Phần 88: Lời thì thầm mùa xuân
Trời tối, nơi hành lang vắng, cánh cửa phòng im lìm khép chặt. Trong phòng tối đen, một hàng dài những kệ chứa đồ thật cao, chất chứa những thứ đồ vật lỉnh kỉnh, phân loại rõ ràng.
Nơi cuối phòng tối tăm, khuất sau chiếc kệ cao nhất, nhiều đồ vật chật kín, ánh trăng rọi mờ ảo xuyên qua khe cửa sổ khép hờ. Quầng sáng trải từ một bên tủ xuống đất. Ngay nơi ấy, một cặp chân dài lộ ra. Dưới ánh trăng, trắng muốt nõn nà đến từng sợi lông tơ. Cặp đùi miên man quặp chặt lấy nhau, ngấu nghiến lấy một bàn tay nhỏ xen ở giữa, đang ra sức khuấy động kịch liệt. Còn tay kia khuất sau lớp váy áo dưới cổ, làm lớp áo đã tán loạn lại thêm phập phồng, phập phồng bất định.
– A… sắp… sắp được rồi… hư hư hộc hộc…
Một tiếng rên bật ra khe khẽ! Âm thanh nhu nhuyễn như tơ, xen lẫn tiếng hít thở vội vàng. Đôi hàng mày liễu cau lại vẻ nhẫn nhịn vô cùng. Đôi môi đỏ mọng mấp máy mấy lời thì thầm như van cầu khẩn khoản:
– Ư… chỉ một chút nữa thôi… hơ…
Cánh tay lộ cả gân xanh, ra sức…
– Không đủ…
– Chỉ còn một cách…
Rè rè rè…
Trần Phong mỉm cười, khẽ khàng đẩy cửa, bước thẳng đến nơi có âm thanh sống động đang truyền đến tai hắn. Tay cầm sẵn chiếc điện thoại, ghi trọn vẹn khoảnh khắc vị trung úy xinh đẹp tay trên tay dưới, ấn trọn quả trứng rung màu hồng vào hang sâu thẳm. Thứ màu hồng nho nhỏ, cỡ hai ngón tay, nhưng sức rung khủng khiếp, dần biến mất không còn dấu vết, như một màn ảo thuật dưới trăng.
Trình Ngưng tiếp tục ngửa đầu, dựa vào tường đổi thế chân dang rộng, day day gẩy gẩy liên miên bất tuyệt, mong cầu thứ cảm xúc đắm say tê tái trong truyền thuyết.
– Chút… a… nữa thôi… hộc hộc… sắp rồi…
Cả trong lẫn ngoài đều rung động kịch liệt. Hai bàn chân ngọc co quắp run run gồng cứng lại. Có lẽ quá kịch liệt nên cánh tay đã mỏi. Cô hé mắt, đổi tay…
– Áaaaaa!
Trình Ngưng cứng đơ người quên cả phản ứng, nhìn chằm chằm vào Trần Phong và chiếc camera trước mắt. Đôi bầu vú phập phồng kịch liệt, hơi thở đứt quãng:
– Cậu… lúc nào? Sao lại… ở đây?
Trần Phong cười nửa miệng, nhìn chăm chú vào vùng tam giác vừa mất đi sự bảo vệ gây chú ý nhất. Vài sợi lông lưa thưa trên gò mu cao cao. Hai mép hồng hào múp míp hơi hé mở vì đôi chân dang rộng. Một dòng dịch trong suốt chảy ra khỏi một hang động bé xíu, đọng lại thành một vũng nhỏ ướt sũng trên mặt đất, dưới ánh trăng lấp lánh như ánh ngọc. Nhưng điểm khác biệt đặc sắc nhất mà hắn chưa từng thấy ở bất kỳ người đàn bà nào khác, dù đã qua tay hay chỉ là trên phim ảnh. Đó là cục thịt sưng to, đỏ ửng, nhô vượt lên khỏi hai mép môi lớn. Cục thịt mà mỗi khi chạm phải, đều khiến cho mọi cô nàng oằn mình run rẩy – hột le!
Cánh mũi Trần Phong phập phồng như lồng ngực của Trình Ngưng, vì sự nhạy cảm với mùi vị nồng nặc trong không khí. Hắn hít một hơi sâu, rồi kiềm chế thứ bị kích thích đang dần căng cứng nơi đũng quần. Công việc cần được ưu tiên chứ nhỉ?
Nhận thấy ánh mắt không đúng lắm của hắn, Trình Ngưng giật mình, phủ váy xuống chân, bật dậy thật nhanh gọn. Hòng giật lấy chiếc điện thoại vẫn đang chĩa vào cô. Trước tiên phải xóa bằng chứng, rồi xử lý Trần Phong sau! Trung úy không hổ danh đặc công ưu tú, xuất thân sau khóa huấn luyện đặc biệt của Học viện. Gặp nguy dù hơi sững sờ nhưng vẫn bất loạn. Đưa ra giải pháp và hành động ngay lập tức! Sự quyết đoán này, thân thủ này không thể chê được!
Nhưng cô hẳn đã quên, hoặc không lường trước được, một thứ vẫn cắm trong người cô, rung động kịch liệt. Trung úy vừa bật người, một cảm giác nhói lên, đánh thức cô. Trình Ngưng bật thốt:
– Nguy rồi!
Vậy là vị trung úy khụy gối, thua bởi chính mình!
Trần Phong thong thả nhấn ‘Lưu’, chọn vị trí file thích hợp, một tay đỡ lấy Trình Ngưng:
– Trung úy sao vậy? Có cần giúp đỡ không?
Hai chân run lẩy bẩy. Một tay ôm lấy bụng dưới. Trình Ngưng thở hổn hển, gắng gượng cảm giác ngày một mãnh liệt, đưa tay về phía Trần Phong:
– Trần… Trần Phong giúp tôi đứng lên…
Trần Phong nhướng mày đưa tay nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của trung úy:
– Trung…
Pặc!
Trình Ngưng bất ngờ xoay tay, bắt lấy nắm chặt bàn tay phải đưa ra của Trần Phong xoay mạnh rồi kéo xuống dưới thấp. Cô thít bụng nhẫn nhịn kịch liệt, vung chân lên gối. Chỉ một đòn này thôi, theo kinh nghiệm lâu năm của cô, hắn có thể đo sàn bất tỉnh!
Nhưng Trần Phong lại cười híp mắt, đấm một cú vào gối trong của trung úy, tiện tay bắt luôn cái đùi non mất đà, đang duỗi thẳng. Tay kia vặn trật khớp cổ tay của trung úy, đẩy mạnh. Rồi tiếp tục tóm chặt bàn tay khác đang vung vào mặt mình.
Cơ thể trung úy đập vào tường, chân tay bị kìm tỏa khóa chặt chẽ bằng sức mạnh cô không thể phản kháng. Cái thứ sức mạnh mà Trần Phong cố tình giấu đi, chưa hề lộ ra kể từ khi đạt được tầng 2 của Dự ngôn thuật!
Thực ra ngay khi Trình Ngưng bật dậy, Trần Phong đã có thể áp chế ngay lập tức. Nhưng hắn muốn vờn con mồi xinh đẹp này một chốc:
– Thật là một con báo cái đanh đá!
Trình Ngưng ra sức giãy dụa, rít lên qua kẽ răng:
– Trần… Phong… cậu dám??
Nhưng càng dãy dụa, hai thân thể lại càng áp sát lấy nhau. Vừa vặn, cái thứ lớn phổng phao của hắn, cọ xát vào bụng dưới của vị trung úy xinh đẹp. Trần Phong thậm chí còn cố tình, ưỡn người, dụi dụi chọc chọc vào người Trình Ngưng. Hắn cúi đầu áp sát vào chiếc cổ thiên nga, thở phì một hơi thật dài vào tai cô:
– Trung úy… thật thơm! Bụng Trung úy… rung mạnh quá…
Trình Ngưng lúc này bắt đầu hoảng loạn. Vừa sợ hãi Trần Phong làm điều sằng bậy, vừa nín nhịn cảm giác muốn tuôn trào sắp tới. Cái thứ bên trong sao mà rung mạnh mẽ đến thế? Cái thứ… cộm cộm cọ vào cô… sao mà… khó tả đến thế? Trình Ngưng cắn chặt hàm răng, không thể ra trước mặt người lạ được. Cô đàm phán nhanh:
– Cậu… chỉ cần cậu xóa video. Tôi sẽ… ư…
Trần Phong lại chẳng cho cô nói hết. Hắn đè chặt vào cô, sự rung động từ trong sâu thẳm, theo da thịt run rẩy của người đẹp, cũng đang tác động lên hắn.
– Ư…
Tiếng rên bật thốt, vị trung úy xinh đẹp toàn thân rùng mình cứng đờ trong vài giây. Cô đã tiết một dòng âm ấm, làm ướt cả làn váy, ướt cả đũng quần Trần Phong. Làm ánh mắt hắn tối đen lại một tia sắc sục. Trần Phong liếm môi, nhìn vào mắt Trình Ngưng:
– Thật ướt át làm sao? Có ai hay vị Trung úy diễm lệ xinh đẹp, bông hồng thép của Học viện, lại là một con điếm dâm ngầm, thích thủ dâm rồi ra đến ướt quần của đàn em khóa dưới vậy không nhỉ?
Mọi sự đã rồi. Trình Ngưng thở hổn hển, lấy lại bình tĩnh:
– Cậu muốn gì? Chỉ cần giữ kín việc này, tôi sẽ cho cậu thứ cậu muốn! Không cần phải dùng những từ ngữ bẩn thỉu đó uy hiếp đâu!
Trần Phong cúi đầu, hôn cái chụt vào bầu má ửng hồng của Trung úy, rê lưỡi liếm láp một đường xuống cổ cô:
– Người thông minh, nói chuyện đỡ phí hơi sức! Trung úy à. Tại cô mà tôi nứng lên rồi! Cô phải chịu trách nhiệm giải quyết giùm tôi?
– Cậu… đừng mơ…
– Vốn dĩ muốn đến tìm Trung úy giúp đỡ xin phép để tôi ra ngoài một đêm. Ai ngờ bắt gặp Trung úy đang bận rộn đến thế. Tôi chỉ muốn vào giúp một tay mà thôi…
– Đêm không được ra ngoài… bỏ cái lưỡi cậu ra! Trần Phong! Cậu… xa người tôi ra… đừng cọ nữa…
Trần Phong cười hì hì, thò tay nắn viên hạt châu nhô cao trên ngực trung úy:
– Rồi rồi. Chỉ tại trung úy vẫn cứ ‘rung động’ lòng người đến thế mà thôi! Cô xem, cô lại ra nữa, còn tôi vẫn phải nhịn khó chịu biết bao?
Trình Ngưng thở hổn hển:
– Buông tôi ra… tôi giúp cậu được chưa?
Trần Phong thả tay, vì hắn biết chắc cô chả đủ sức lực làm nổi thứ gì ngoài việc ghì lấy vai hắn mà rùng mình phát tiết. Cô nàng Trung úy xinh đẹp, dưới ánh trăng, như một bông hoa rũ mình trong hơi nước sương sớm.
– Hộc hộc… luật không được rời doanh trại trong kỳ thi này… Hộc… xóa… xóa clip… tôi bảo đảm cậu được ra ngoài… danh dự… hứa danh dự…
Trần Phong mỉm cười đề nghị:
– Một chuyến tàu nhanh hạ nhiệt nhé?
– Không được!
Trình Ngưng trợn mắt khi Trần Phong cố tình tăng tốc đẩy đưa… Cô sắp không nhịn nổi nữa!
– Không được… tôi sắp lấy chồng rồi…
Trần Phong đảo mắt:
– Vậy thì… niệm tình Trung úy luôn giúp đỡ… Dùng miệng cô… giúp tôi hạ hoả!
– Cút… đồ dơ bẩn… Hộc hơ hơ… ưm ưm…
Trần Phong bịt chặt miệng của Trình Ngưng, liếc mắt ra dấu, nói khẽ vào tai cô:
– Khẽ thôi, có người đến!
Trình Ngưng thoáng hoảng hốt, không thể để ai phát hiện thảm trạng này. Cô rướn người ôm cô Trần Phong, thuyết phục hắn:
– Tôi cho cậu biết đề thi! Tôi giúp cậu ra ngoài một đêm. Tôi còn giúp cậu… ư điều tra vụ án ám sát bằng súng bắn tỉa. Thay vì các cậu hack loạn xạ vào hệ thống của cục hình sự như thế! Đủ thành ý rồi đấy! Thả tôi ra và xóa clip đi!
– Hack ư?