Phần 54: Kết bạn!
Đã một tuần trôi qua kể từ đêm sinh nhật Lê Minh Tâm. Trần Phong trở lại với nhịp huấn luyện cường độ cao của Học viện quân sự TW.
Hôm nay là ngày học nhàn nhất trong tuần. Sáng chỉ học các môn lý thuyết và bồi dưỡng nhận thức về Đảng. Chiều là giờ tự học vì giáo quan bận đột xuất.
Trần Phong mở chiếc điện thoại đã lén mang vào. Ứng dụng nhắn tin liên tục nhảy một con số màu đỏ, báo hiệu có tin nhắn mới. 2. 3. 4. 5. 6. 7… Trần Phong mở ra, một loạt những cái tên hiện lên, hắn ấn lần lượt:
– Dương Gia Hân: Anh cần mua thêm gì không? Nhớ anh (Trái tim đỏ). Nhớ anh (Mặt hôn màu hồng)
– Lê Minh Tâm: Hẹn anh thứ 7 này được không?
– Vương Bội: Trần Lập đã đạt yêu cầu. Em đã mail những video cho chủ nhân rồi á! Cuối tuần chủ nhân có về không?
– Phó Nam: Nhiệm vụ thất bại! Hồ sơ Hà Hưng đã giao cho bà chủ! Ngoài ra, tôi đã xét nghiệm xong ADN, đó đúng là con tôi. Nếu không có cậu cảnh tỉnh, tôi sẽ có lỗi với hai mẹ con họ cả đời này! Xin cảm ơn!
– Dương Ánh Tuyết: Em vẫn chưa tra được tập đoàn Tuyệt Mỹ năm ấy có dính líu gì với vụ án Hà Hưng! Em đi công tác, sắp về rồi!
Trần Phong cuối cùng chỉ trả lời duy nhất tin nhắn của Dương Ánh Tuyết:
– Mọi chuyện cẩn thận!
Vũ Thanh Tâm ngồi cạnh bàn liếc qua, phun hai chữ:
– Trap boy!
Trần Phong cười cười:
– Đẹp trai cũng là một loại tội lỗi!
Vũ Thanh Tâm dửng dưng, lảng sang chuyện khác:
– Cậu đọc thông báo chưa?
– Chia đội nhận nhiệm vụ thi đua ấy hả? – Trần Phong gật đầu.
– Tham gia không?
– Có chứ. Cậu có đội nào chưa? Cho tôi tham gia với? – Trần Phong thân thiết khoác vai cậu bạn nhỏ nhắn bên cạnh.
Vũ Thanh Tâm lập tức hất tay Phong ra như đỉa đụng phải vôi:
– Có team! Đã có 3 người!
– Ai vậy?
Vũ Thanh Tâm hất đầu, nhìn về phía cuối lớp. Bàn cuối, có hai nam học viên, một đứng một ngồi, cùng nhìn vào màn hình một chiếc máy tính cũ, cười vui vẻ. Trong đó một người là Hoàng Bá Vương mà Phong chú ý vào hôm trước.
Cái tên giả heo ăn thịt hổ, vờ hậu đậu nhưng lại tương đối nhanh nhẹn và lanh lợi. Đừng nhìn bộ dạng công tử hào nhoáng, đầu vuốt keo bóng lưỡng của hắn mà nhầm. Hắn đi đến đâu là tiếng cười rôm rả vui vẻ đến đó. Rất hòa đồng với mọi người!
Thậm chí, hắn còn thân thiết được với anh bạn bốn mắt ngồi bên cạnh hắn kia. Anh bạn đó là Cù Nam Anh, một mọt sách chính hiệu.
Trần Phong hỏi Vũ Thanh Tâm:
– Sao lại là hai người họ?
Vũ Thanh Tâm gấp sách, cất dần đồ đạc vào túi balo, đứng lên rồi đi về cuối lớp:
– Cù Nam Anh là một tay hacker khá giỏi! Hoàng Bá Vương là… công tử nhà giàu!
Trần Phong khó hiểu:
– Giàu thì liên quan gì?
Vũ Thanh Tâm tỏ vẻ am hiểu sự đời, thở dài:
– Lăn lộn trong cuộc đời này, đồng tiền là một loại vũ khí đáng sợ!
Trần Phong gật gật đầu tỏ vẻ học hỏi, khiêm tốn thỉnh giáo:
– Vậy sao lại chọn tôi?
Lúc này hai người đã đến bên cạnh bàn của Cù Nam Anh. Hoàng Bá Vương xen lời:
– Vì cậu có sức bền. Lần nào chạy cũng về trước cả đám. Đánh đấm cũng có vẻ ổn đó!
Trần Phong lắc đầu:
– Nếu xét về sức mạnh, hẳn là… Lương Thế Tùng mạnh hơn tôi!
Hoàng Bá Vương cười hềnh hệch:
– Không mời được cậu ta, nên mời… ơ… gì?
Cù Nam Anh chọc Hoàng Bá Vương một cái. Vũ Thanh Tâm cũng lên tiếng:
– Việc chọn đội ngũ liên quan đến tất cả nhiệm vụ về sau. Đội càng mạnh, nhiều kỹ năng càng dễ hoàn thành nhiệm vụ. Từ đó, cơ hội thăng tiến cao hơn. Nếu mời được cả hai là tốt nhất! Dù gì một đội cũng cần đến 6 người!
Trần Phong gật đầu:
– Đằng nào thì cũng không quen biết ai, cứ vào team của người cùng giường vậy!
Hoàng Bá Vương tỏ vẻ kinh ngạc, liếc Vũ Thanh Tâm:
– Cùng giường…
Trần Phong nhanh chóng khua khua tay, cười hề hề sửa lời, ngay khi Vũ Thanh Tâm chưa kịp nổi nóng:
– Nhầm, cùng phòng! Cùng phòng!
Cù Nam Anh cũng thêm mồi lửa:
– Chậc. Dầu ăn hay dầu nhớt?
Vũ Thanh Tâm gạt đi, giọng hầm hừ, liếc Phong:
– Thôi! Việc mời Lương Thế Tùng giao cho cậu!
– Sao lại tôi?
Hoàng Bá Vương lắc đầu:
– Vì đánh thắng anh ta, mới mời được. Tên khốn kiêu ngạo đó!
– Các cậu đánh chưa? – Phong thắc mắc.
– Đánh rồi! – Vũ Thanh Tâm gật gật.
– Thua thảm! – Cù Nam Anh cúi đầu.
– Tôi… tôi mấy ngày nay bị tào tháo đuổi! Đánh không được! – Hoàng Bá Vương bước nhẹ nửa bước, núp sau lưng Vũ Thanh Tâm.
Trần Phong liếc Hoàng Bá Vương cười:
– Không đánh có được không? Ngày mai tôi có hẹn với mỹ nữ!
Hoàng Bá Vương sáng mắt, sấn tới khoác vai Phong:
– Nữ minh tinh Lê Minh Tâm phải không? Tôi thấy cậu trong bữa tiệc sinh nhật ở Lê gia tuần trước!
Trần Phong giật mình vì cái chạm tay của Hoàng Bá Vương. Tên này là kẻ hoạt ngôn, gặp ai cũng rất nhanh trở nên quen thuộc như thế này. Rất dễ chiếm được cảm tình của người đối diện!
Phong cười:
– Ờ! Cậu cũng đến đó sao?
Hoàng Bá Vương chỉ đạo Cù Nam Anh tìm ảnh trên mạng của Lê Minh Tâm. Nháy mắt với vẻ háo sắc:
– Xinh lắm đó! Ngắm chút không?
Phong vỗ lại vào vai Hoàng Bá Vương:
– Vợ bạn cấm nhòm ngó!
Vũ Thanh Tâm có vẻ không thích đề tài này, quay đầu bỏ đi.
Trần Phong trầm ngâm liếc theo bóng lưng cậu ta, hơi nhíu mày.
Vì cái chạm tay bất ngờ khi nãy của Hoàng Bá Vương, đã làm Trần Phong nhìn thấy một cảnh mờ mờ nhấp nháy, không ổn định. Đó là cảnh Hoàng Bá Vương đầu chảy máu, đang cố chống đỡ một tảng đá to. Dưới chân cậu ta, là Vũ Thanh Tâm, đang nằm bất tỉnh nhân sự.
Trần Phong hiện không thể xác định được họ đã hay là sẽ gặp chuyện bất trắc? Nhiệm vụ sắp tới, e là lành ít dữ nhiều!
Phong nhìn vào hai bàn tay chính mình, tự hỏi: Tại sao lại bất ngờ xuất hiện dự ngôn như thế này? Khi chủ động chạm lại Hoàng Bá Vương, thì lại không có bất kỳ dị thường gì xảy ra???