Phần 84: Bước vào vũng bùn trắng đục
Biển rộng vẫn rì rào từng cơn sóng vỗ. Vài giọt nước tung bay khỏi bờ đá, dưới ánh nắng như những giọt pha lê lấp lánh.
Trần Phong ngồi đó không bao lâu, liền nghe lạo xạo vài tiếng bước chân từ phía rừng đi đến sau lưng.
– Chủ nhân!
Trần Phong không quay đầu. Nghe tiếng phịch từ phía sau lưng mới cười cười:
– Hôm nay không đưa em gái đi chơi sao?
Vương Hoài cúi đầu, trả lời rành mạch rõ ràng:
– Do hàng rào bảo vệ hơi khó vượt qua, lại đúng lúc nhận được tin nhắn của chủ nhân, nên Bội chỉ chờ ở phía ngoài.
Trần Phong nghiêng đầu nhìn Vương Hoài quỳ gối sau lưng:
– Chà chà, Vương Bội huấn luyện ba và anh đúng là có tay nghề. Nhưng mà không biết độ ngoan ngoãn của anh đây đến được mức nào rồi?
Vương Hoài dập đầu thưa:
– Chủ nhân có thể sai khiến bất cứ việc gì!
Phong đứng dậy, đạp một chân lên thân cây mà nhìn hắn ta. Vương Hoài hiểu ý, chui qua khe háng của Trần Phong, làm hắn cười lớn một trận:
– Ahaaaha, vậy Vương Bội có bắt anh đeo khóa cu như thằng bố nhà anh không?
– Dạ có – Vương Hoài cắn răng trả lời.
– Vẫn đang đeo à? Có khó chịu không? Trời ơi. Tao không hình dung nổi cảm giác ấy thế nào đâu á? Có phải uống thuốc kích dục không? Lột ra xem nào?
Vương Hoài ngượng ngùng đưa tay cởi khóa quần quân nhân của chính mình. Trần Phong trố mắt ra nhìn. Bên trong là chiếc quần lót ren bé xíu, bao bọc lấy một khối u phồng lên. Phong thắc mắc hỏi, thì Vương Hoài đỏ mặt trả lời:
– Quần của Bội, Bội cho tôi để tôi… luôn được em gái… vuốt ve… Cho dễ chịu hơn…
Trần Phong ngẫm ngẫm, nhìn từ đầu đến chân Vương Hoài:
– Ô vậy mày thích em gái ruột của mày lắm nhỉ? Có muốn được liếm lồn nó không? Mày nhìn thấy cái lồn hồng hào ngon lành đó nhiều rồi nhỉ?
Vương Hoài bị chọc đúng điểm ngứa, thêm tác dụng của thuốc trong người. Thứ vốn đã căng cứng trong lớp bọc sắt đã khó chịu, không được giải tỏa, lại càng khó chịu hơn. Khi nghe Trần Phong khơi gợi, hắn thở phì phò, mắt dần mất bình tĩnh, mặt mũi đỏ lên như con tôm luộc khi nghe Trần Phong nói:
– Có muốn tao bảo em gái mày bú cặc mày không?
Vuong Hoài không tự chủ, đưa tay xoa nắn khung sắt dưới thân, chỉ mong dễ chịu hơn đôi chút. Thì bị Trần Phong đạp thẳng ra đất:
– Sờ cái thứ phế vật đó làm gì? Để nó teo lại theo cái họ Vương nhà mày đi! Đi thôi tao đéo có thời gian đâu!
Vương Hoài lồm cồm bò dậy, dập đầu tới tấp:
– Chủ nhân… chủ nhân… xin cậu…
Trần Phong đạp một chân lên đầu Vương Hoài tì xuống đất nghe cái cộp:
– Chỉ cần mày tiếp cận được với Trần Phú, lấy thông tin về vụ việc năm đó cho tao, coi như lấy công chuộc tội cả nhà mày, tao sẽ cho mày phần thưởng được liếm cái lỗ bẩn thỉu của em gái mày!
– Chuộc tội… Chuộc tội… Liếm… liếm… Vương Bội… của anh. Anh sẽ chuộc tội thay em…
Trần Phong nhìn Vương Hoài vừa khe khẽ lẩm bẩm, vừa xoa dịu con chim trong lồng đã chuyển màu tím tái. Hắn biết, Vương Hoài đã đạt một nửa tiêu chuẩn rồi. Cúi xuống vỗ vỗ vào đầu Vương Hoài, phủi đi đám bụi bẩn trước trán, lộ ra mấy vệt đỏ rướm máu:
– Đi thôi, ra nhìn hình dáng em gái mày bú cặc có đẹp không nào! À khoan, cởi cái quần lót kia ra!
Vương Hoài lững thững tuột chiếc quần nhỏ bé, đã bị kéo giãn bởi khung xương lớn hơn. Luyến tiếc ngập ngừng cầm trên tay, thì Trần Phong đến vỗ vai:
– Cuộn nó lại!
Vương Hoài cuộn mảnh vải tí xíu bằng hai ngón tay. Trần Phong tiến đến, đẩy vào mồm hắn:
– Ngậm chặt lấy! Bảo vệ nâng niu em gái như nâng trứng hứng hoa ấy! Làm rớt là em gái tan tành luôn!
Gã đàn ông to xác, nửa người trên mặc quân phục nghiêm trang, nửa thân dưới trần truồng. Thứ đàn ông trong vòng sắt tím tái như vẻ mặt bị sỉ nhục cùng cực của hắn. Nhưng không còn cách nào khác ngoài vâng lời ngậm chặt mảnh quần lót trong miệng. Dường như, vẫn còn thoang thoảng mùi hương của em gái còn đọng lại đâu đây.
Men theo dọc bờ biển, vượt qua hàng rào gai quân đội một cách dễ dàng. Trần Phong ngồi trong xe sờ lên cơ thể trần truồng trước mắt:
– Đi về hướng Lê gia!
Vương Hoài vừa lái xe vừa liếc kính nhìn em gái nhấp nhô cái đầu giữa hai chân Trần Phong. Cả cái lỗ nhỏ nhăn nhúm giữa khe mông tròn trĩnh, mà Vương Bội cố tình nhổm cao phơi bày, uốn éo mời gọi. Vừa phải tập trung lái, vừa tưởng tượng bản thân được thay thế Trần Phong, ngồi ở vị trí kia để hưởng thụ. Hai chữ em gái, em gái như xoáy sâu trong từng hơi thở, khắc vào tâm trí bởi cảm giác thèm khát của dục vọng. Tình thân, máu mủ bị pha loãng rồi dần thay thế bằng thứ mùi vị ngậm đầy trong miệng… trong tiếng chùn chụt vang vọng khắp xe.
Trần Phong vuốt đầu Vương Bội ngợi khen:
– Làm tốt lắm! Cảm giác trả được thù thật làm người ta hưng phấn!
Gác chân lên cơ thể mềm mịn, ngả người nhắm mắt thoải mái thư giãn:
– Dạo này Trần Kiều An và Trần Lập đang bận gì thế?
Vương Bội ngẩng lên, vuốt vuốt, sục sục và trả lời:
– Trần Kiều An hôm qua về đến Trần gia cãi cọ ầm ỹ một trận, phản đối vụ liên hôn của Trần Lập và Lê Minh Tâm. Còn Trần Lập đang phê thuốc, nghiện heo đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, đang được Thi đưa về nhà cô ta chăm sóc.
Trần Phong chép miệng:
– Phùng Thị Nhân gần đây muốn làm gì?
– Thực ra, vốn dĩ chủ nhân mới là lựa chọn của cuộc hôn nhân này. Lúc đầu Lê Đức Toàn cũng tán thành. Nhưng không biết vì sao lại thay đổi thành Trần Lập! Phùng Thị Nhân gần đây ra sức đốc thúc việc này! Chỉ đợi cái gật đầu cuối cùng của Trần Phú.
Trần Phong ấn đầu Vương Bội:
– Được rồi, bú đi! Đằng nào thì lần này cũng tranh thủ làm cho gọn. Bội à, siết cái họng em vào đi! À đúng rồi, anh trai em thích ngậm quần lót của em lắm. Mặc xong hãy cho anh ta đội lên đầu rồi liếm cho sạch nhé. Họ Vương nhà em từ giờ chỉ có sống dưới đũng quần thôi!
Vương Bội ư ử nhận lệnh. Nhắm mắt nhấm nháp chất lỏng được phóng ra trong miệng. Đôi mắt ánh lên một tầng hào quang sáng rực rồi vụt tắt:
– Chủ nhân, cho em được dùng cái lỗ dơ bẩn phục vụ ngài!
Vương Bội chống tay lên hai ghế xe phía trước, dập mông liên tục trên đùi chủ nhân. Ánh mắt mờ mịt rên rỉ:
– Ư… ư… to… hơn anh trai… nhiều lắm… Chọc vào em… sướng lắm…
Giữ cái eo trắng trẻo nhịp nhàng, Trần Phong muốn tẩy não cả hai anh em:
– Vừa được chủ nhân đút cặc, vừa được anh trai liếm lồn, sẽ sướng lắm phải không?
Người phía trước nghe rõ từng tiếng nhóp nhép phành phạch, càng thêm đỏ mắt, yết hầu cuộn lên cuộn xuống, cố gắng tập trung lái xe. Còn Vương Bội thì ra sức nhún nhảy:
– Sướng lắm… em sắp ra…
Trần Phong lướt tay trên sống lưng mịn màng, rịn từng giọt mồ hôi:
– Em có muốn anh trai liếm lồn cho em không?
– Muốn… em muốn chủ nhân cho anh trai liếm lồn em… liếm đít em… Liếm hột le em sướng… Em muốn lắm… em muốn chủ nhân đâm nát em… như này… như này… aaa… em ra…
Vuong Bội được Trần Phong kéo lại, sát vào lòng, hắn bắt đầu đẩy lên:
– Nói cho anh trai em biết, em thích thứ gì nhất?
Vương Bội mê ly trong cơn cực khoái, lại được hắn mềm nhẹ vuốt ve, nên không cưỡng được cơn sướng:
– Em thích cặc của chủ nhân nhất. Em thích chủ nhân đâm vào em…
– Có thích cặc anh trai không?
– Em thích cặc anh trai… bé xíu dễ thương trong rọ sắt… ư… ư… xuyên qua tử cung em rồi…
Cứ vậy suốt chặng đường. Chiếc xe đến điểm chỉ định. Trần Phong cũng đâm sưng cái lỗ nhỏ của Vương Bội, hắn ưỡn người lút cán trước ánh mắt thèm khát nhìn chăm chăm của Vương Hoài đã quỳ bên cạnh. Rút ra cái pực, chất lỏng trắng rỉ ra ào ào:
– Lại đây! Anh trai liếm cho em gái được sướng đi!
Nhìn dòng nước bị gạt sạch kia, Trần Phong hài lòng nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Vương Hoài, dưới sàn xe có một đống nhầy nhụa giữa hai chân Vương Hoài, Trần Phong chỉ tay vào hột le, khe hướng dẫn:
– Kê lưỡi vào cái hột này, ừ liếm nó! Ngon không?
– Ngon… ngon… sụt soạp…
Nhéo hai đầu vú dựng đứng, Trần Phòng thì thầm vào tai Vương Bội:
– Bảo anh trai em, cầm cặc chủ nhân nhét vào chơi em đi!
Vương Bội đã rũ người mệt lả, nhưng vẫn làm theo lời Trần Phong, thậm chí chống tay lên mái tóc của anh trai, hưng phấn ấn chặt:
– Liếm nhanh lên anh ơi…
Khi Trần Phong bước ra khỏi xe, tiến về phía biệt thự Lê gia. Trong xe Vương Hoài vẫn miệt mài gục trong đống trắng nhầy nhụa mà Trần Phong để lại giữa hai chân Vương Bội…