Phần 9: Ba tuần!
Trên con đường vắng, thi thoảng có người đi qua, ai ai nấy nấy đều trầm trồ trước vẻ đẹp hào nhoáng của chiếc xe bạc tỷ. Người lái xe, mặc bộ vest sang trọng, cũng nghiêm trang canh gác trước đầu xe. Nhưng tất cả bọn họ đâu ngờ, chủ nhân của chiếc xe sang trọng bậc ấy, lại đang giống như món đồ chơi trong tay kẻ khác. Lúc này, mặt mũi cô đỏ bừng, đầu tóc rối ren, đang gục giữa háng của một người đàn ông.
Trần Phong nhắm mắt, tựa như đã ngủ, mặc kệ Ánh Tuyết đang cần mẫn, tỉ mỉ ra sức hầu hạ bên dưới. Nhưng lâu lâu, Trần Phong vẫn chưa hài lòng, tay cầm chiếc thắt lưng gập đôi, thẳng tay quật không thương tiếc. Bờ mông trắng nõn đã trở nên đỏ sậm, hằn từng vệt đỏ, càng kích thích dục vọng của người đàn ông.
Tấm lưng ong khiến bao kẻ đắm say, lại đang khom lưng uốn gối trước kẻ lại chỉ coi cô là thứ vật nuôi, một món đồ chơi không hơn không kém.
Trần Phong cũng chẳng mở mắt:
– Cái lỗ dơ bẩn lại chảy nước rồi sao?
Ánh Tuyết run rẩy, càng ra sức ngậm sâu, mút mạnh hơn lấy lòng. Hông khép chặt, chỉ sợ bị kiểm tra. Nhưng càng siết chặt, nó lại càng tràn trề, tí tách nhỏ xuống sàn xe, chảy dọc cặp đùi trắng mơn mởn.
Trần Phong túm tóc cô kéo lên, khinh bỉ nhìn:
– Trong ba tuần, nghiêm cấm đụng vào cái lỗ bẩn thỉu đó.
Sau đó, Trần Phong kéo quần, rồi mở cửa xe, đi thẳng.
Ánh Tuyết quỳ gối dập đầu đưa tiễn. Mãi đến khi cánh cửa đóng sầm lại, một lúc sau mới ngẩng lên, mặt nhăn nhó:
– Khổ rồi, ba tuần! Người ta báo cáo như thế, một giọt sữa cũng chẳng ban cho. Hừ, sao cái thứ đó lại gây nghiện đến khó chịu vậy cơ chứ.
Ánh Tuyết đảo mắt, ngồi lại lên ghế, trở lại với phong thái của vị chủ tịch tập đoàn Phong Đại hùng mạnh, gõ kính cửa kính xe, nói vọng ra ngoài:
– Bác Phiêu, về công ty.
Trần Phong về đến nhà. Liếc nhìn chiếc xe đạp dựng ngay ngắn ở cửa. Túi đồ ăn mới thơm phức được treo sẵn trên xe. Gia Hân vẫn đang say ngủ trên giường. Nhìn đôi vai trần trắng trẻo, Trần Phong cởi áo, tháo lưng quần, trèo lên người cô, trút bỏ dục vọng mà chính mẹ cô là người khơi lên.
Từ hôm qua bắt đầu, đến bây giờ bông hoa Gia Hân không biết đã chịu bão tố bao nhiêu lần. Cứ tỉnh tỉnh rồi lại mê mê, như một nắm bùn nhão mặc cho kẻ khác vùi dập. Trần Phong nhấp nhô trên cơ thể cô, cúi đầu nhìn khuôn mặt có đôi nét giống với người mẹ xinh đẹp của cô. Nhất là những lúc nằm dưới người hắn, mặt đỏ hồng, thở hổn hển, đôi mắt không tiêu cự. Hắn mỉm cười tà ác, đột nhiên muốn biến cô giống mẹ cô, trở thành món đồ chơi thứ hai của hắn.
Gia Hân nửa mê nửa tỉnh, nhíu mày chịu đựng từng nhịp cảm xúc. Dâng hiến trái tim và cơ thể ngây thơ giao vào tay của một con sói. Đang xào nấu tình yêu của cô thành một món mỹ vị mang tên: Nô lệ tình dục.