Phần 91: Biến cố giữa đêm
Gió về đêm có chút lạnh.
Trần Phong đọc lướt lại một lượt tập hồ sơ về những đồng đội quanh mình. Chính là bộ hồ sơ mà Dương Ánh Tuyết cấp tốc hỗ trợ điều tra. Xem có từng bỏ sót bất cứ chi tiết nào hay không.
Rà soát một lượt những thông tin đã cũ, mặc dù khá chi tiết như xuất thân, gia cảnh, trình độ năng lực đã công khai, thì hầu như không có gì đáng chú ý. Tóm tắt lại thì vẫn là những ý chính như Trần Phong vẫn luôn nhớ trong lòng.
Hoàng Bá Vương, con trai cả của vị Tỷ phú lớn nhất cả nước Hoàng Bá Thông, gia tộc nắm trong tay mạch chính của cả nền kinh tế quốc gia. Một hệ sinh thái tiêu dùng bán lẻ, từ những nhu yếu phẩm thường nhật, dược phẩm, mỹ phẩm, tài chính viễn thông… Cho đến cả đồng hành cùng Nhà nước, đầu tư vào rất nhiều các dự án nghiên cứu sinh học, quân sự… Vũ Thanh Tâm từng nói, lợi thế của Hoàng Bá Vương chính là, một chữ thôi, giàu!
Nhưng ngoại trừ việc cậu chàng đôi khi xuất hiện bên cạnh người cha tỷ phú, ở một số bữa tiệc xã giao, được truyền thông đưa tin về diện mạo của người kế thừa thế hệ tiếp theo của gia tộc họ Hoàng. Một số hình ảnh về sở thích như ưa thể thao, thích sưu tầm xe cộ. Thì Hoàng Bá Vương gần như không để lại bất kỳ dấu ấn nào khác. Học lực dạng trung bình khá, dựa vào mối quan hệ để vào Học viện. Không có gì đặc sắc!
Tuy biết cậu ta có ý che giấu thực lực, nhưng qua cú đá vừa rồi, Trần Phong phải nhìn Hoàng Bá Vương bằng một con mắt hoàn toàn khác! Vậy thì, bộ sơ yếu lý lịch này, sạch tinh tươm như được chăm sóc, dọn dẹp thường xuyên!
Cù Nam Anh, là trẻ mồ côi, bị bỏ rơi, được một nhà sư ở chùa Lữ Hành nhặt về nuôi, và đặt tên, cùng với gần trăm đứa trẻ đồng mệnh khác. Trưởng thành trong chùa, và thi vào Học viện với số điểm thủ khoa! Họ Cù, do nhà sư lấy họ của đức Phật, lấy tên Anh, để mong cho đứa trẻ được cứng rắn vững vàng đương đầu với mọi khó khăn trong cuộc sống!
Cùng cảnh ngộ nhưng tuổi thơ cơ cực hơn, đó là Vũ Thanh Tâm. Đúng như cô đã từng kể sơ qua, cô là cô nhi, vì đi lạc nên không tìm được đường về cô nhi viện. Sau được một nữ cường nhân không muốn lộ tên giúp đỡ cưu mang, và cho ăn học một thời gian. Về sau, Vũ Thanh Tâm xin tự ra ngoài làm thêm, kiếm sống. Nay đây mai đó, đến năm 17 tuổi thì thi đỗ vào Học viện! Dương Ánh Tuyết cũng ghi chú xác nhận diễn biến năm đó. Chỉ là sau khi Vũ Thanh Tâm rời đi một thời gian không lâu, chỉ khoảng 3 – 4 tháng, thì đã mất liên lạc cho đến nay!
Trần Văn Đông lý lịch chỉ có đôi dòng chữ. Học ở trường tiểu học F, trung học J, và thi đỗ vào Học viện. Gia cảnh khó khăn, người cha rượu chè, người mẹ cờ bạc. Hai đứa em nhỏ một tiểu học một trung học hoàn toàn dựa vào anh để duy trì cuộc sống và học tập. Cậu từng có tiền sử trộm cắp trong trường, ẩu đả ngoài đường, đánh nhau với bạn… Cũng như lần Trần Phong đã từng bắt tận tay trong đêm cậu ta đi ăn trộm đồ ở ngoài Học viện!
Lương Thế Tùng là đáng chú ý nhất! Cậu là con trai của Lương Thiện Vĩ, cục phó cục tình báo an ninh quốc gia! Từ nhỏ đã có tố chất, và được định hướng đào tạo thành một quân nhân. Sở thích và chăm chỉ nhất chính là môn võ taekwondo của cậu ta.
Trần Phong nhìn kỹ tấm ảnh 3*4 được ghim ở đầu hồ sơ của Lương Thế Tùng. Khuôn mặt vuông vức chữ điền, rất giống người cha Lương Thiện Vĩ của cậu ta. Một số hình ảnh cha nghiêm con giỏi, tuy đơn giản nhưng thực sự ấm áp tình cha con. Người cha đôi khi bỏ mặc con tự luyện tập một bên, để bận rộn, nghe điện thoại hoặc nói chuyện với người khác. Nhưng con trai luôn nằm trong tầm mắt của ông ta. Trần Phú thì chưa từng như vậy, ông ta luôn bận rộn, xa cách với con, kể cả Trần Lập lẫn kẻ rời nhà như Trần Phong! Người với người, quả là khác nhau!
Nhìn thoáng qua Lương Thiện Vỹ, Trần Phong cảm giác khá trung hậu, chân chất, giản dị. Bên cạnh người vợ thân hình tròn đầy một chút, cùng đưa tay vẫy chào với một người đàn ông ngoài hàng rào. Trần Phong nhận ra, đó là người dưới quyền của Bộ trưởng quân sự Trần Phú, Đại tá Trình Hoan, hay còn được Phong biết đến, cha của Trung úy xinh đẹp Trình Ngưng!
Xem ra hai gia đình rất thân thiết, nên từ ngày nhận hồ sơ, Trần Phong đã vô cùng để ý mỗi lần Lương Thế Tùng và Trình Ngưng gặp mặt, hoặc có dịp nhìn thấy nhau. Vậy mà, ngoài dự kiến, họ gần như chẳng nhìn thấy sự tồn tại của đối phương. Vào cái dịp hai ba ngày trước, Trình Ngưng phụ trách hướng dẫn đội 27 nhận phòng, Trần Phong đã cảm thấy ánh mắt họ dường như né tránh nhau. Hay nói cách khác, giữa họ, vốn không cần thêm sự giải thích nào?
Nghĩ đến đây, Trần Phong lại híp mắt, nhớ đến thân thể nóng bỏng, ướt át vừa mới buông tay lúc tối…
Chưa kịp mơ màng, thì một giọng nói ngắt luồng tà niệm của Trần Phong:
– Tôi khẳng định, đó chính là trung úy Trình Ngưng!
Trần Phong không quay đầu, mà vẫn mỉm cười:
– Tôi cũng đoán vậy!
Sau lưng Trần Phong, một nam sinh dáng người dong dỏng cao gầy, đội mũ lưỡi trai đen và toàn thân y phục đen – Trần Văn Đông lại lên tiếng:
– Tôi vẫn chưa có bằng chứng cụ thể, ngoại trừ việc đêm qua, họ có gặp nhau, trao đổi một vật gì đó mà tôi nhìn không rõ lắm. Dài, mảnh khoảng 30cm. Tôi vừa mới đột nhập vào phòng trung úy tìm thì hoàn toàn không tìm được nữa!
Trần Phong rút sau túi quần, một chiếc thẻ ném ngược lại cho Trần Văn Đông:
– Giao dịch hoàn tất! Cảm ơn cậu!
– Đi trước!
– Ok!
Trần Văn Đông vừa rời đi, Trần Phong lại ngẩn người. Lần này thì hắn đã đàng hoàng hơn, nghĩ đến việc tu luyện! Phong lẩm bẩm:
– Giá mà tu luyện cũng thuận lợi như chơi gái, thì còn gì bằng! Chả lẽ lại quay về với con đường song tu?
Tâm tư còn chưa kịp bay bổng thì bên tai Trần Phong giật lên một cái.
Đoàng!
Một tiếng súng vang vọng không gian yên tĩnh. Trần Phong ngạc nhiên quay đầu về phía cổng ra vào khu huấn luyện. Ánh mắt nheo lại:
– Chỉ huy trưởng… bị ám sát chết rồi?
Phong chạy với tốc độ nhanh nhất ra cổng. Nơi đó hiện đang bị quây chặt bởi một tiểu đội đang đi tuần đêm. Cái xác nằm sấp trong một vũng máu đỏ thẫm, chảy từ cái lỗ sâu hoắm sau đầu!
Trần Phong nhìn nhìn từ xa. Không hiểu sao, hắn lại nhớ đến thân ảnh của nữ xạ thủ ngày hôm trước! Cùng câu dặn dò đầy trùng hợp của hai người cha: Không được rời khỏi doanh trại!