh!
Mặc kệ cô hẩy mông thèm khát, Trần Phong cứ thủng thẳng cọ xát, ngắm nghía sự thèm khát của ngôi sao vạn người mê này:
– Cho em cái gì?
Minh Tâm ưỡn bộ ngực phập phồng, liên tục cạ cái hột đang rần rần sưng lên vào thứ nóng bỏng của hắn:
– … hơ… anh Phong… Cho em cái đó đi anh… hiếp em đi mà…
Trần Phong mỉm cười, nâng cái mông cô, từ từ ấn bản thân trượt vào hang động thèm khát ấy, mãi cho đến khi cảm thấy bị cắn cắn ở quy đầu, nhưng hắn vẫn thừa ra một đoạn.
– Ừ thì cho em! Cô gái dâm đãng của anh!
Trần Phong giữ mông cô, ấn thật chặt, đè nghiến bản thân đâm toàn lực vào trong cho đến khi hai cái xương mu va chạm dính sát vào nhau, hòa thành một nhịp. Rồi hắn tăng tốc đâm chọc, hưởng thụ cái khít khao ẩm ướt của Minh Tâm.
Minh Tâm cắn răng, cố chịu đựng cảm giác căng tràn, cảm nhận hắn từng tấc, từng tấc trượt vào đến tận cùng mà khai phá. Toàn thân cô như bị điện giật, tê liệt trong cơn mê loạn, không kìm nổi mà há miệng rên rỉ:
– … a… aaa… sâu… nữa… giết em luôn… a… đi anh ơi…
Khi Trần Phong phun đầy tử cung của Minh Tâm bằng một luồng nóng hổi, hắn thỏa mãn ngẩng đầu khỏi cơ thể đẫm mồ hôi của Minh Tâm, thì nhìn thấy một bóng người đang lén lút mở cánh cổng gỗ sồi cách đó không xa…