Phần 59: Dự ngôn thuật
Gia Hân chưa bao giờ là đối thủ của Trần Phong trong cuộc chiến giường chiếu. Cuối ngày, cô lại mềm nhũn, nằm trong lòng Phong ngủ vùi.
Trần Phong hôn nhẹ bên má bầu bĩnh, rút tay khỏi bộ ngực trần của cô. Hắn kéo chiếc mền mỏng nhẹ nhàng khoác lên thân hình trần như nhộng của cô gái.
Chiếc điện thoại được bật sáng. File ảnh được bật ra. Phong chăm chú đọc.
Tập ảnh rất dày! Chụp một cuốn sách viết tay cũ kỹ nhưng được bảo quản khá cẩn thận! Phong đọc câu đầu tiên, duy nhất trong trang đầu tiền của sách, ngẩn người, nuốt nước cái ực:
“Muốn học thành công, phải tự cung trước…”
– Mẹ kiếp? Kim Dung à? – Phong méo mặt, lướt sang tấm ảnh tiếp theo.
“Đây là lời nhắc nhở! Tuyệt đối! Tuyệt đối không khai mở tâm trí bằng con đường lệch lạc!”
“Sự thật nằm ở đó, như những câu văn viết trong cuốn sách, chỉ chực chờ được đọc.”
“Trước tiên, hãy mở rộng trí óc! Nhìn xa hơn tầm mắt có thể thấy!”
“Mở ra tâm thức!”
Phong nhăn mày, bản thân đi trúng “ma đạo”? Lại lắc đầu, hắn tự nhắc mình tập trung đọc cho xong đã!
“Con đường của sự vĩnh hằng và sức mạnh tối thượng”
Câu này nằm trong 1 trang. Có một tấm ảnh thật lớn minh họa. Hai sợi dây từ trên mây quấn quanh lấy đôi tay đang giơ cao của một người. Toàn thân người này như đang bộc phá một nguồn năng lượng bùng nổ!
Trần Phong nhíu mày càng chặt. Sự khó hiểu ngày một nhiều hơn. Ngón tay khẽ lướt. Những trang tiếp theo là hướng dẫn phân chia cấp bậc tu luyện.
Phong đọc lướt qua. Quyển sách có rất nhiều khái niệm mơ hồ. Đại ý là chia thành 5 cấp bậc. So sánh với bản thân, đại khái đang ở tầng 1 rồi! Tiền Phong Thiên Cấp! Mở cửa cho Tinh Thần lực, kích hoạt Sự Kết Nối với năng lượng vũ trụ.
Tấm ảnh cuối cùng chụp bìa sách. Bốn chữ lớn Đại dự ngôn thuật và một câu nói nằm trong khung gây chú ý:
“Thời gian, một thứ thần bí! Mạnh mẽ! Và khi bị xáo trộn thì vô cùng nguy hiểm!”
Trần Phong chớp chớp mắt:
– Vậy có nghĩa là có thể thay đổi dự ngôn?
Lại đọc thêm một lần. Tìm cách lý giải những khái niệm khó hiểu. Đêm muộn, toàn bộ hướng dẫn và hình vẽ, đều được Phong nhớ hết. Hắn rút chiếc thẻ nhớ. Bẻ gãy rồi ném vào ngọn lửa trong chiếc ly đầy rượu.
Điều khó nghĩ nhất bây giờ, chính là phương thức tu luyện của bản thân!
Bây giờ Phong có thể lý giải, khoảnh khắc đạt cực khoái, toàn bộ tâm trí và cơ thể đều ở trạng thái khai mở hoàn mỹ, có thể giao thoa với năng lượng vũ trụ. Cho nên mới có thể dự ngôn và tích lũy năng lượng!
Nhưng đó là tà đạo? Kết quả đi sai đường thì sách lại không có nói?
Trần Phong khoanh chân thiền, trước tiên áp dụng quản lý và vận hành nguồn năng lượng tích lũy trong người đã!
Ngưng thần, tĩnh tâm hồi lâu, Trần Phong tiến sâu vào trạng thái thiền định. Tâm trí, cơ thể và hít thở ở trạng thái tự nhiên, ban sơ nguyên thủy nhất. Mọi ý nghĩ, suy tư, tâm tình dần rời khỏi kiểm soát, giống như cá trong ao, bơi lội tung tăng. Rồi dần dần biến mất!
Vạn vật xung quanh đều trở nên tĩnh lặng!
Chợt, một cơn bão ập đến, cơn sóng cao hơn toà nhà cao tầng trắng xóa sập xuống, bọt văng tung tóe. Một tảng đá cao như ngọn núi, xuất hiện!
Không khí như cô đặc, trở nên khó thở!
Phong giật mình thức tỉnh!
Khi Phong mở mắt, trời đã mờ sáng. Không ngờ thời gian lại qua nhanh đến vậy!
Hắn thở dài, rời giường bước ra ngoài uống nước.
Ánh Tuyết đang ngoài vườn tập yoga. Mỹ nhân mà, yêu cái đẹp, việc giữ gìn càng phải khắt khe!
Phong dựa bên cửa, ngắm nhìn cơ thể cô uốn dẻo theo từng động tác. Phải nói rằng, so với cô con gái kém 15 – 16 tuổi Gia Hân, thì sự hấp dẫn cũng không hề thua kém! Thiếu chút thanh xuân non nớt, nhiều một chút mặn mà, thành thục. Đó là điểm quyến rũ chết người nhất!
Trần Phong bước đến bên khi cô chuyển mình sang tư thế lạc đà. Đây là động tác nhìn thì dễ nhưng thực hiện khá khó của bộ môn yoga này. Động tác đòi hỏi độ dẻo dai nhất định. Phải quỳ xuống, uốn người về sau, hai bàn tay nắm lấy bàn chân, mở lưng nở ngực có tác dụng kiểm soát hô hấp và giảm stress rất nhiều.
– Động tác này đẹp quá đi!
Ánh Tuyết giương mắt nhìn hắn đứng trước mắt, bất đắc dĩ, phải mở miệng cho hắn tiến vào!
Trần gia…
Trong thư phòng, Trần Lập đứng khúm núm cúi đầu trước ánh mắt của ba hắn:
– Con… con sang nhà bạn chơi mấy ngày nay. Không… không hề biết chuyện đó! Anh… anh Phong làm chứng!
– Năm thằng đó suốt ngày rong chơi với mày, đã chết trong tù rồi đấy! Mày liệu cái hồn! Cút về phòng! Cấm cửa một tháng!
– Vâng vâng!
Trần Lập lủi nhanh ra khỏi phòng. Khi đi ngang hắn hơi liếc về phía Trần Phong đứng dựa bên cạnh cửa một cách sợ hãi.
Trần Phong cũng rời đi.
Phùng Thị Nhân ngồi bên sofa, đặt bịch cái túi xách tay hàng hiệu xuống bàn, sắc mặt trầm xuống:
– Chúng nó rõ ràng là nói dối! Không lý nào thằng Lập lại nghe lời thằng Phong như thế?
– Vậy bà còn muốn sao?
– Tôi muốn sao? Phải là ông muốn sao chứ? Lập là con ông, ông phải bảo vệ nó! Rõ ràng nó bị đánh, tôi nhìn thấy rõ vết hằn trên tay nó! Chắc chắn là thằng Phong đánh! Rồi đe dọa không cho nói ra!
Trần Phú bất lực lắc đầu:
– Thanh niên lớn cả rồi. Đánh nhau vài cái thì có làm sao? Bà cứ làm quá lên?
Phùng Thị Nhân đứng bật dậy:
– Làm quá? Tôi làm quá? Nó là con ông. Ông không xót thì tôi xót! Ông xem xem. Ông cho nó vào quân đội, rồi học được cái thói đánh người, về nhà đánh em?
Bà ta bực tức, phủi chiếc váy dài, bỏ ra khỏi phòng. Để lại Trần Quý với ánh mắt trầm tư.