Phần 63: Chuyện cũ
Vũ Thanh Tâm trượt tay, rơi xuống khi cách vạch đích chỉ còn hơn 1m nữa.
Trần Phong cách cậu ta chỉ khoảng một sải tay, và thấp hơn hẳn nửa thân người. Nên rất nhanh, Phong đạp chân vào vách đá lấy đà băng ngang sang. Vừa kịp ôm lấy eo của Vũ Thanh Tâm, rồi tóm lấy sợi dây bảo hiểm, nắm chặt để giảm tốc độ rơi.
Chiếc găng tay trở nên bỏng rát vì tốc độ sợi thừng trượt quá nhanh. Phong hét lớn:
– Ôm chặt lấy tôi!
Vũ Thanh Tâm vốn dĩ hoảng loạn, trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực vì sợ hãi. Chẳng cần Trần Phong phải nhắc, Vũ Thanh Tâm đã trực tiếp tóm lấy cổ hắn ôm chặt. Khi nghe tiếng quát, Tâm nhắm chặt mắt, vô thức làm theo lời hắn, ôm chầm lấy Trần Phong chặt hơn.
Sau đó, cảm thấy vòng eo đột nhiên nhẹ bẫng, Vũ Thanh Tâm giật mình mở mắt ra, tưởng rằng Trần Phong vứt bỏ mình trong lúc sinh tử. Trong lòng tự dưng buồn vô cớ.
Nhưng chưa kịp trào dâng cảm xúc, thì khựng một cái, hai người đã dừng lại. Cánh tay kia của Trần Phong vòng qua người Vũ Thanh Tâm đã quấn một vòng quanh sợi dây thừng, nên giữ được cố định lại. Nhưng vì phải chịu trọng lượng của cả hai người nên thít chặt đã đỏ bừng. Giọng Trần Phong vang lên bên tai:
– Đừng sợ, có tôi đây!
Vũ Thanh Tâm giương mắt nhìn hắn từ từ quấn móc chữ D nối sợi thừng vào dây lưng bảo hộ của mình, không nói năng gì! Lại nghe Trần Phong hỏi:
– Dám leo lên tiếp không?
Từ từ buông tay khỏi cổ Trần Phong, Vũ Thanh Tâm hầm hừ:
– Người hôi chết được!
Liếc qua bàn tay vẫn đang bị thít chặt đỏ ửng phía trên, Vũ Thanh Tâm bám chặt vào vách núi, từ từ leo lên trên. Hôm nay đã mạo hiểm đến thế, không thể từ bỏ được?
Trần Phong ngước nhìn cô gái gan dạ kia, đủ ương bướng cứng cỏi, lại không kém phần nghị lực. Thời nay, không có mấy thiếu nữ độ tuổi này được như thế?! Trong lòng cũng có đôi chút bội phục! Hắn cười cười bò lên theo.
Lên đến đỉnh vách núi, quăng tầm mắt ra xa, là một màu xanh ngắt bao bọc quanh ngôi trường phía dưới. Địa thế vô cùng đẹp! Vũ Thanh Tâm vừa hít thở, vừa chiêm ngưỡng vẻ đẹp núi rừng ít thấy này hồi lâu. Bình ổn hơi thở và sức lực, cô mới hỏi Trần Phong:
– Cậu muốn cho tôi thấy cái gì?
Không nghe thấy câu trả lời, Vũ Thanh Tâm quay lại thì thấy Phong đang lôi ra đủ thứ từ cái balo to của hắn. La liệt mấy cái hộp nhựa đựng thức ăn, nào là bánh kẹo hoa quả, còn có thêm 4 chai bia, ướt ướt, có vẻ là được ủ lạnh trước khi mang đi?
Vũ Thanh Tâm cau mày, mạo hiểm trèo lên vì mấy món ăn? Tuy rằng thức ăn rất đáng quý nhưng không đến nỗi bỏ công sức trèo lên đỉnh núi như vầy chứ? Vốn tưởng hắn chỉ cho mình, cách thức luyện tập hay kỹ thuật cao siêu gì. Thay vào đó hại cô mất cả một buổi luyện tập. Phải biết thời gian bây giờ đối với cô quý giá đến thế nào? Giọng Vũ Thanh Tâm hơi gắt:
– Vì những thứ này?
Trần Phong ngước lên nhe răng cười:
– Ngồi xuống đây, tôi chỉ cho?
Vũ Thanh Tâm cắn răng ngồi phịch xuống, nhìn hắn ta đang bận rộn gom mấy thanh gỗ mục chồng lên nhau, dựng cây nướng gà. Còn vùi thêm mấy củ khoai vào đống lửa. Xong xuôi, hắn mới phủi tay ngồi bên cạnh:
– Cái tôi muốn chỉ, cậu vừa đứng ngẩn ra nhìn một lúc rồi đấy!
Vũ Thanh Tâm hừ một tiếng, chờ hắn nói tiếp.
– Cậu thừa biết, thể lực không thể thay đổi trong ngày một ngày hai?
– Thì tranh thủ ngày một ngày hai mới có kết quả của ngày chín ngày mười chứ?
Trần Phong gật đầu:
– Đúng! Nhưng cậu nghĩ, kỳ thi sắp tới người ta sẽ bắt cậu nâng tạ? Hay là khoác balo khí tài chạy bền? Hay là leo trèo như khỉ trên mấy cái mô hình luyện tập dưới sân hàng ngày kia?
Vũ Thanh Tâm im lặng.
– Cậu lo lắng thể lực cậu yếu, không sai, nhưng không hẳn đó là yếu điểm của cậu! Cậu phải biến nó thành ưu điểm của mình!
Trần Phong dừng lời, bắt đầu bóc các hộp thức ăn, bốc vài miếng trái cây nhai nhồm nhoàm, mặc kệ Vũ Thanh Tâm đang nhìn xa xa suy nghĩ. Hồi lâu, Vũ Thanh Tâm mới khẽ nói:
– Tôi hiểu ý cậu, cậu bắt tôi leo núi để khiêu chiến thể lực tôi trong hoàn cảnh tinh thần căng thẳng nhất. Hoàn cảnh thực hành bình thường, dù cường độ cao nhưng khó có thể nhanh chóng phát huy công dụng luyện tập ngay được. Nhưng, tôi vẫn chưa hiểu làm sao để biến nó thành ưu điểm được?
Trần Phong đưa sang một chai bia vừa bật nắp:
– Khi cậu đủ bình tĩnh đối mặt với bất kỳ tình huống gì xảy ra, thì cơ thể cậu cũng sẽ đủ bình tĩnh để chi phối lực lượng trong người cậu! Ở hoàn cảnh khắc nghiệt nhất, bản năng con người sẽ bộc phát tự nhiên. Quan trọng là, trải nghiệm!
Ví dụ như nói, cậu leo núi lần đầu tiên, cậu trượt tay ngã, cậu hoảng loạn, vơ quàng vào bất kỳ cái gì nắm được, dù là cọng cỏ, hay vách đá nhô ra, đó là bản năng! Nhưng cậu leo lần thứ hai, cậu trượt ngã, cậu sẽ biết nhìn ngay cái sợi dây bảo hiểm bên cạnh, và biết cách xử lý đúng cách!
Có những người chinh phục những ngọn núi cao ngàn mét chỉ với hai bàn tay không. Cách họ dùng cơ thể để xử lý từng tình huống đó chính là bản năng đã được tôi luyện thành phản xạ, bản lĩnh, để có thể đứng trên đỉnh vinh quang họ muốn.
Keng!
Hai cổ chai bia chạm nhau, Trần Phong nhìn Vũ Thanh Tâm đã dịu mặt xuống khi đã hiểu, nói:
– Kết quả hôm nay cho thấy:
Vũ Thanh Tâm liếc ngang, mong chờ lời nhận xét của Phong:
– Không nghĩ cậu leo chậm đến thế! Hahaha… Cũng không nghĩ tâm trí cậu đủ kiên định đến thế – Nửa câu sau, là Phong tự nói trong lòng.
– Nếu cậu leo thì bao lâu?
– Nửa tiếng!
– Ngày mai tôi chỉ mất 2 tiếng! – Vũ Thanh Tâm keng cổ chai bia vào chai của Phong.
– Sợi dây này tôi treo lên hôm qua, cậu trèo lên vài lần thì nhớ thay dây mới để đảm bảo an toàn. Trước khi đi nhớ móc chữ D như tôi móc cho cậu!
– Ừ…
Trần Phong xoay con gà, đang nhỏ mỡ tí tách. Mùi thơm lừng! Bụng Vũ Thanh Tâm réo lên ùng ục, cô liếc hắn:
– Mẹ cậu xinh thật đấy…