Phần 64: 700 gói hàng
Trần Phong ngạc nhiên vì câu nói của Vũ Thanh Tâm khi nhắc đến mẹ mình. Vũ Thanh Tâm giải thích:
– Trưa nay thấy người phụ nữ đưa đồ cho cậu. Cô ấy đẹp thật mà!
Trần Phong nhướng mày, cười haha:
– Đó là… à chị Tuyết… của tôi mà thôi… haha. Mẹ tôi mất lâu rồi!
– A! Xin lỗi! Chỉ là… đồ ăn được chuẩn bị chu đáo quá, nên tôi tưởng…
– Không sao!
Vũ Thanh Tâm ngại ngùng, ngồi tự uống hết cả chai bia. Trần Phong rắc thêm chút muối tiêu chanh lên thân gà vàng ươm. Vũ Thanh Tâm liếc qua, nuốt nuốt chút nước trong cổ họng, cánh mũi giật giật. Trần Phong cười đưa sang một cái đùi gà:
– Thử xem tay nghề nướng gà của siêu đầu bếp!
Ánh lửa tí tách, con gà đã thành đống xương. Trần Phong khui nốt hai chai bia còn lại:
– Mới có một chai bia, mặt mũi đã hồng hết cả lên vậy?
Vũ Thanh Tâm giương đôi mắt phảng phất ánh lửa trở nên long lanh hơn bao giờ hết, áp mu tay vào bên má. Cử chỉ đúng kiểu thiếu nữ hiếm thấy ở cô nàng:
– Vậy sao? Tôi… đây là lần đầu uống bia! Cũng là lần đầu tôi được ăn gà nướng ngon thế này!
– Siêu đầu bếp mà, không ngon sao được? – Trần Phong cười haha…
Vũ Thanh Tâm hơi lặng yên, nâng chai bia lên tu lấy một hơi dài, rồi cười nhẹ:
– Tôi nói, lần đầu tôi uống bia, cũng là lần đầu ăn gà nướng!
Trần Phong yên lặng, thở ra một hơi dài. Nhớ đến từng đồng tiền tiết kiệm được đều để dành đóng học phí khi đến kỳ, còn cả tiền thuê nhà hàng tháng. Nhiều khi ăn không dám ăn, mặc không dám mặc. Một con gà nướng… là giấc mơ chẳng thể nào dám nghĩ!
Giọng Vũ Thanh Tâm vẫn nhè nhẹ như có như không sau ánh lửa bập bùng:
– Tôi không biết mẹ mình là ai. Từ khi trốn ra khỏi cô nhi viện, tôi trốn ở một góc thành phố, xin việc, kiếm tiền nuôi thân, học tập cho đến bây giờ!
– Trốn? – Trần Phong liếc sang.
Vũ Thanh Tâm có lẽ đã ngà ngà say, không hiểu sao, trong lòng lại muốn kể ra những câu chuyện mà cô chưa từng nói cho gã trai bên cạnh. Có lẽ chút men thôi thúc, không gian thoáng đãng đẹp đẽ, lòng người cũng rộng mở hơn! Cô kể:
– Từ khi có trí nhớ, chúng tôi đã ở trong một cô nhi viện, tối tăm lạnh lẽo. Tôi chỉ biết nơi đó gọi là cô nhi viện, là nơi ở của những đứa trẻ bị thế gian vứt bỏ! Tối tăm và lạnh lẽo… Tất cả chúng tôi đều mong chờ đến ngày được nhận nuôi…
Như chìm trong hồi tưởng, thân hình Vũ Thanh Tâm hơi run rẩy:
– Cho đến năm tôi bảy tuổi, người bạn cùng phòng của tôi bị đưa đi đâu đó 6 ngày. Tôi tưởng cô ấy đã được nhận rồi… nhưng… cô ấy được đưa trở lại… toàn thân bầm tím, mặt mũi sưng vù, tóc cũng bị đốt cháy trụi lủi, cả… cả… vùng kín cũng…
Ực! Ực! Vũ Thanh Tâm tu một hơi gấp rút cạn cả chai bia trong tay.
– Năm ấy, cô ấy hơn tôi hai tuổi… Bọn khốn nạn ấy…
Trần Phong vỗ vai cô an ủi.
Vũ Thanh Tâm tiếp tục chìm vào quá khứ:
– Sau rồi, nhiều bạn khác cũng bị đưa đi vài ngày rồi lại trở về. Có những người, còn phải đi nhiều lần… Khi tôi 8 tuổi, tôi cũng bị gọi tên…
Tôi được đưa đến một căn nhà sang trọng, trong một căn phòng sang trọng, một tên bụng phệ ngồi chờ sẵn, hắn muốn… hắn muốn… tôi… May mắn, hắn bị ai đó bắn chết, tôi thoát được một kiếp! Tôi thử chạy trốn khỏi căn nhà sang trọng đó, nhưng lại bị bắt về cô nhi viện!
Trên đường về, tôi nghe lỏm được câu chuyện mà bọn chúng nói với nhau. Bọn chúng gọi chúng tôi là những gói hàng! Suýt nữa thì mất một gói hàng là tôi!
Khi đó, tôi k hiểu vì sao lại dùng từ…”gói hàng”. Tôi bị đưa trở về. Suốt hai tháng sau đó, không ai trong chúng tôi bị đưa đi cả. Có lẽ, vụ lão béo bị chết đã ảnh hưởng không nhỏ?
Sau đó, một người bạn lén nói cho tôi biết, về số phận của những “gói hàng”. Cậu ấy bảo tôi phải trốn đi trước khi trở thành một “gói hàng được đánh số”. Bởi vì… cậu ấy tận mắt chứng kiến, “gói hàng” được chở đi, đến một cái bàn màu bạc, sau đó, họ… mổ ruột gói hàng, lấy ra một thứ đỏ tươi… đang đập thình thịch… Cậu ấy muốn trốn, dặn tôi, nhất định phải trốn ngay khi có thể!
Đến một ngày, khi tôi trốn vào thùng dụng cụ y tế của bác sĩ khám sức khỏe, thì nghe được câu chuyện, không biết là ai nói với ai…
Vũ Thanh Tâm co người ôm gối, nhìn chằm chằm vào đống lửa đang dần tàn:
– Tôi nghe được, những “gói hàng” cần có sức khỏe tốt, một số “gói hàng đặc biệt”, đã được đặt hàng trước, cần được chăm sóc tỉ mỉ. Tôi là một “gói hàng đặc biệt”, không thể bị đưa đi làm “dịch vụ chăm sóc” được như lần trước…
Họ tiếp tục nói, gói hàng thứ 700 đã thành công! Khách hàng rất vừa lòng, nên cấp phép cho cô nhi viện mở rộng… gì gì đó…
Tôi lẫn trong đống thùng lẫn lộn. May mắn, trốn ra được nơi địa ngục đó!
Trần Phong lặng người:
– 700… gói hàng?
Vũ Thanh Tâm gật đầu:
– Đã 10 năm trôi qua, con số không thể dừng ở 700 được! Cho nên, tôi nhất định phải thăng tiến, trở về phá nát cái cô nhi viện đó!
Trần Phong nheo nheo mắt:
– Vị khách có thể ký giấy phép mở rộng cô nhi viện là một quan chức. Vậy đường dây của cái viện này không hề ngắn… Khoan! Hình như tôi đã từng nghe cái j liên quan đến cô nhi viện ở đâu rồi nhỉ?