Phần 57: Di ngôn
Trần Phong hài lòng nhìn Vương Bội như một tác phẩm nghệ thuật. Sợi dây đỏ thẫm quấn quanh cơ thể, càng làm tôn lên vẻ đẹp của từng đường cong uốn lượn quyến rũ. Trái lại, làn da trắng mịn càng làm màu đỏ kia trở nên rực rỡ. Những nút buộc nhấn nhá ở những điểm nhạy cảm có tác dụng kích thích tột cùng.
Gò núi đôi được quấn hai vòng làm chúng căng tràn như núi lửa muốn bùng cháy. Nhất là hai đỉnh đỏ thẫm vươn cao.
Đôi chân dài dang rộng, buộc lên thật cao, khoe trọn vùng rừng sâu huyền bí. Đôi tay cũng giơ cao, thít chặt bằng một sợi thòng lọng dài từ trên trần nhà xuống. Toàn thân đung đưa với độ cao vừa phải. Đủ tầm để Trần Phong thoải mái nhét chính mình trong miệng cô.
– Ọc… ọc… ọc… ọc… ọc… ọcccc…
Đôi khi hắn cắm thật sâu, rồi vỗ tay lên, đùa nghịch với cái cổ đã căng phồng của cô.
– Cổ họng em ngày càng sướng, vừa khít mà vừa đủ ướt!
Trần Phong rút ra cho Vương Bội vài giây để thở. Sau đó lại tiếp tục đâm xuyên, quyết định kết thúc trong lần này.
Dương Ánh Tuyết bước vào phòng:
– Chủ nhân, ăn cơm thôi!
Trần Phong vẫn đang nước rút, quay ra gọi Ánh Tuyết:
– Lại đây há miệng!
Nhìn một miệng đầy chất lỏng trắng của Ánh Tuyết, Vương Bội thở gấp:
– Cho em… cho em đi mà… em biết sai rồi…
Trần Phong cúi đầu, vỗ vào mặt Vương Bội an ủi:
– Giữa tuần, đến khu rừng cạnh trường anh cho em ăn no! Hôm nay thì phải chịu phạt!
Vương Bội chỉ đành nín nhịn cơn thèm khát tột cùng trên những sợi dây, nhìn Trần Phong và Ánh Tuyết ra ngoài. Đôi môi bị hành đến nhoe nhoét, dòng nước dãi không còn được kiểm soát:
– Chủ nhân ơi…
Cánh cửa đóng sập, chỉ còn một mình cô chịu đựng những râm ran ngày càng bỏng cháy!
… Bạn đang đọc truyện Đào tạo dâm nữ tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/10/truyen-sex-dao-tao-dam-nu.html
– Thực tế, với tình huống của Trần Lập vẫn chưa đủ để chúng ta điều khiển được đâu? – Ánh Tuyết vừa gắp thức ăn cho Phong vừa nói.
Trần Phong nhìn đồng hồ, vỗ mông cô:
– Gia Hân sắp về rồi! Em ngồi đàng hoàng lại đi!
Ánh Tuyết liền đứng dậy khỏi đùi Phong, ngồi sang cái ghế sát bên cạnh, nhắc lại:
– Chủ nhân, chưa thả Trần Lập được đâu! Hay là em cho Thi ngủ cùng hắn ta luôn đi nhé?
– Em nghĩ em giam Trần Lập mà Trần Phú không biết ư? Coi như là dạy dỗ một trận rồi thả ra thôi! Có sợi dây câu Thi Thi này là đủ rồi!
Ánh Tuyết đành gật đầu, cầm điện thoại của Phong để lên bàn:
– Em cài thêm cho anh chiếc thẻ nhớ rồi đấy!
– Em đã xem nội dung trong đó chưa?
Ánh Tuyết hơi ngơ ra, rồi giật mình, quỳ vội xuống:
– Em không có!
Trần Phong cười:
– Làm gì vậy?
Trần Phong kéo cô ngồi lại lên đùi mình, ôm eo rồi hôn cô:
– Anh chỉ sợ em biết rồi mang lại nguy hiểm, chứ không phải là không cho em xem!
– Lần trước anh bảo đừng xem, nên em cũng không động vào.
Trần Phong mở điện thoại, truy cập vào phần thẻ nhớ. Đó là một folder nén nhỏ. Ánh Tuyết quay đi, không nhìn tiếp:
– Em ra ngoài xem Hân Hân về chưa?
Phong không cản cô, vẫn tiếp tục mở tệp tin. Trong đó là một video, và rất nhiều ảnh chụp. Phong đeo tai nghe, mở video lên xem trước. Ngay lập tức, Phong bật dậy thẳng lưng, nắm chặt điện thoại.
Cảnh quay là một cô gái trẻ, ngồi trong một phòng tối, ánh đèn leo lét nhưng vẫn không che hết được vẻ đẹp rực rỡ như ở tuổi đôi mươi của cô. Cô nở cười tươi tắn, dịu dàng, nhìn thẳng vào máy quay:
– Chào con trai của mẹ…
Trần Phong cứng ngắc, cổ họng tắc nghẹn, mắt rưng rưng vội vã xoay ngang màn hình. Mong nhìn rõ hơn!
Lý Anh Thư trong video như hiểu được phản ứng của con trai, nên có hơi dừng lời. Chỉ dùng ánh mắt yêu thương đằm thắm, nhìn thẳng máy quay, giống như nhìn chính con mình trước mặt.
Môi Trần Phong hơi động, nhưng không thốt lên thành tiếng. Giọt nước mắt tràn mi!
Dù cứng cỏi đến mấy, trong tim mỗi người đều có một yếu điểm!
Lý Anh Thư thở dài:
– Đừng khóc! Ôi con của mẹ…
Trần Phong quẹt mắt, lắc đầu:
– Con không khóc!
Lý Anh Thư cười tươi hơn:
– Ừm! Mẹ mừng vì thấy được con vẫn bình an khôn lớn! Lại đẹp trai như vậy! Mẹ nhìn thấy được mâm cơm trước mặt con, rất đầy đủ chu đáo. Mẹ cũng nhìn thấy được, căn nhà con đang đứng rất đẹp đẽ xa hoa. Mẹ cũng yên tâm phần nào! Nào bé ngoan, không khóc nữa? Con tìm được chiếc thẻ nhớ này, hẳn là đã rất vất vả rồi phải không?
Trần Phong rưng rưng lắc đầu.
Cô thở dài, hơi liếc phía sau camera, rồi tiếp tục nói:
– Thời gian không có nhiều, nên mẹ nói ngắn gọn.
Mẹ để lại cho con Dự ngôn thuật. Nhưng con phải nhớ một điều. Để luyện thành, phải lắng nghe chính trái tim con! Đừng quá cưỡng cầu! Nếu không phúc họa khó lường! Nhớ! Trong giữ vững bản tâm! Tin tưởng chính mình!
Sau đó, tìm về Lý gia trang, ẩn trong rừng U Mi, trả lại cuốn sách đó cho ông ngoại con! Đây là tâm nguyện của mẹ…
Bang!
Một tiếng súng vang lên! Trúng phải vật gì đó!
– Đến rồi… – Lý Anh Thư hơi giật mình vì tiếng động lớn nhưng tinh thần khá trấn tĩnh, nhìn sang phía tay phải.
Bang! Bang! Bang…
Xoẹt! Xoẹt!
Màn hình chớp lóe, camera chĩa lên trần nhà!
– Chạy mau! – Tiếng một người đàn ông lạ lẫm vang lên.
Bụp!
Màn hình tối đen.
Trần Phong vẫn cầm điện thoại, nhìn trưng trưng vào cái tăm tối ấy, không dám chớp mắt.
Đoạn video tối đen một hồi lâu, không còn âm thanh gì cả. Sau đó kết thúc!
Trần Phong nheo mày nghĩ ngợi:
– Mẹ rõ ràng cũng có thể dự ngôn, nhưng cũng không thoát được cái kết thảm? Đối phương là kẻ nào? Giáo hội đó có thế lực khủng khiếp đến vậy ư?
Hắn lắc đầu trầm tư:
– Người đàn ông đó… là ai?
Trần Phong đứng lặng hồi lâu. Dần bình ổn hơi thở, lấy lại bình tĩnh. Hắn không tiếp tục xem nữa vì nghe âm thanh Gia Hân đã trở về.
Dương Gia Hân thấy hắn thì ngạc nhiên lắm, nhưng nhanh chóng mừng rỡ:
– Sao anh bảo không về?
Trên người Gia Hân có thứ khí chất nhẹ nhàng êm dịu đặc biệt, lúc nào cũng giống như một dòng suối tươi mát. Nhìn thấy cô, đáy lòng Trần Phong như được xoa dịu. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn ấy, hắn dang tay cười:
– Nhớ em!
Gia Hân nhìn thấy Phong cũng thường quên hết mọi thứ xung quanh, vui vẻ nhào vào lòng hắn:
– Em cũng nhớ anh!
Khụ! Khụ! Ánh Tuyết ho nhẹ hai tiếng. Gia Hân giật mình nhảy ra, xấu hổ cúi đầu:
– Mẹ…
– Ăn cơm đã nào!
– Để con đi gọi chị Bội!
Ánh Tuyết liếc vội Trần Phong rồi cản Gia Hân lại:
– Bội ra ngoài rồi…
Trần Phong rất tự nhiên ngồi ăn uống, còn Gia Hân thì như ngồi trên đống lửa. Mỗi lần gắp thức ăn cho hắn là lại liếc mẹ, lén lút như kẻ trộm.
Ánh Tuyết thì giả vờ lơ đãng, vừa ăn vừa xem tivi. Trên đó là bản thời sự kinh tế.
“Tập đoàn Phong Đại vừa qua đã trúng thầu dự án… Giá trị vốn hóa tăng từ… Chúng tôi hôm nay có dịp phỏng vấn vị nữ chủ tịch xinh đẹp đại tài Dương Ánh Tuyết…”
“Nơi đây là cô nhi viện Thiên Nhãn, chủ tịch Dương Ánh Tuyết có lịch thăm và làm từ thiện ở đây. Vậy nên chúng ta hãy theo chân phóng viên…”
Gia Hân hôm nay đặc biệt hạnh phúc. Có mẹ ở nhà cùng cô, có người cô yêu bên cạnh. Và mẹ cũng đã ngầm biết và chấp nhận mối quan hệ của cô và anh. Cô vui vẻ ngẩng đầu cười với mẹ:
– Mẹ lần sau cho con đi với nhé?
Ánh Tuyết cũng khá cưng chiều cô:
– Ừ!
– Thiên Nhãn là mắt của ông trời hả mẹ?
– Ừ. Cô nhi viện này vốn dĩ là do ông ngoại con mở ra. Lấy tên là Thiên Nhãn. Ý là Trời cao cũng thấy, để nhắc nhở răn đe những bậc cha mẹ vứt bỏ con cái của mình, trốn tránh trách nhiệm. Ấy thế nhưng Viện này ngày một vẫn đông trẻ em hơn… ài!
Gia Hân thoáng buồn, vì cô cũng là đứa trẻ không cha. Cô biết, đó chính là nỗi đau của mẹ, nên nhiều năm qua cô không hề đề cập tới, cũng không hỏi nguyên nhân.
Trần Phong nhìn thấy, khẽ xoa đầu cô cười không nói.
Gia Hân hiểu hắn muốn an ủi cô. Cái xoa đầu nhẹ đó làm trái tim cô như muốn tan chảy. “Anh cũng là người mất mẹ…”
Bàn tay nhỏ bé khẽ luồn dưới bàn, đan vào bàn tay lớn của hắn, lắc lắc. Trong khoảnh khắc, hai tâm hồn đồng điệu đến lạ!