Phần 16
Như bổ củi, xếp thành từng gánh, vốn dĩ việc này có thể không làm, nhưng tính vốn đã quen việc nặng, nếu biếng nhác thì người sẽ mỏi mệt trông thấy, hơn nữa nếu không lao động mà suốt ngày chỉ ăn nằm thì cũng dễ bị đám người hầu trong nhà cười chê. Cậu hai thì rảnh rỗi lại thưởng trà, hút thuốc, có vẻ nhàn nhã, khi có bạn bè thì mới kêu tên nó.
Chợt giọng thiếu niên cất lên.
“Anh Như!”
Như nhìn hai Tú, khẽ chào.
“Chà, hôm nay lại ghé chơi sao? Không ở nhà à?”
Hai Tú cười mỉm.
“Không anh, ở nhà chán lắm. Em đi với mẹ, mẹ em thăm bà hội đồng còn em thì tìm anh.”
Mà nhân tiện, hai Tú vốn không giỏi học hành, chỉ học con chữ, đếm số rồi nghỉ, một phần vì gia sản cũng dồi dào, ruộng đất dư dả, lại cháu đích tôn nên không phải lo lắng chuyện chức danh.
Tóm lại cũng giống như đám người năm Hải, công tử Trịnh, cậu hai Thành, chỉ lo ăn chơi hưởng thụ, cái vất vả gì đó căn bản từ nhỏ tới lớn chưa hề biết.
Thấy sắc mặt thằng bé, đoán có chuyện gì đó, Như liền hỏi.
“Sao vậy, có việc gì sao?”
Hai Tú lí nhí.
“Hì hì… chả là em bữa hổm có nằm mơ, nhưng mà nó lạ lắm!”
Như chép miệng.
“Lạ lắm cái gì mà lạ lắm! Nói ra nhanh nào!”
Hai Tú đỏ mặt.
“Em mơ thấy mình lên giường ấy ấy đó anh, xong không hiểu sao…”
Đến đây thì không nói tiếp nữa, chắc là ngại đây mà.
Như phì cười, đáp rành rọt.
“Tỉnh dậy bị ướt quần phải không?”
Hai Tú mở to mắt, thốt lên.
“Sao anh biết?”
Như khịt mũi.
“Vì anh cũng gặp rồi… cái đó gọi là mộng tinh đó!”
Thằng bé ngạc nhiên.
“Mộng tinh sao?”
Như cười thầm, ngó bộ không phải hai lúa mà chỉ là hai thóc.
“Thì đó gọi là xuất tinh, xuất khí đó, sướng lắm haha…”
Hai Tú chợt nhớ lại cảm giác lúc đó, mặt đỏ ửng.
“Vậy em muốn xuất… xuất tinh phải làm sao hả anh?”
Như càng lúc càng thấy thằng nhóc này tệ quá, không có hiểu biết gì hết, xong nhớ lại lúc cậu hai Thành quan hệ, cũng nói đại cho xong.
“Em bắt chước cậu hai Thành đi, bữa trước cũng thấy rồi đúng chứ!”
Hai Tú nheo mắt rồi cười mỉm.
“Em biết rồi anh.”
Như cũng cười cười theo, cái vụ nằm xuống ma sát lên xuống cũng được, hồi bé Như làm suốt, sau dùng tay lại khoái hơn, dù gì thì Như cũng chỉ cho hai Tú làm theo trình tự, nếu không sướng thì Như sẽ chỉ cho dùng tay.
Như mới nhớ ra liền cười hỏi.
“Nói anh nghe, em mơ thấy ai?”
Hai Tú mới chột dạ, vốn định đáp em mơ thấy mẹ, nhưng nếu nói vậy cũng có gì đó kỳ cục, thành ra nói khác đi.
“Em mơ… mơ thấy nữ đẹp lắm… em không rõ mặt…”
Như tiếc rẻ.
“Thế à, anh thì lần đầu mơ thấy chị gái hàng xóm… hồi đó anh còn nhỏ…”
Hai Tú liếm môi.
“Hồi nhỏ là khi nào anh?”
Như cười đáp.
“Chắc tầm mười tuổi hay mười một gì đó.”
Hai Tú tự nhiên thấy ít vui, chỉ đáp nhỏ.
“Sớm vậy sao… hơn em bốn năm lận…”
Như không để ý, cho đó là chuyện bình thường, liền thu gom đồ rồi tính chuyện tiếp với hai Tú.
Bên phía đồng lúa, từng hàng dãy chuối xiêm cao vút, ra trái kết thành buồng, đang chờ cắt.
Một đứa con gái trạc tuổi hai Tú đi dọc bờ kênh, miệng ngân nga từng câu hát, dáng điệu rất ư là yêu đời, thấy cảnh đám người da ngăm vặt mấy buồng chuối, nom cũng lạ mắt, mỗi tên dùng cây sào đâm cho buồng rớt xuống nước, thuyền chèo tới vớt lên chất đầy.
Đứng nhìn mà mắt không chớp, tự nhiên một đứa gầy trong đám người tách ra, tiến lại gần cô bé, lúc này cũng chả để ý, vẫn ngẩn ngơ nhìn đám người vặt chuối.
Bất thình lình, thằng gầy này tiến lại đằng sau, sờ vào mông con bé, khiến con nhỏ giật mình.
Mặt con bé đỏ gấc.
“Á! Làm cái trò gì vậy?”
Thằng gầy này im re, tay sờ vào người con bé, miệng bắn ra thứ tiếng lạ quắc.
“#!@&₫%*!*#”
Con bé tức giận, hét lên.
“Bỏ tay ra! Bỏ ra, không tui kêu lên đó!”
Con bé nhìn tới đám người, thấy cả bọn lặng thinh, biết lành ít dữ nhiều, liền hất tay thằng gầy ra.
Đối phương cũng bất ngờ, liền xổ tiếp.
“X#%&@#*!”
Bé nó cũng không vừa, liền vung tay tới, tát mạnh thằng gầy, xong thuận thế co chân bỏ chạy. Thằng đó cũng không xi nhê, liền dí theo, con bé đã hoảng lại càng thêm sợ, liền thét lên.
“Bớ làng nước ơi… cứu con! Cứu con!”
Đám người đang nghỉ bên chòi nghe động cũng chạy ra, thấy con bé mặt mày xanh méc, thằng gầy phía sau thấy có người xuất hiện liền đứng lại, tính bỏ đi.
Con bé run lên.
“Mấy chú mấy bác… thằng mọi kia nó dê cháu…”
Giọng ấm ức thiếu điều muốn khóc, mấy người nghe thế liền động chân, dí theo bắt thằng gầy lại, nó chạy nhanh nhưng xui xẻo trượt chân xuống ruộng, mới bị bắt lại.
Cứ thế ầm ĩ cả lên.
Một góc phòng, hai nữ nhân ngồi trên trường kỷ, đương uống trà, ăn bánh nói chuyện vui vẻ.
Con hầu chạy tới, rỉ nhẹ vào tai Tuyết Ngọc Mai.
“Bẩm mợ, bé Kim Ngân bị thằng mọi nó đụng…”
Mợ hai nghe thế, mặt đổi sắc, liền đứng lên, thấy vậy nữ nhân ngồi cùng cũng đứng dậy, miệng khẽ rủa.
“Con bé này, đã dặn là đi chung với mình lại không nghe, cứ thích ngắm hoa ngắm cảnh, giờ thì xảy ra chuyện rồi…”
Mai Trâm nhẹ giọng.
“Thôi, chị em mình ra xem con bé thế nào rồi tính sau…”
Người nữ cho là phải.
Cả hai người theo con hầu đi tới chỗ bãi lúa, con bé đứng đó vẫn còn ấm ức lắm, thấy hai đàn chị đi tới liền sáng mắt, đi tới mà rống lên.
“Huhuhu, chị Ngọc Mai, chị Kim Chinh ơi… hai người… phải làm chủ cho em…”
Tuyết Ngọc Mai vỗ vai con bé.
“Được rồi, nín đi em… nín đi…”
Kim Chinh khẽ rít.
“Đừng mè nheo nữa… để chị hai xem nào.”
Hai bà chị ngó lại bộ dạng con bé xem thế nào, thấy áo quần vẫn chỉnh tề, toàn thân không có vết trầy, chỉ hơi hoảng với đổ mồ hôi do la hét quá trớn, liền cũng thở phào nhẹ nhõm.
Kim Chinh liền hỏi nhỏ.
“Nói chị nghe, thằng mọi đó đụng chạm em như thế nào?”
Con bé nghe vậy liền xổ một tràng ấm ức.
“Em đang ngắm cảnh coi đám nô vặt chuối, thì thằng mọi nó lại đụng vào mông em, em kêu nó bỏ ra nó còn xổ tiếng mọi, sờ tiếp em, em phải bỏ chạy… huhuhuh!”
Cả hai người nữ nghe xong liền đỏ gay, sắc mặt chuyển sang lạnh như băng, Kim Chinh liền đi tới hỏi đám người gia nhân. Thấy cô bước tới, đám người này liền cảm thán, kẻ thầm khen người nổi hứng, có vẻ không khác chi thằng dê xồm đang bị trói như thú kia.
Kim Chinh hỏi một ông chú có vẻ đứng đắn nhất bọn.
“Chú à? Thằng mọi này ở đâu mà đến đây phá phách vậy?”
Tay chỉ lăm lăm vào tên gầy đang bị trói, mặt mũi rõ phường đạo tặc, hai mắt nó nhìn chằm chằm vào cô không chút sợ sệt, điều đó khiến Kim Chinh thấy tức tợn.
Ông chú chép miệng, khẽ lí nhí.
“Thưa cô… thực ra, đám người này là dân mọi… được thuê làm… hôm nay đến đây vặt chuối, đem đi bán…”
Kim Chinh lẩm bẩm.
“Thế à!”
Ông chú còn nói thêm.
“Thiệt tình, cô cũng biết đấy… dân mọi mà… làm sao hiểu lý lẽ như chúng ta được, nãy có đứa mọi chạy lại tính giải vây cho nó nữa… Mẹ kiếp, đám mọi nó còn bảo thằng này chỉ đi bắt vợ chứ có làm gì mà trói lại… bọn tui cũng khổ lắm… mới bảo đám nó lo mà làm đi… còn thằng này lát rồi thả…”
Kim Chinh nghe mà trợn mắt, sắc dáng sa sầm, dường như sắp giông bão. Bất giác cô hỏi lại ông chú.
“Vậy là chú hiểu tiếng mọi sao?”
Ông chú cười cười.
“Cũng hiểu đôi chút…”
Thằng mọi gầy bị trói nãy giờ nhìn cô, thấy đứng nói chuyện nãy giờ, liền nói to một tràng tiếng lạ.
“$%%^&$%$#%#$@SXXX!!”
Kim Chinh nghe nó nói mà ù ù tai, chau mày hỏi ông chú.
“Chú à, thằng mọi này nói gì vậy?”
Ông chú nghe mà cười theo, lỡ lời mà không hay.
“Nó nói cô trông MÚP quá!”
Kim Chinh đỏ ửng cả mặt, phen này xong rồi, ông chú biết mình vạ lời, liền cúi đầu.
“Trời ơi… xin xin lỗi cô… tui không cố ý…”
Kim Chinh đẩy người lão ra, liền đi tới chỗ thằng mọi gầy, đang bị trói vào cây, cô nhìn nó chằm chằm, thấy nó nhìn cô như hổ đói, miệng nhe răng vàng khè, liếm lưỡi như chó.
Kim Chinh mỉm cười. Thằng mọi thấy thế tưởng cô có tình ý với nó, liền xổ một tràng tiếng mọi, miệng cười hố hố, để rồi nụ cười đó bị lệch sang một bên, nguyên cằm bị lệch sang trái, Kim Chinh vung tay tới, giáng từng cú tát thực mạnh lên gương mặt thằng tộc, vừa tát vừa nghiến răng.
“Bà tát vỡ mồm mày! Thằng mọi!”
Từng cú vang lên chát chúa, khiến gương mặt mọi biến dạng sưng lên, tay Kim Chinh đỏ ửng, dính đầy máu, trông thật kinh hồn. Đám người làm trông thấy cảnh đó mới khiếp vía, không ngờ giai nhân lại hung dữ thế.
Tuyết Ngọc Mai đi tới, níu tay cô lại, giọng khẽ than.
“Thôi… được rồi… Chinh à… còn đánh nữa… khéo nó chết đấy…”
Kim Chinh tát một hồi cũng đau tay, nữ nhân vốn lạnh lùng, nhưng lúc hạ hoả cũng mềm nhũn.
“Chị tính sao thì tính… phải cho em của em giữ mặt mũi…”
Tuyết Ngọc Mai đưa khăn tới, lau tay cho Kim Chinh, vừa chùi vừa nhoẻn miệng cười.
“Cứ để chị lo…”
Kim Ngân sáp vô hai bà chị.
“Hai chị…”
Chẳng mấy cũng thêm nhiều người, đám gia nhân rảnh việc cũng kéo tới xem, Như và hai Tú được đánh tiếng cũng lục tục mò tới, phía bên kia thì bà hội đồng cùng với mẹ hai Tú cũng đi tới xem có chuyện gì xảy ra. Bà hội đồng và mẹ hai Tú xuất hiện giữa đám đông, rồi khẽ ngó cả đám, giọng nữ uy quyền quát lên.
“Mấy đứa tụi bây, rảnh rỗi quá hen? Mau về hết đi… không tao đuổi đấy!”
Đám nữ với tụi trai bé liền hoảng.
“Dạ… thưa bà…”
Một đám kéo đi bớt, Mai Trâm mới lại gần hỏi thăm, khẽ mắng nhỏ.
“Mai à! Thấy đông vầy không đuổi bớt đi sao…”
Tuyết Ngọc Mai nãy giờ lo Kim Chinh, cũng không để ý lắm, liền chữa lời.
“Dạ… con xin lỗi… nãy giờ con mải lo quá…”
Mai Trâm thở dài, rồi nhìn sang Kim Chinh, thấy tay cô nàng khô vệt máu, chợt nhíu mày.
“Trời ơi, sao tay máu me thế kia, khiếp quá!”
Kim Chinh thụt tay lại, mặt đỏ ửng.
“Dạ… con lỡ đánh mạnh quá… hihihi…”
Kiều Vân lại gần con bé Kim Ngân, mắt cô liếc qua một lượt, thấy con bé không sao, liền an ủi.
“Thôi nín đi… nín đi… con.”
Kim Ngân tính mè nheo thêm, nhưng nãy giờ cũng đủ rồi, hơn nữa chị yêu đã dạy cho thằng mọi bài học nhớ đời, việc chi phải khóc nữa.
“Dạ… thưa cô…”
Kiều Vân nhìn con bé nở nụ cười.
“Bé Ngân nay lớn rồi… mấy năm trước vẫn còn bé xíu ha…”
Kim Ngân đỏ mặt, vội chu môi.
“Hihihi… cô quá khen con rồi…”
Lúc này Như và hai Tú mới đến kịp, đập vào mắt là cảnh tượng như chốn tiên cảnh, còn gì rạng rỡ hơn, nữ nhân trước mặt, cả năm người, hết thảy đều xinh đẹp, mỗi người một vẻ, mợ hai hôm nay dáng điệu tiên nữ, thực thoát tục, bà hội đồng tuy mang thai nhưng vẫn phong thái nhẹ nhàng, lại có phần mặn mà xuân sắc, còn mẹ hai Tú, vận trang phục tím thẫm, che giấu kho báu ẩn bên trong, nét mặt không cần phấn son, bờ môi đỏ, má hồng thực xinh, mái tóc dài đen tuyền như suối vắt bên vai thực quyến rũ quá. Coi kìa, giai nhân nào cạnh bên Tuyết Ngọc Mai thế kia, dáng người quá đỗi múp rụp, phồn thực làm sao à, khuôn người đầy đặn, ba vòng hoàn hảo, từng đường nét y phục ôm kín, bó chặt sát quá, cứ ngỡ muốn căng ra rách toạc đến nơi, hai mắt to tròn đen láy, mũi cao, má phúng phính dễ thương, bờ môi mọng hình trái tim thực hút hồn, tóc búi cao càng tôn chiếc cổ trắng ngần, hè hè hè, còn con bé nhỏ đứng cạnh mẹ hai Tú, trông giống giai nhân quá, có vẻ là chị em, nếu so sánh thì cô chị là trăng tròn, còn cô em là trăng đương lên, nét đậm mỹ miều.
Hai Tú lên tiếng làm Như choàng tỉnh.
“Mẹ ơi…”
Rồi thằng bé chạy ù lại chỗ mẹ, Kiều Vân nhoẻn miệng cười.
“Trời đương nắng, con chạy ra giữa đồng chi…”
Hai Tú nhe răng.
“Con thấy có chuyện liền ra hóng xem…”
Con bé đứng cạnh bên bĩu môi.
“Nè anh, chuyện gì mà hóng chứ.”
Hai Tú nhìn sang, bất giác đỏ mặt.
“Mẹ ơi… đây… đây… là ai vậy… em chào… chào chị?”
Kiều Vân che miệng, cười nhẹ.
“Thiệt tình, con bé bằng tuổi con đó… chị cái gì cơ chứ…”
Cũng do con bé cao hơn hai Tú một chút, cũng đúng thôi, con gái mà tuổi này đã lớn hết rồi, còn đám con trai thì mới trổ mã mà thôi, vài năm sau hai Tú sẽ cao hơn.
Kim Ngân nhìn hai Tú, rồi khẽ cười.
“Em chào anh… em tên Kim Ngân…”
Hai Tú ú ớ.
“Chào… chào… em… anh tên Hai hai Tú…”
Con bé bĩu môi.
“Chào anh hai hai tú…”
Xong phá lên cười, Kiều Vân ngó nhìn con bé, bất giác thấy hài lòng, thầm mừng vì con bé này duyên dáng lại dễ thương.
Kiều Vân kéo hai Tú lại gần.
“Nè hai Tú… mau hỏi thăm bé đi…”
Con bé cũng tỉnh bơ, sáp lại gần hai Tú mà nói chuyện, không mảy may cái sự sắp đặt duyên tình trước mắt, ngó bộ cũng ngây thơ lắm.
Như đứng đó, thấy mình bơ vơ quá, liền lại chỗ đám gia nhân mà hỏi thăm, mới biết chuyện xảy ra, công nhận thằng mọi này ăn gan hùm rồi, phen này khéo banh xác nha con.
Mai Trâm thấy trời nắng lên, phần vì bầu bí, cũng mệt người.
“Thôi trưa nắng rồi, dì phải về đây, cô mau xử nhanh vụ này rồi cho mọi người nghỉ nữa.”
Tuyết Ngọc Mai khẽ gật đầu.
Đoạn lại gần Kiều Vân, nói nhỏ.
“Bây giờ cũng ban trưa rồi, mời cô dùng bữa với tui một thể.”
Kiều Vân từ chối khéo.
“Thôi, giờ tui phải về rồi, cơm trưa ở nhà có người nấu vốn đã quen miệng, hơn nữa cũng sai gia nhân nấu sẵn, không bỏ được.”
Mai Trâm thấy thế liền kéo hai Tú lại.
“Thế cho cậu nhỏ ở lại dùng bữa thay mẹ nhé, có được không nào?”
Kim Ngân bụng cũng đói, liền xen vào.
“Con cũng đói rồi, dì Trâm ơi!”
Kiều Vân nhìn hai Tú, giọng ngọt lịm.
“Trưa nay con ở đây nhé, mẹ về trước. Con chơi đến tối về cũng được.”
Được mẹ cho phép, hai Tú mừng rỡ, cũng theo bà hội đồng cùng với con bé Kim Ngân đi nghỉ trước. Kiều Vân thong thả sai gia nhân kéo xe về.
Tuyết Ngọc Mai cùng với Kim Chinh thấy cả đám đi rồi, cũng nhanh chóng tính cho xong chuyện rồi đi nghỉ.
Ngọc Mai nhìn ông chú rồi ra lệnh.
“Thôi, coi như nãy giờ có đánh cũng bị đánh rồi, chú thả thằng mọi này ra…”
Ông chú gật đầu dạ dạ.
“Rồi đánh ba bốn chục roi nữa là đủ.”
Thân già túa mồ hôi, vậy thì thằng mọi này chắc không đi nổi nữa, liền nghe theo lệnh của mợ hai. Lão quay mặt sang đám người, hét lớn.
“Tụi bây nghe chưa! Đánh nó cho tao!”
Cả đám đồng thanh hô đánh đánh, thằng mọi thét lên thảm thiết, mỗi đánh là một lần nát mông, Như đứng nhìn mà thấy kinh hồn. Thằng mọi cũng không dạng vừa, bị ăn đánh hơn mấy chục roi, trán túa mồ hôi, mà cũng gào lên tiếng lạ.
“#$$#%%$^$%!!”
Cả đám mọi từ xa nãy giờ đứng nhìn, tự nhiên lăm lăm vài thằng tiến lại, có vẻ là tiếng cầu cứu đây mà, nhưng vô ích thôi con, bên này cũng đâu thua kém, biết vậy nên đám mọi chỉ có thể đứng nhìn mà bất lực thôi.
Thằng mọi ứa nước mắt, gào lên một tiếng.
“#$%^*&^%#Ư$@!!!”
Ông chú liền nhíu mày, đúng là mọi, làm sai mà không biết mình sai, không có vẻ hối cãi, còn đòi trả thù nữa. Liền thuật lại cho mợ hai nghe, cô nghe xong cũng phẩy tay.
“Đánh xong chứ kêu bọn mọi khiêng nó về, sẵn tiện đuổi cả đám ra khỏi vùng đi, tránh gây họa.”
Ông chú gật đầu.
“Dạ. Thưa mợ hai.”
Như đứng đó cũng liền tiến lại gần, thấy Như mợ hai cũng nhăn mặt.
“Cậu ba nãy giờ làm gì ở đây?”
Hóa ra cũng thấy nó rồi, nhưng không để ý đến, cho nó là người dưng phổng?
Hai tay Như đưa cái ô ra, ngụ ý rất rõ ràng.
“Trời nắng như này, để tui đưa mợ hai về nhé.”
Bỗng Kim Chinh tiến tới.
“Nè Mai, ai đây nhìn lạ hoắc vậy?”
Mai Trâm đáp.
“Họ hàng được nhận vô. Cũng may có ô che nắng, chị em mình cùng về thôi.”
Nói xong liền giật lấy cái ô trên tay Như, xong xuôi kéo Kim Chinh rời đi, để cho Như ngẩn tò te một mình, Kim Chinh còn ngoái lại nhìn vì tò mò.
Trên đường đi băng qua cánh đồng lúa.
Kim Chinh hỏi nhỏ.
“Nãy em nghe người ta nói cậu ba… là anh ta phải không?”
Ngọc Mai bật cười.
“Anh ta cái gì? Nó kém mình tận năm sáu tuổi đấy, mới chỉ mười sáu mà thôi.”
Kim Chinh ngớ người, liếm môi.
“Không phải chớ? Chỉ hơn hai Tú một tuổi thôi sao?”
Ngọc Mai đáp.
“Đích thị là mới mười sáu, do nó lớn lên trong vùng chợ búa, lao động chân tay nên to lớn vậy đấy.”
Kim Chinh gật gù.
“Ra vậy sao… nhìn kỹ cũng được đấy chứ.”
Ngọc Mai liếc nhẹ.
“Thôi đừng đùa nữa cô nương, mà nói gì thì nói, biết chuyện ầm ĩ như thế này, tao đã sai nó đi theo Kim Ngân rồi…”
Giọng nữ thắc mắc.
“Sai nó đi theo chi?”
Mai Trâm đáp tỉnh bơ.
“Thì nó đánh lộn giỏi, có nó đi theo đứa nào dám đụng vô.”
Rồi bất giác, tiếng cười nữ nhân cất lên.
“Hóa ra… đó là người cứu chị lúc trước chứ gì! Làm em cứ tưởng… ai lạ lắm…”
Mai Trâm khẽ liếc, bĩu môi.
“Thôi được rồi, chị em mình đi dùng bữa thôi.”
Chiều đến…
Hai Tú ăn no bụng xong thì ra hiên ngồi hóng mát, được một lúc chán thì chạy đi tìm Như. Thấy Như nằm võng cạnh con kênh cóc nhái kêu nghe thích tai quá. Hai Tú lại gần, tay đẩy nhẹ cái võng, rồi có tiếng nói thốt lên.
“Nãy giờ đi đâu thế hả cậu hai?”
Hai Tú cười nhe răng.
“Em đi ăn cơm chứ đi đâu, có đồ ăn ngon lắm.”
Như hỏi tội.
“Thế à? Vậy sao không kêu anh một tiếng hử?”
Hai Tú đáp tỉnh bơ.
“Thì anh có nói đâu mà em phải kêu.”
Như ngớ người, rồi cũng nghĩ lại, quan hệ giữa hai thằng cũng chưa đến mức thân thiết lắm, chỉ dừng lại ở mức xã giao mà thôi, liền chép miệng bỏ đi.
Hai Tú thấy thế cũng chạy theo.
“Sau này em kêu anh một tiếng ha, do hồi nãy em quên đó.”
Như nghĩ lại một hồi rồi cũng gật đầu, thôi kệ có gì đâu mà, rồi từ từ cũng sẽ vào guồng thôi. Hai thằng đi dạo trong đất vườn ông hội đồng, trèo hái cây ăn thiệt đã, đến chiều thì mới tính đi về, hai Tú đòi đánh xe ngựa, nhưng Như thấy nhà hai bên cũng đâu có xa lắm, chẳng qua đất mỗi bên rộng quá mà thôi, chi bằng đi bộ cho khỏe khoắn con người, ngó bộ dạng hai Tú suốt ngày được đưa đi, lại ở nhà miết có đi đường đâu mà đòi khỏe đòi lớn.
Rồi thì xui xẻo thay, đang đi bộ thì trời chợt chuyển giông, mây kéo đến đen thui, rồi mưa rơi xuống, cả hai vắt chân lên cổ mà chạy, mưa thấm ướt áo, nói cười rất vui vẻ, chẳng mấy đã về tới nhà hai Tú.
Gian nhà vốn đã ảm đạm, nay trời mưa càng thêm phần thiếu sinh khí, tiếng ếch nhái kêu lên cũng rợn người hơn mọi khi. Hai Tú đập cửa, trong nhà có người chạy ra, kéo cửa đón hai người vào nhà, cả hai ướt sũng, đất bùn dính lên chân, mặt mũi tèm nhem hết cả.
Bà vú già khẽ than.
“Hai cậu mau đi tắm, để vú lấy đồ…”
Hai Tú liền kéo tay Như.
“Anh Như đi lối này.”
Dẫn sang một bên hành lang, kéo dài xuống dưới, ngang qua góc vườn, là một gian phòng kín, hơi nước bốc lên bên trong, đến nơi rồi.
Cả hai đứa cùng nhau lột đồ xuống, nước dính bẹp nên khó cởi hơn, Như với sức đã cởi nhanh chóng, còn hai Tú bị kẹt cái áo, Như liền kéo lên cho thằng bé, hai thằng giờ trần truồng hết cả, tự nhiên hai Tú liếc xuống vùng kín của Như, mắt nhìn chằm chằm vào đó. Như cũng thấy ngượng, lại liếc sang hai Tú thấy con chim thằng bé có chút xíu, sau này lớn sẽ bự hơn mà. Rồi dường như hai Tú biết ý, sẵn cũng tò mò liền hỏi luôn.
“Anh Như sao của anh to thế? Dài thòng xuống dưới luôn kìa.”
Như lần đầu nghe câu hỏi vô tri đến thế, biết trả lời sao ta.
“Hai Tú nè! Em thấy mấy người giàu có với mấy người nghèo không?”
Hai Tú đáp.
“Thấy anh!”
Như liếm môi.
“Người giàu sang thì da dẻ hồng hào, tay chân mịn màng, người nghèo thì làm việc khổ sở, da đen đúa, tay chân rắn thô xấu xí đúng chứ.”
Hai Tú nhìn vào Như, thấy Như cao to đen hôi, da thịt lại thô rắn từng mảng, cứ tưởng đó là xấu xí, lại ngó sang mình, bụng mỡ, da trơn, thịt láng không chút cơ, chim thì nhỏ xíu lại tưởng mình sang.
“Anh nói đúng hì hì!! Mà như vậy thì liên quan gì chim lớn hay bé hả anh?”
Như đổ mồ hôi, nói láo tiếp.
“Giờ em thấy mấy con chó lớn ngoài đường, với mấy con cún con ấy? Con nào đẹp hơn?”
Hai Tú đáp tắp lự.
“Dĩ nhiên là cún con rồi!”
Như cười nhe răng, dính bẫy nha con.
“Chim anh to đùng, xấu xí thấy ghê, còn của em nhỏ xíu đẹp quá trời luôn đó!”
Hai Tú nghe thế tưởng thiệt, liền cười khoái trá.
“Há há há, của anh Như xấu xí… của em đẹp…”
Như làm bộ mặt thảm thương, giả đò năn nỉ.
“Chuyện này em đừng kể ra nghe chưa? Bí mật giữa hai đứa thôi nha! Anh em mà phải giữ kín chớ!”
Hai Tú liếm môi thực thà đáp.
“Em xin hứa! Sau này nếu có chuyện gì bí mật cũng kể cho anh Như nghe!”
Như cười cười.
“Hứa rồi đó nhen!”
Như liền đi tới, nhúng tay vào bồn nước, thật là ấm quá, liền bước vào ngâm mình sảng khoái, thấy hai Tú còn đứng đó không định vào, liền giục.
“Sao còn đứng đó, mau vô đây đi!”
Hai Tú liền mở miệng ấp úng.
“Anh Như hồi sáng anh có bày em cách xuất khí… giờ em làm cho anh xem…”
Như ngớ người, rồi cũng sẵn tò mò xem hai Tú làm trò.
“Đúng đúng… làm đi… sai chỗ nào anh chỉ cho…”
Hai Tú liền nằm xuống, bắt đầu chà vùng hông xuống nền gạch, Như thấy thế múc ít nước tưới lên cho có độ trơn, hai Tú trườn như con rắn lên xuống, thấy vậy Như liền bảo hai Tú kéo chim lên thẳng rồi nằm đè lên xuống, ép sát vào, hai Tú nghe theo, nằm mà cứ chà lên xuống trông thực buồn cười. Được một lúc chim cũng cứng lên, bắt đầu cương lên, hai Tú bắt được nhịp sướng, liền rít hơi thở dốc, miệng rên lên.
“Ơ… anh Như ơi… đúng rồi… em thấy sướng…”
Như vỗ tay cổ vũ.
“Cố lên em cố lên… cố lên…”
Hai Tú chà sát vào, rồi bất giác vùng mông thằng bé run rẩy, dưới vùng kín phọt lên một tia nước trắng đục, hai Tú sướng trợn mắt, liền đẩy hông tới, xuất khí được một vũng như nước bọt.
Hai Tú ngồi dậy một cách nặng nề, nhìn xuống dưới vũng trắng xóa bé tí.
“Hóa ra đây là tinh khí của mình, nhiều quá!”
Như khịt mũi tỏ vẻ tự hào.
“Phải thế chứ!! Đúng là em trai của anh!”
Rồi chưa dừng lại Như nói tiếp.
“Tiếp tục đi em, mới chỉ một lần sao đủ, phải ba bốn lần chứ!”
Hai Tú lúc này trải qua cơn cực sướng, tự nhiên thấy run lên, chim xìu xuống không lên được nữa, bèn lí nhí.
“Em hết rồi anh, không ra được nữa, đủ rồi.”
Như mới chột dạ, hóa ra chỉ có Như là xuất tinh được nhiều lần liên tục, mỗi lần xuất khí đều đặc quánh, mà đó là năm mười tuổi đấy, một lần tò mò thử xem, mới thấy tinh khí mỗi lần xuất ra tràn đầy một ly rượu, cứ ngỡ đó là chuyện thường thấy, giờ mới biết không phải nam nhân nào cũng vậy, hai Tú tuy nhỏ hơn nó một tuổi, nhưng chuyện này phải gọi là thua kém với Như lắm, Như cũng nhìn lại lượng tinh khí mà hai Tú xuất ra, chỉ vỏn vẹn một cú nhổ nước bọt.
Như đổi sắc, cười tươi nhìn hai Tú.
“Vậy là giỏi lắm rồi! Sau này em cứ thế mà thủ dâm!”
Hai Tú mừng rỡ, được cao nhân dạy dỗ thế này chẳng mấy mà xuất sơn.
“Em cảm ơn anh, đại ca!”
Ngâm trong bồn lúc lâu cũng đủ, Như liền bước ra, hai Tú phần vô trễ hơn nên vẫn còn ở trong, Như tiến ra hành lang, đứng lấy đại miếng khăn treo mà lau mình, thế rồi không hiểu sao cửa mở ra, bà vú già xuất hiện, tay khệ nệ áo quần, dưới ánh đèn mờ, thân thể của Như hiện lên, làm bà vú già có chút ngạc nhiên, mà chỉ trong một khoảnh khắc tia mắt cũng kịp quét xuống dưới, quả là gừng càng già càng cay, Như bị bất ngờ cũng xoay mình lại, ngượng không hết.
“Bà vú vô mà không bảo con một tiếng dạ.”
Giọng già cất lên.
“Ấy già cũng quên mất, xưa giờ tắm cho cậu hai một là tui đem vô hai là mợ chủ.”
Rồi bà vú già thản nhiên bước vô phòng, khệ nệ đặt miếng đồ lên kệ gỗ, xong xuôi lướt qua nó, làm như không có gì xảy ra.
“Thôi già đi đây, cậu cũng bảo cậu hai nhanh chân lên, đồ ăn cũng sắp xong rồi.”
Như tặc lưỡi cười gượng, trong lòng thầm nghĩ giá mà người bước vô là mẹ hai Tú. Riêng bà vú xong xuôi rồi, đi ra ngoài, chợt hai má đỏ hây hây, chân cũng lanh lẹ đi tới chỗ mẹ hai Tú, nói gì thì cái tật nhiều chuyện vốn bản tính phụ nữ mà.
Mẹ hai Tú ngồi một góc, đương ngồi chờ, bàn ăn đã sắp sẵn chén bát, chỉ chờ hai đứa tắm xong là dọn lên. Bà vú già liền đi lại, cười toe toét.
“Mèn đét ơi, đời già từ đó đến giờ mới thấy con thuồng luồng!”
Mẹ hai Tú nghe thế mà nheo mắt, khẽ hỏi.
“Con thuồng luồng?”
Giọng già thỏ thẻ.
“Cậu Như không những cao to mà còn có con thuồng luồng bự chà bá nữa.”
Kiều Vân không đáp, chỉ khẽ im mà nghe hết, tự bản thân cô cũng thấy buồn cười.
Bà vú già lại chép môi, khẽ nói.
“Cậu Như thấy tui vô, quê quá nên quay đi, mà ở dưới còn lắc qua lắc lại, như con thuồng luồng ấy!”
Lúc này nữ nhân mới bật cười, cho là bà vú già còn hám trai.
“Thôi vú được rồi! Cái gì mà thuồng luồng cơ chứ! Cỡ như con lươn thì được!”
Bà vú cũng đang tiện mồm, liền nói luôn.
“Già sống đến tuổi này rồi, lươn hay thuồng luồng thì cũng rõ, riêng cậu hai Tú thì là con sâu ở bụi…”
Kiều Vân bật cười khúc khích, mắng nhẹ.
“Thiệt tình, vú già mà nói năng kỳ cục quá hà!”
Giọng già liền thôi.
“Thôi, tui đi sai đám hầu đem đồ ăn lên cậu nhỏ, chắc bọn nó cũng sắp vô rồi.”
Hai Tú với Như đi dọc hành lang, trời đã sập tối, đèn đóm cũng lên, hơi khói ẩm bốc lên, mùi thức ăn thơm nức mũi, khỏi chỉ đường cũng biết hướng mà đi, Hai Tú kéo Như đi, dù gì cũng là lần đầu Như ở mà. Bước đến cửa phòng bên cạnh là dãy hành lang, phía sau là khu bếp, Hai Tú mới dừng chân.
Hai đứa bước vào, bên trong phòng dọn mâm thức ăn đầy ắp đồ ngon, thịt heo kho, cá lóc nướng, canh rau nhìn tươi rói, cơm khói bốc lên thơm nức mũi. Bóng dáng giai nhân ngồi đó, mái tóc dài vắt lên vai trĩu xuống, Như hít một hơi khí nóng, mẹ hai Tú vận áo lụa trắng giản dị, bật lên nét hồng nhan, tuổi tác dường như ngủ quên, ai dám nói người trước mặt đã hơn ba mươi.
Giọng nữ nhân cất lên trong trẻo.
“Hai đứa mau vô đây, ngồi ăn cho nhanh kẻo nguội!”
Yên vị xong xuôi, hai đứa bắt đầu động chén đũa, Như ăn uống rất từ tốn, vốn thích ra vẻ, chưa kể trước người đẹp cũng muốn lấy điểm, còn hai Tú thì khác hẳn, tính ăn rất vụng, được một hai gắp là cơm lại rơi xuống mặt bàn, nhai mà còn há miệng nữa, thực vô tư quá. Kiều Vân liếc thấy Như cũng có vẻ hài lòng, cho là thằng bé có phép tắc ăn uống, ra dáng con nhà gia giáo.
Hai Tú đang ăn chợt đổi sắc, liền nhè ra bãi cơm, mặt nhăn lại.
“Ư! Xương chọt đau quá, xém mắc cổ!”
Còn Như thì nhăm miếng xương, lại lè lưỡi đẩy từng mảnh xương ra thật tay nghề, Kiều Vân biết Như ăn khéo, liền khen lấy đó làm gương cho hai Tú.
“Con coi kìa, thấy anh Như không? Ảnh ăn mà biết lừa xương ra đó, còn con thì oẹ ra!”
Hai Tú vô tri đáp.
“Con quen rồi!”
Xong lại đẩy con cá còn dở nửa miếng sang Như.
“Anh Như có giỏi thì ăn hết đi, em không ăn mang cá, xương với dơ lắm.”
Như cười không đáp, gắp đưa lên miệng mà nhai xong lè xương ra. Hai Tú ăn xong được hai chén, Kiều Vân gắp miếng canh rau mồng tơi đặt lên chén, Hai Tú nhăn mặt.
“Rau gì mà nhớp nhúa ăn mắc ói quá!”
Như cũng cười gượng, liền đẩy chén sang.
“Thôi, bỏ qua đây anh ăn cho, đồ ăn đừng có chê, mang tội chết.”
Hai Tú đáp.
“Tội gì mà mang hả anh, gớm em nói gớm thôi.”
Kiều Vân nãy giờ không hài lòng, liền rít miệng.
“Hai Tú! Con nên học anh Như kìa, món nào cũng ăn hết, canh rau cũng không bỏ, con thiệt dở!”
Thằng nhỏ bị mắng cũng giật mình, từ đó đến giờ mẹ có mắng cũng không nói trước ai, đều nhỏ nhẹ, nay lại cứ đem mình ra so sánh với anh Như, trong lòng thấy không vui, liền liếc sang Như, thầm nghĩ giá mà không có Như ở đây thì mình đã không bị nói nặng nói nhẹ, ngày thường có thế này đâu. Rõ là Kiều Vân muốn tốt cho hai Tú, có người so sánh hơn thua, cùng nhau tiến lên, nhưng hai Tú chưa đánh đã ngã, lại quay sang hờn giận. Thế là thằng nhỏ liền cúi mặt xuống, ăn xong liền đứng lên, đi ra ngoài, Kiều Vân ngó theo mà thở dài, Như ăn cũng đủ, liền đứng dậy, thu chén đĩa, làm bộ nhanh lẹ, Kiều Vân chút ngạc nhiên, liền vội nói.
“Á! Cậu làm gì thế? Để đó tui kêu người dọn.”
Như mỉm cười.
“Sẵn tiện cháu dọn cho xong, chẳng lẽ mình ăn còn bắt người ta dọn nữa sao?”
Giọng nữ khẽ đáp.
“Biết là vậy… cậu cứ để đó đi…”
Như liếm môi, tay vẫn lanh lẹ thu gom.
“Hì hì… cháu xong rồi… nhanh mà cô.”
Liền không đợi Kiều Vân cản, nhanh chóng dọn vào mâm bưng xuống bếp. Kiều Vân thấy thế cũng thầm khen, thằng bé quả trưởng thành khác hẳn với hai Tú, cứ như một bên là người lớn còn một bên là đứa con nít khó dỗ dành.
Đêm khuya tĩnh mịch, cóc nhái kêu ộp ộp, vài tiếng chó sủa…
Hai Tú nằm trằn trọc, vẫn còn phiền trong lòng, Kiều Vân đọc sách đêm khuya, thấy thằng bé vẫn còn thức, hiểu chuyện liền tiến tới, lay nhẹ vai thằng bé mà thủ thỉ.
“Thôi ngủ đi con, mẹ thấy anh Như tốt tính, con cứ học hỏi ảnh nhé.”
Rồi cô nhẹ nhàng ôm đầu thằng bé vào người, khuôn ngực nén căng phồng áp lên má hai Tú, mùi thơm làm sao, khiến hai Tú trôi tuột cục tức, liền ậm ừ mà thôi.
Hai Tú thầm nghĩ.
“Mình phải đổi cách ăn uống thôi, anh Như thiệt hay, phải gắng giống ảnh mới được… ừm… ừm.”
Mùi thơm quá, mẹ hai Tú vẫn ôm thằng bé vào người, độ đàn hồi của khuôn ngực cứ ép lên má nó, khiến thằng nhỏ sướng rơn, rồi điều gì đến cũng đến, chợt con chim cứng lên, khiến hai Tú rụt đầu mà lấy tay kìm xuống.
Thấy thằng bé cứ động đậy, mẹ hai Tú tuy nhắm nghiền mắt vẫn mở miệng hỏi nhỏ.
“Sao thế con? Vẫn còn buồn sao? Mẹ thương, mẹ thương…”
Hai Tú kéo người ra, khẽ lấp liếm.
“Dạ… con mắc tiểu… con đi tiểu…”
Nhanh chóng hai Tú biến đi, vọt vào gian phòng tắm, hai Tú thở dốc, tụt quần xuống, thấy chim mình cứng lên, nhô ra mà không xìu xuống, cảm giác gì thế này, được mẹ ôm ấp mà cũng khiến chim lớn lên sao, hai Tú thấy khó hiểu, nhưng được Như chỉ bảo cách thủ dâm, hai Tú liền làm luôn, thằng bé nằm xuống, tay múc nhẹ miếng nước làm ướt, kéo chim thẳng lên, rồi bắt đầu đè bụng ép sát, chà lên xuống, không hiểu sao hai Tú nhớ lại giấc mơ, liền nghĩ đến hình ảnh nữ nhân giống mẹ, vừa đẩy hông vừa rít lên, thực sướng quá, sẵn mùi hương, hai Tú nảy ra ý nghĩ dâm tà, liền ngồi dậy, tìm áo của mẹ mà ngửi, vừa tưởng tượng vừa hít mùi vừa thủ dâm thì quả sướng lên tiên, nghĩ thế thằng bé lục lọi, đập vào mắt nó là rổ nhỏ nằm trên kệ, bên trong là y phục nữ nhân đã xếp để đó, áo quần lót để bên dưới, thằng nhỏ khẽ cầm lên, hít mùi áo, hương thơm của mẹ thiệt đã, rồi chưa hết, tò mò cầm áo ngực trắng phau lên, lại hít tiếp, thơm quá, sao có thể thơm đến vậy, rồi bất giác hai Tú nhìn vào chiếc quần lót mỏng trắng tinh, một mùi nồng bốc lên, thằng bé liền đưa mũi nhẹ tới, một thứ hương ập đến, khiến não hai Tú như có dòng điện chạy tới, mùi này phê quá chừng, thế là thằng bé bỏ hết áo, chỉ cướp lấy miếng vải mảnh trên tay, nằm xuống mà đưa lên mũi hít lấy hít để, hông đẩy lên xuống, mắt ngắm nghiền tưởng tượng hình ảnh người mẹ thân thương.
Hai Tú rên lên.
“MẸ ƠI… MẸ ƠI… CON RA… CON RA… CON XUẤT KHÍ… HƯ… A AA… HƯ…”
Một cú bắn mãnh liệt, nhiều quá, cụ thể là hai bãi nước bọt, chim thằng bé còn run lên xuống, cả người hai Tú đỏ ửng, cảm giác hưng phấn tột độ.
Một thứ xúc cảm trào dâng trong hai Tú, thằng bé không hiểu, chỉ biết nếu nghĩ về mẹ, hít mùi của mẹ thì tuyệt vời nhất.
Hai Tú lẩm bẩm.
“Mẹ… ơi… con yêu… mẹ… mẹ… ơi…”
Xong xuôi liền nhanh chóng phi tang mọi thứ, sắp xếp lại đồ đạc như cũ rồi rời đi.
Trời sáng tinh mơ… văng vẳng tiếng gà gáy…
Kiều Vân trở mình, khẽ vươn vai, cô đưa tay lên che miệng khẽ ngáp, nhìn sang bên cạnh thấy hai Tú ngủ khì, vẻ say giấc nồng. Đoạn cô bước ra ngoài hiên, rửa mặt, bỗng nghe tiếng kim khí vang lên, tiếng gỗ rơi bồm bộp xuống đất. Quái lạ, thường ngày đâu ra mà tiếng to thế, cô liền đi ra ngó thử xem, thấy thân hình nam nhân cởi áo khoe ra thớ cơ chắc khỏe, từng nhát rìu bổ xuống chẻ khúc củi làm đôi, mỗi phát đều thực lực, chẳng mấy đã xong xuôi, Như đứng đó tay vệt nhẹ trán, nhìn lên bầu trời đang dần hửng sáng, bất chợt bốn mắt gặp nhau.
Kiều Vân cũng thực ngại, ôn tồn đáp.
“Trời ơi, thực là phiền đến cậu rồi, sao lại làm mấy việc nặng nhọc này.”
Như đứng đó, cười hì hì.
“Dạ, việc này cháu làm hằng ngày, hôm nay thấy thằng người làm bận việc, đương rảnh nên làm thay, sẵn tiện tập thể dục.”
Người nữ nghe xong cũng im lặng, chỉ cười đáp lại Như, thằng bé mặc lại áo, sẵn dịp liền chào luôn.
“Vậy thưa cô, cháu xin phép về, hẹn em Tú dịp khác…”
Kiều Vân liền ra ngoài cổng chào thằng bé, lòng thầm khen.