Phần 4: Xóm trọ vui vẻ
Công ty này được coi là “chịu chơi” nhất khi lượng trả góp điện thoại 0% chúng nó phủ hết tất cả các máy. Chủ yếu lấy data khách hàng để mời vay tiền mặt.
Công ty này hy sinh lợi ích ngắn là chạy khuyến mại 0% nhiều để sau này thu lại lãi ở các gói vay tiền mặt. Mà đội này chăm sóc khách hàng rất ổn, tôi cũng đã mua trả góp với công ty này rồi tôi biết, thỉnh thoảng nó mới gửi tin nhắn mời tôi vay tiền thôi, chứ nó cũng chả gọi đâu. Hiếm khi nó gọi, mà gọi cũng rất nhẹ nhàng.
Nhiều người không tiếp cận được vốn vay Ngân hàng chính thống thì bí quá phải vay tiền mặt của các công ty tài chính với mức lãi suất trên 45%/năm (theo dư nợ gốc giảm dần), Vì có việc cần tiền gấp chẳng hạn, hoặc chủ nợ nó dí quá đòi chặt ngón tay trừ nợ, bí thì dí tốt, ngậm đắng nuốt cay mà vay thôi. Có vay có trả, quy luật ở đời mà (Nhiều người tính bùng nợ ở các công ty tài chính lắm, mà càng chạy lâu lãi chúng nó càng tính lên nhiều).
Tính ra vẫn thấp hơn vay của anh em xã hội đỏ đen. Nhắm trả được hãng vay, đừng vay chơi chơi rồi dính nợ xấu, không trả được thì nó cho vào nợ xấu, nó gọi um cả ngày, một thời gian đội thu hồi nợ nó đến tận nhà đòi, mấy thằng đó nhìn đô con lắm, trả xong rồi thì 5 năm nữa CIC nó mới xóa nợ xấu.
Sau khoảng thời gian 2 tuần học hỏi, đã nắm được sơ sơ công việc, tôi cũng được cấp User để bán hàng và đứng ca một mình. Công việc thì nó cứ đều đều như vậy thôi, không có yêu cầu nào quá cao cho vị trí Kho – Kỹ thuật cả, nên làm đi làm lại vài lần là quen. Nói chung cái nào khó quá thì cứ đẩy sang cho quản lý làm thôi.
Chỗ tôi trọ hiện tại cũng khá xa shop làm việc, sau giờ làm tôi mò mẫm xung quanh xem có xóm trọ nào tốt tốt, tôi chuyển đến đi lại cho thuận tiện. Tìm được một xóm trọ khép kín, họ mới chuyển đi, mới xây được 2 năm, có 8 phòng, có nóng lạnh, toàn dân đi làm và dân văn phòng nên khá yên tĩnh, không có trẻ em luôn.
Nên giá cũng khá chua chát, nhưng sạch sẽ rộng rãi, tôi không cưỡng lại được, nên đặt cọc ngay và luôn.
Đi làm về tôi tranh thủ trả phòng cũ, bắt đầu chuyển đồ đạc, tôi phải mất 3 chuyến xe từ trọ cũ đến trọ mới vì đồ đạc cũng nhiều thứ cồng kềnh, chuyển xong 3 chuyến trời đã tối om, hơn 7h rồi, tôi cố dọn dẹp phòng và bày biện đồ đạc, đến 9h tối thì tạm ổn, tôi bật nóng lạnh, bật bếp nấu tạm 2 gói mì tôm để ăn, chứ tôi đói quá với cả 9h rồi nấu ăn hoặc đi ra quán cũng không kịp nữa. Người thì nhếch nhác, nhễ nhại mồ hôi.
Ăn xong 2 gói mì, tạm gọi là no, đến lúc đi tắm, cả đời sinh viên toàn phải cắn răng tắm nước lạnh hoặc mùa đông phải đun nước tắm, giờ có cái nóng lạnh này thì tha hồ mà tắm. Số mình cũng không đến nỗi quá tệ.
Cuộc sống tự lập dạy tôi rất nhiều điều: Biết quý trọng những thứ mình đang có, không than thân, trách phận, biết kiềm chế trước những cám dỗ, biết mình đang ở đâu mà tìm đường vươn lên.
Có ai gần đây mới chuyển nhà không? Cảm giác như nào. Có cảm thấy như tôi không, nó giống như một bức tranh mới trong cuộc đời được vẽ lên, đẹp đẽ, tươi mới, sáng hơn rất nhiều, nằm trên chiếc giường mới, ngắm nhìn cả căn phòng, tâm trạng phấn chấn lạ kỳ.
Đêm khó ngủ tôi lại suy nghĩ linh tinh.
Ngày hôm sau, tôi đi đến một tiệm bán gas, mua một cái bếp gas rẻ tiền + vài cái nồi + chảo chống dính rồi nhờ người ta chở gas và lắp hộ luôn. Thật tuyệt vời, tôi có thể nấu ăn nhanh chóng và nấu được nhiều món ngon rồi.
Xóm trọ tôi 8 phòng, có hình chữ L, tuần này tôi với chị Giang trái ca nhau, nên lúc tôi đến là lúc chị Giang về nên không có thời gian làm chung.
Tôi làm ca chiều tối, sau một ngày cũng thấm mệt, tôi đi xe về phòng, phòng tôi số 01 đầu dãy, về đến xóm trọ thấy có bóng dáng ai đó, trông quen quen ở phòng số 08 đang phơi đồ, mà đang treo cái áo “ngành” của chúng tôi.
Bình thường tôi cũng không để ý phòng nào phơi đồ gì, tôi ở đầu, phòng ở cuối chả qua đó bao giờ nên cũng không để ý, với cả nếu đã treo lên rồi thì nhìn từ xa phần mái nó che đi 1 nửa rồi, chỉ còn nhìn thấy bên dưới nếu không nhìn rõ không biết đang phơi loại áo gì đâu. Biển số xe thì tôi cũng không hay để ý lắm.
“Chị Giang”
“Ơ, em cũng ở đây á”
“Vâng, em mới chuyển đến được vài hôm”
“Thế á, ở cùng xóm mà không biết, haha”
“Đi làm thất thường, em còn chưa quen hết các anh/chị ở xóm đây”
“Chị ở đây lâu chưa”
“Chị ở đây hơn năm rồi”
Chị Giang đang phơi một số đồ lót nhạy cảm, tôi quay mặt đi, nhìn vào bên trong phòng chị: Tủ quần áo nhìn khá xịn, có giá để giầy, dép đủ các thể loại luôn, có 1 bàn để laptop đang bật, khu vực bếp nhìn gọn gàng sạch sẽ, 1 tủ lạnh 2 ngăn cỡ nhỏ, phòng vệ sinh ở bên trong thì không nhìn được rồi, nổi bật nhất là chiếc giường xinh xắn với bộ chăn ga gối đệm cực đẹp, kèm theo cái gối ôm và vài con gấu bông, nhìn là muốn ngả lưng ngủ ở đó luôn.
“Phòng chị đẹp nhỉ, không như phòng em, nhìn trống trơn luôn”
Chị vừa phơi xong đồ: “Haha, ở lâu rồi sẽ đầy đủ thôi”…”Phòng em, ở số 1 đấy à”
“Vâng, chị qua đây xem”
Tôi mở cửa phòng, bật điện, chị Giang đứng ngoài ngó vào trong:
“Em cũng nấu ăn hả”
“Vâng, em mới mua bếp gas đó”
“Mà chị thấy thiếu thiếu thứ gì ấy”
“Thiếu gì ạ”
“Àaa, đúng rồi, tủ lạnh, em nên sắm thêm 1 cái tủ lạnh”
“Cái đó, em cũng nghĩ đến rồi, nhưng mà giờ em chưa có điều kiện để mua”
“Chị dùng cái tủ lạnh, 1 tuần chắc đi chợ 2 lần, tuần nào lười thì chắc đi có 1 lần thôi”
“Em thì cứ túc tắc vậy thôi, không có thì phải chăm đi chợ vậy”
“Ừm, cũng được, mà em có đồ gì cần gửi thì cứ bảo chị, tủ lạnh còn nhiều chỗ lắm”
“Như thế có làm phiền chị không”
“Có gì đâu mà phiền, lúc nào cần thì bảo chị”
“Vâng, khi nào có nhiều đồ em sẽ gửi nhờ”
“Thôi, chị về phòng đây”
“Vâng, em chào chị”
Trong tuần này, tôi với chị Giang làm trái ca nhau.
Đi làm rồi, nhưng vẫn phải xin cứu trợ từ bố mẹ, vì tháng đầu đã có lương đâu, mà có cũng thấp tè, không đủ ăn. Mới chuyển sang phòng mới, đóng trước tiền phòng tháng đầu tiên + Mua gas, bếp gas ngốn hơn phân nửa số tiền tôi đang có.
Hôm nay tôi làm ca chiều, nên từ mấy hôm trước tôi nhắn bố mẹ gửi chút viện trợ cho tôi, đến hơn 11h thì xe khách gọi tôi ra lấy đồ. Sau một hồi chờ đợi, thì tôi cũng lấy được một thùng xốp cỡ vừa, nhanh chóng quay về nhà và khui ra.
Bên trong là một vài loại rau củ, một con gà nguyên con + một con cá Tầm nặng 2kg (bố mẹ tôi biết tôi rất thích ăn món này nên thỉnh thoảng hay mua cho tôi, hồi xưa tôi gầy nên bố mẹ tôi rất hay mua những món ngon tẩm bổ cho tôi) và không thể thiếu là vài tờ Polyme 500k ở dưới đáy hộp.
Hồi xưa ở trọ đi học tôi cũng chả có tủ lạnh đâu, cắt thịt thành từng miếng nhỏ và để nhờ ông bà chủ xóm trọ, thỉnh thoảng thì lên xin 1 miếng về nấu ăn.
Tôi nhắn chị Giang, buổi trưa tôi sẽ mời chị ăn cơm, tiện thể muốn để nhờ một ít đồ ở tủ lạnh phòng chị ấy.
Có bếp Gas đôi thì tôi nấu ăn rất nhanh, một lúc nấu được 2 nồi liền, rau xào, gà rang gừng xả ớt, cá tầm nấu măng chua nguyên liệu nấu ăn tôi mua khi đi ven đường có 1 quán bán hàng thịt, rau củ gần trọ.
Nấu gần xong thì tôi báo cho chị Giang biết, cũng phải tầm 15 phút chờ đợi thì mới thấy tiếng xe máy, chị ấy đã về.
Chị bước xuống xe với nguyên 1 cây áo chống nắng từ đầu đến chân, khóa áo chống nắng được chị kéo từ cổ rồi đi dần tít xuống dưới, vì là trời nóng nên hôm nay chị không mặc vest mà là sơ mi + váy ngắn, thỉnh thoảng khi đi làm, tôi vẫn liếc nhìn trộm chị vì nó khá gợi cảm và rất hợp với gu con gái mặc đồ văn phòng của tôi.
“Ôi thơm quá”
“Chị mở cửa phòng chị cho em để nhờ thịt gà với cá”
“Ok, thế chị qua mở cửa trước nhé”
“Vâng”
Tôi đi ngay sau chị, nên chị mở cửa phòng là tôi cùng chị đi vào trong luôn, sẽ chẳng có gì đáng để kể nếu như trên giường chị là một bộ đồ ngủ, với chiếc quần lót đang được để trên đó, chị nhanh chóng chạy vào, gom lại và để vào nhà tắm, đóng cửa lại, mặt hơi mất tự nhiên.
“Hì hì, sáng ra vội đi làm quá nên chị quên cất”
“Không sao, có hôm vội em còn chả gấp chăn luôn”
Cất xong đồ vào tủ lạnh, tôi và chị quay lại phòng tôi để ăn cơm, trong đầu tôi cứ nghĩ: “Thế còn cái áo con đâu nhỉ”
Trở lại phòng tôi, trước khi chị về, tôi đã bày biện thức ăn lên chiếu, giờ chỉ việc ăn thôi, nhưng chị hơi mất tự nhiên:
“Chị sao thế, chị quên gì à”
“À, không có gì”
Tôi ngồi xuống trước, đối diện với chị, tôi xới cơm, chị cũng ngồi xuống, tôi nhìn sang, chị hơi khó khăn với chiếc váy ngắn.
Chúng tôi ngồi ăn cơm với nhau lần đầu tiên như vậy, không khí có hơi chút ngượng ngùng vì tôi nhìn thấy thứ không nên thấy.
Chị ăn rất nhanh đã xong rồi chào tôi rồi lên xe phóng vù đi. Tôi cũng nhanh chóng ăn xong, đứng dậy một cách khó khăn vì thằng em bên dưới nó đang cứng quá.
Lúc nãy, khi chị ngồi xuống, chiếc váy ngắn làm sao che nổi khung cảnh bên trong, tầm nhìn thông thoáng nên khi tôi ngoảnh lại, một chiếc quần lót màu trắng ôm trọn lấy phần dưới của chị, chiếc váy màu đen càng làm nó nổi bật hơn bao giờ hết. Chị cố gắng ngồi chéo hai chân sang một hướng khác, cặp chân dài trắng muốt, tôi có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nho nhỏ trên đôi chân chị.
Ăn cơm xong, tôi nghỉ một hồi, rồi dậy tắm rửa chuẩn bị cho ca làm buổi chiều.
…
Còn tiếp…