Phần 86: Lời than thở trước sân
Chiếc ghế gỗ trạm trổ to lớn đến mức hai người nằm ôm nhau duỗi chân trên đó vẫn cảm thấy rộng rãi. Trần Phong ôm ấy Lê Minh Tâm đã mềm nhũn từ phía sau, gác chân lên cặp đùi dài mướt mượt. Hắn miết qua miết lại đầu nụ hoa đỏ xinh trong tay, làm Lê Minh Tâm run lên từng chập. Cô hổn hển bắt lấy cánh tay ma quỷ trước ngực:
– Ư…
Trần Phong chống tay, vừa miết vừa bóp chặt, đồng thời cắn lấy cái tai nhỏ đỏ ửng lên trêu chọc cô:
– Cái lỗ của em chơi đã lắm đó!
Lê Minh Tâm ưỡn người, đầu dựa sát trong ngực Trần Phong:
– Ư… nó… lại to lên rồi…
Cảm nhận cái mông tròn đang áp sát hông mình q1có dấu hiệu dãy dụa chống đối, Phong đẩy cái thứ vẫn cắm trong cô vào sâu hơn một chút:
– Chạm, chính là sự kết nối, để đưa cảm xúc đến với trái tim. Em xem, cái lỗ của em biết thít chặt chạm lấy anh này?
– Ư… em tê lắm rồi…
Lê Minh Tâm cúi đầu làm cái mông cong hơn. Trần Phong nửa nằm nửa đè trên thân thể ngọc ngà, liếm từ vành tai qua xương quai xanh tới bầu ngực mơn mởn, cười nhẹ nhìn da thịt trơn láng như mỡ đông có một hàng dài dấu hôn bầm bầm tím tím:
– Nốt phát cuối thôi rồi anh đi. Banh lỗ sau của em ra đi!
Lê Minh Tâm cong lưng, giữ lấy mông mình, hé ra một điểm nhăn nhúm:
– Biết là anh sẽ muốn chỗ này mà…
Trần Phong nheo mắt cười dẫn quân cắm thẳng vào đồn địch, một thương xuyên thẳng thần tốc, nhờ việc ngâm trong lỗ nước ướt đẫm đầy thứ nhơn nhớt như lòng trắng trứng đã bôi trơn thuận lợi.
Trong tiếng hét vang vọng khắp phòng của Lê Minh Tâm, hắn dừng ở nơi tận cùng sâu thẳm rồi khiêu khích cô:
– Có giống cảm giác khi anh phá trinh em không?
– Á… Đồ khốn kiếp… ư… ặc… Đau quá…
Lê Minh Tâm nhíu chặt mày, khóe mắt rơi vài giọt nước thấm xuống gối. Chịu đựng cái thốn tràn đầy bên trong mình, cảm giác bỏng cháy như lần đầu tiên, cô lẩm bẩm:
– Trần Phong khốn nạn.
Một tát cái bép vào mông, Trần Phong đè trên người cô, tay nắm chặt tay, chân quấn lấy chân. Còn cái thứ thừa ra của hắn thì điền đầy vào cái nơi thiếu thốn của người con gái. Hắn cắn cắn vành tai Lê Minh Tâm:
– Gọi chủ nhân!
– Ư… chủ nhân, đụ em đi. Em muốn anh… ư…
Cái mông nhỏ lắc lư dụ dỗ hắn thật hấp dẫn. Nhưng Trần Phong chưa muốn thỏa mãn cô:
– Lê Minh Tâm là của ai?
– Của… của Trần Phong. Khốn kiếp! Biết thừa người ta thích anh từ lâu còn hỏi. Biết thừa người ta thích anh đụ chỗ này. Mà cứ chậm chạp không… ặc ặc… ưm ưm…
Trần Phong bịt miệng Lê Minh Tâm, nhấc eo cô rồi chạy lên lầu trên, về phòng riêng của cô. Lê Minh Tâm trong tay Trần Phong trợn mắt, thần trí dần tan rã. Thân thể cô, nơi cần nắm thì hắn nắm, nơi cần ôm thì hắn ôm, nơi cần đâm thì hắn vẫn cứ đâm. Suốt dọc cầu thang, vài giọt nước rỉ ra từ nơi tư mật, vương vãi một đường dài. Cho đến khi cửa phòng đóng lại, một tia nước nước phụt lên đầy cánh cửa. Trần Phong đè sát cô lên noie ướt đẫm đó, bắt đầu nước rút:
– Ngài bộ trưởng về đến nhà. Mau tới đây xem con gái ngài đang dâm đãng chổng mông cho trai chơi này!
– Ư ưm. Mm… sướng chết em rồi… aaaa… không ba ơi…
Trần Phong nghiêng tai lắng nghe, rồi mang Lê Minh Tâm đến bên cửa sổ, vén rèm, đè bộ ngực của cô nàng ịn lên tấm kính trong suốt:
– Em đoán ba em có nhìn lên đây không?
Lê Minh Tâm nhìn ba mình đang vừa đi vừa trò chuyện với khách ở sân nhà. Cô tận lực kìm nén tiếng rên chực chờ bật ra khỏi miệng. Nhưng cơn sướng cứ liên miên bất tuyệt, khi cái đầu tròn cứng ngắc kia của Trần Phong liên tục giã vào điểm nhạy cảm nhất của cô. Cô không muốn ba phải mất mặt trước mặt khách khứa. Nhưng không làm sao cản được tia nước tiếp tục phun ra giữa hai chân mình.
Đôi mắt thỏa mãn trợn ngược, dòng nước bên môi chảy dài đến cổ, trong đầu chỉ còn lại hai chữ:
– Trần Phong…
Thân thể Lê Minh Tâm trượt xuống, may mắn tránh khỏi ánh mắt vừa ngước lên ngắm nhìn khung cảnh tươi đẹp của toà dinh thự. Như bản năng, cô ngậm chặt một thứ tanh tanh ướt đẫm dúi vào giữa hai môi cô. Bắt đầu mút!
Cuối cùng chất dịch nhầy nhầy bắn đầy cổ họng, cô mở mắt nhìn Trần Phong rồi nuốt xuống. Đưa mắt nhìn một lượt xuống cơ bụng săn chắc, cái thứ to lớn đã hơi xìu, lòng thòng ngay mặt, Lê Minh Tâm liếm môi, chộp lấy.
– Em muốn nữa…
– Muốn thì được thôi. Nhưng mà…
Lê Minh Tâm vui vẻ bỏ vào miệng, nhưng nghe Trần Phong nhắc nhở làm cô cuống lên:
– Bộ quần áo của anh và cái váy của em vẫn la liệt ở phòng khách đó?
Lê Minh Tâm hoảng hồn, nhổm dậy nhìn ra ô cửa sổ. May mắn ba và khách vẫn đang trò chuyện bên ngoài. Cô khoác vội chiếc áo khoác dài, chạy xuống…
Lê Minh Tâm ôm một mớ ngổn ngang trở lại phòng, thì thấy Trần Phong đang quấn khăn quanh eo, đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới trầm tư. Góc nghiêng hoàn hảo của người yêu làm Lê Minh Tâm nhìn không chớp mắt. Cô vui vẻ bước đến, dựa vào cái lưng to lớn. Mà không biết, kẻ vừa hưởng thụ thỏa thuê trên thân thể cô, kẻ mà cô dựa dẫm ôm ấp trong tay, lại đang nhìn ba cô với ánh mắt đầy sát khí.
Từ lần trước, khi bước ra khỏi căn phòng bí mật của phòng làm việc, Trần Phong đã muốn chạy ngay đến giết chết ông ta rồi băm ra hàng trăm ngàn lần. Nhưng vì Lê Đức Toàn hiện tại đang là manh mối duy nhất để dẫn đến cái Giáo hội kia, nên chỉ có thể theo dõi sát sao, chờ diễn biến tiếp theo mà thôi.
Vị khách hôm nay có vẻ là bạn cũ lâu năm gặp lại, từ nơi khác đến đây thăm hỏi. Cuộc trò chuyện không có gì đáng chú ý. Cuối cùng vị khách kia rời đi. Lê Đức Toàn đưa tiễn rất bình thường. Nhưng, khi chiếc xe khách lăn bánh đi xa, Lê Đức Toàn lại lẩm bẩm một câu, khiến Trần Phong nghiêm mặt, trợn mắt cứng đờ:
– Trần Phú nói đúng. Vụ án Hà Hưng có dấu hiệu bị khơi lại rồi? Xem ra, lại phải giúp hắn ta chùi đít thêm lần nữa. Thật khổ cái thân già này!
Lê Minh Tâm thấy toàn thân Trần Phong cứng ngắc, đoán hắn có sự tình nhưng không dám hỏi. Cô chỉ lùi ra xa, sợ hắn ta lại phát điên như lần trước thì khổ mình. Nhưng nhìn đi nhìn lại, đôi mắt kia không đỏ rực như quỷ nữa, chỉ thấy một trận đau thương. Cô không nói gì, lặng lẽ nắm lấy cánh tay đang siết chặt.
Trần Phong thì không hay biết những cử chỉ dịu dàng của cô gái nhỏ, tâm trí hắn đang lọt vào một tầng sương mù, một loạt câu hỏi rối rắm hiện lên trong đầu:
– Nói như vậy, vụ Hà Hưng cũng có liên quan đến Trần Phú? Tại sao Lê Đức Toàn phải chùi đít thay? Thảo nào, không thấy hồ sơ gì về vụ Hà Hưng ở căn phòng bí mật kia, mà chỉ là một trang báo cuối tập hồ sơ màu xanh đó? Đã bị hủy hết, hay vốn dĩ, nó không do Lê Đức Toàn nắm giữ? Những động thái của Lê Đức Toàn trong lần hủy danh sách, diệt khẩu kia là sao? Và cả, có khi nào… Ông ta cũng có liên quan đến Thiên Nhãn như Lê Đức Toàn… Vậy…
Trần Phong giật mình, bước chân lùi ra sau như muốn khuỵu gối, chống tay vào tường:
– Đừng nói, những tội ác như thế đều liên quan đến ba? Ông bảo, tôi phải đối mặt với Dương Anh Tuyết và Dương Gia Hân thế nào đây? Hơn hết, khi cùng hội cùng thuyền đến thế, liệu ông có hay không, một tấm áo choàng kèm chiếc mặt nạ bạc giống như Lê Đức Toàn…