Phần 51: Bất quá cũng chỉ như vậy
Lam Dụ nghe xong lời Diệp Mặc nói, quay đầu lại có chút áy náy nói với Diệp Mặc:
– Cậu và Khinh Thuyết tâm sự đi, tuy nhiên Cậu không nên ép buộc nó làm chuyện không muốn làm. Tôi hy vọng con gái của tôi không bị cậu ép buộc, tôi đi ra ngoài trước.
Nói xong Lam Dụ đi ra phòng làm việc và đóng cửa lại. Cô không muốn cho Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết nói chuyện với nhau, nhưng nếu cô không để cho con gái cô cơ hội này, trong lòng cô sẽ không thoải mái, cảm giác sẽ rất có lỗi với Khinh Tuyết.
– Khinh Tuyết, em mất đi trí nhớ một năm nay chính là ký ức ở cùng anh, anh muốn giúp em xem có thể chữa được hay không, sau đó khôi phục lại trí nhớ bị mất.
Diệp Mặc ôn tồn nói.
Ninh Khinh Tuyết trên mặt giận quá mà tái đi, cô không hiểu tại sao mẹ cô cho cô gặp mặt Diệp Mặc? Mình và tên con ông cháu cha bất tài này có ký ức? Hắn nằm mơ đi.
– Diệp Mặc, tôi biết anh bị đuổi ra khỏi Diệp Gia, trong lòng rất khó chịu. Bất quá tôi nói rõ ràng cho anh biết, ba của tôi cũng từ Yến Kinh Ninh Gia tách ra đến đây. Cho nên chúng ta về sau không có bất kỳ liên quan gì, hiện tại cũng là thời đại mới, không phải vì một câu thế hệ cùng thời ông nội để lại mà không buông tha, như vậy tôi cảm thấy thật sự không có ý nghĩa.
Ninh Khinh Tuyết trở nên chán ghét nói.
Dường như thấy sắc mặt Diệp Mặc có chút khó coi, Ninh Khinh Tuyết hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói:
– Diệp Thiếu Gia, tôi và anh có ký ức à? Anh cảm thấy điều này có thể sao? Hơn nữa, chính là chỗ này một năm trước tôi và anh có một chút ký ức. Tôi không muốn khôi phục, có thể chứ? Tôi nghĩ tôi và anh không có bất kỳ liên quan gì, có thể chứ?
truyen sex
Sắc mặt Diệp Mặc lập tức trở nên xanh, nhưng hắn vẫn không đi oán trách Ninh Khinh Tuyết, hắn biết ở một năm trước hắn hết sức chán ghét Ninh Khinh Tuyết, hơn nữa cách nhìn cực kém.
– Khinh Tuyết, nếu em tin tưởng anh, anh giúp em chữa bệnh. Nếu em khôi phục trí nhớ, anh nghĩ em sẽ rõ.
Diệp Mặc đứng lên, đi về phía trước hai bước.
Ninh Khinh Tuyết lập tức lui về phía sau nói:
– Không được qua đây, lại đây tôi lập tức báo cảnh sát. Còn nữa, anh không cần giúp tôi chữa bệnh, tôi cũng không tin anh. Diệp Mặc anh là cái người như thế nào, tôi vẫn hiểu rất rõ, cũng không cần phương pháp xử lý khôi phục trí nhớ.
– Khinh Tuyết, em làm cho anh thích em rồi, em đã nói chờ anh trở về, tại sao phải như vậy?
Sắc mặt Diệp Mặc trở nên tái nhợt, hắn chưa trải qua tình hình này, cho tới bây giờ đều không nghĩ người mình yêu sau khi rời khỏi hắn, trong lòng là loại cảm giác này.
Ninh Khinh Tuyết lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Mặc, sau khi nghe hắn nói, rồi mới lên tiếng:
– Diệp Mặc, đừng khó chịu, lời anh muốn nói đã nói xong rồi, bây giờ anh đi đi, tôi đã biết mất đi ký ức một năm là ở cùng chỗ với anh đấy, anh yêu thích tôi tôi cũng biết, có được chưa? Ồ, đúng rồi, mất đi một năm tôi yêu anh, được rồi, tôi đều biết rồi, bây giờ mời anh đi được chưa?
– Hóa ra mất đi là như vậy.
Diệp Mặc thì thầm nói, thân hình có chút lay động.
Hắn có tính cách, yêu thì yêu, hận thì hận, lại chưa từng có nghĩ tới người mình yêu sẽ rời khỏi hắn đi. Nếu như nói, Lạc Ảnh rời khỏi hắn là hiểu lầm, nhưng trước mắt Ninh Khinh Tuyết, thậm chí ngay cả lời giải thích cũng không tin hắn. Thậm chí cũng không muốn mình đụng tới cô ta. Hắn không muốn dùng sức mạnh, càng không muốn dùng sức mạnh đối với Ninh Khinh Tuyết, hơn nữa chuyện mất đi trí nhớ, dù chính hắn chữa, cũng không nhất định có thể chữa được.
Trong lòng của hắn bị giày vò, khiến hắn khó chịu. Tại sao phải như vậy, vì sao? Một nỗi hờn dỗi cùng cực ngăn ở ngực và miệng hắn, hắn có cảm giác không thể thở được.
Thật lâu sau, Diệp Mặc mới lấy ra một viên Trú Nhan Đan và mấy cây kim châm nói:
– Viên Trú Nhan Đan này anh cố mang tới cho em, anh chỉ muốn giúp em xem trí nhớ của em có thể khôi phục hay không?
Ninh Khinh Tuyết sắc mặt như sương lạnh, lạnh lùng nói:
– Chữa bệnh thì không cần, còn Trú Nhan Đan, được rồi, tôi ăn hết.
Ninh Khinh Tuyết cầm lấy Trú Nhan Đan nuốt xuống, rồi mới lên tiếng:
– Diệp Mặc, đan dược tôi đã ăn hết, anh đi đi, van xin anh, về sau đừng có dùng loại thủ đoạn bịp bợm này.
Diệp Mặc trong lòng buồn bực gay gắt, hắn cầm lấy kim châm còn muốn nói gì, Ninh Khinh Tuyết lập tức nói:
– Thu hồi mấy chiêu đó của anh, cút đi.
Cuối cùng không nhịn được hoảng hốt thất vọng và đau xót trong lòng, một ngụm máu tươi phun tới, thẳng vào mặt trên của phòng làm việc.
Buồn bực ở trong lòng Diệp Mặc ứ máu ói ra ngoài miệng, tâm tư kịch liệt gào thét, hắn bây giờ mới biết đau khổ hơn cái chết là như thế nào, tâm như tro tàn.
Thời gian gần nhất hắn trải qua nhiều khúc mắc, bao gồm việc bị đuổi giết, còn chuyện của Lạc Ảnh và Bắc Vi, hơn nữa lần này lại là chuyện của Ninh Khinh Tuyết, việc này gắn liền cùng một chỗ, dù cho tâm hắn có cứng thì cũng không cách nào chịu đựng được. Hắn dù sao cũng là người, không phải sắt thép, gồng mình chịu khổ như vậy, đổi lại vẫn chỉ là đau lòng.
Diệp Mặc lau vết máu trên miệng, kìm nén phát tán kích động, dẫn đến tâm ma. Nhẹ thì phế hết tu vi, nặng thì mất mạng, Diệp Mặc cắn chặt môi, sau một lúc cố lấy lại bình tĩnh, thở ra một hơi dài, lời nói gió bay:
– Mọi thứ đầy hứa hẹn, đều là nhân duyên hòa hợp, duyên đến theo thời, duyên tận hoàn không, bất quá cũng chỉ như vậy.
Diệp Mặc nhạt nhòa cười, bi thương đến nỗi khóc cũng không được, có lẽ quá nặng tình chính là như vậy, hắn tránh mắt nhìn Ninh Khinh Tuyết, im lặng cất lại kim châm.
Ninh Khinh Tuyết nhìn một mảng vết máu đỏ bừng trước mặt, thậm chí trong lòng có chút cảm giác đau đớn nhưng loại cảm giác này rất kỳ quái, cô chỉ có thể kết luận vì Diệp Mặc trước mắt này không biết phân biệt. Không cần nói chính mình từng thanh minh và Diệp Mặc hắn không có bất cứ quan hệ nào, nếu không có thanh minh, Ninh Khinh Tuyết cô cũng sẽ không gả cho con ông cháu cha bất tài này.
Lam Dụ đẩy cửa vào, một bước liền vọt vào cô vừa tiến đến nhìn thấy máu tươi trên bàn, Lam Dụ lập tức ngẩng đầu lớn tiếng nói với Diệp Mặc:
– Diệp Mặc, cậu còn chưa xong sao, cậu đi cho tôi, đừng đứng ở Ninh Gia tôi nữa.
Cô cho rằng Diệp Mặc làm con gái của mình hộc máu, cũng không giữ được bình tĩnh đối với Diệp Mặc.
– Chỗ tôi đứng chính là chỗ của Ninh Gia cô?
Diệp Mặc đắng chát nói, hắn không ngờ nhạc mẫu lại như thế ác liệt. Hắn không đi trách Lam Dụ, cũng không trách Ninh Khinh Tuyết, họ có cuộc sống riêng của mình, hắn ở đây có lẽ là làm phiền rồi.
– Đúng vậy, chỗ cậu đứng, còn chỗ cậu sắp đi ra, thậm chí một đoạn đường trước cửa chính kia đều là của Ninh Gia đấy, Ninh Gia tôi không chào đón anh.
Lam Dụ là người phụ nữ nóng vội, đối với Diệp Mặc cũng sẽ không khách sáo. Thậm chí nói chuyện đều có một loại tính khí trẻ con ở bên trong.
Diệp Mặc cười nhạt một tiếng:
– Ồ, như vậy phía ngoài không trung có phải là nhà của cô hay không? Nếu không phải, thì tôi đi.
Nói xong Diệp Mặc cũng không muốn nói chuyện, cũng không đợi Lam Dụ trả lời, hắn giơ chân lên một bước liền bước ra ngoài cửa sổ, biến mất ở ngoài cửa sổ.
Ninh Kinh Tuyết và Lam Dụ thừ người vài giây, mới phản ứng tới, Diệp Mặc không ngờ chịu không nổi đã nhảy lầu. Ninh Khinh Tuyết tuy rằng khinh thường Diệp Mặc, nhưng Diệp Mặc nhảy lầu lại làm cho cô lo lắng, đây là lầu tám, nhảy xuống mạng còn hay không? Cô vội vàng nhảy tới bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống phía dưới xa xa xôi không có vết tích.
– Mẹ… Mẹ… trước không phải gọi điện thoại.
Lam Dụ đang luống cuống tay chân phải gọi điện thoại báo cảnh sát, lại bị Ninh Khinh Tuyết ngăn lại.
– Làm sao vậy, Khinh Tuyết?
Lam Dụ bình tĩnh lại.
Ninh Khinh Tuyết thở phào một cái, vừa cẩn thận nhìn dưới lầu một chút, rồi mới lên tiếng:
– Hắn bản lĩnh cũng không tệ lắm, dưới lầu nhìn không thấy bóng người của hắn, hẳn là hắn dùng cái giá của điều hòa không khí theo ống nước đi xuống rồi, người đã đi rồi.
– Khinh Tuyết, máu này không phải của con phun ra hay sao?
Lam Dụ lúc này mới phản ứng tới.
Ninh Khinh Tuyết lắc lắc đầu.
– Không phải, là Diệp Mặc, con đoán chừng hắn hẳn lại bị cái gì công kích, ôi kỳ thật hắn cũng có chút đáng thương. Bị Diệp Gia từ bỏ, lại không muốn phát triển.
Lam Dụ lặng lẽ nhìn chằm chằm vết máu trên bàn, Ninh Kinh Tuyết không minh mẫn lắm, nhưng cô lại không thể minh mẫn hơn. Cô bỗng nhiên cảm giác, chuyện này mẹ con cô làm hơi quá.
Thật lâu sau, Lam Dụ mới thở dài, quá khứ thì cứ để nó qua, Khinh Ninh Tuyết có cuộc sống của mình. Diệp Mặc cũng có cuộc sống mới của hắn, Khinh Tuyết là không nhớ rõ ngày tháng ở cùng Diệp Mặc mới cho rằng Diệp Mặc rất đáng thương. Kỳ thật Diệp Mặc tại Yến Kinh rất uy phong, Ninh Khinh Tuyết tuy rằng không biết, nhưng Lam Dụ là biết rất rõ ràng.
– Mẹ, ngực con có chút đau, con muốn trở về nghỉ ngơi vài ngày Ninh Khinh Tuyết cảm giác ngực của mình từng đợt đau đớn truyền đến, cô nhớ rõ trước kia cho tới bây giờ đều không có loại bệnh này, nhưng hôm nay sao lại như thế này?
Lam Dụ trong mắt hiện lên một chút lo lắng, trả lời rất mau:
– Được rồi, để cho con nghỉ ngơi vài ngày, không cần lo lắng công chuyện của công ty, nơi này có mẹ và cha con.
Diệp Mặc rời khỏi Du Châu, nhưng trong lòng suy sụp, cảm giác khó chịu nén trong lòng ngực mãi vẫn không cách nào biến mất. Tuy nhiên hắn biết bản thân không có cách nào tiếp tục như vậy, trước mắt hiện giờ vẫn cần phải nâng cao tu luyện.
Có lẽ kế tiếp hắn đến Yến Kinh chấm dứt chuyện của Tống Gia, tìm cơ hội đột phá luyện khí tầng bốn. Đợi cho đến lúc hắn thăng cấp lên luyện khí tầng bốn, chính là hắn tìm kiếm Địa sát, lúc báo thù cũng là lúc hắn xây dựng lại thế lực.
Hắn nghĩ rất rõ, bất kể là vì mình hay là vì người bên cạnh, đều phải bảo đảm thực lực hùng mạnh. Hắn muốn tu luyện, liền cần một số tiền lớn, hắn muốn đám người muốn hãm hại hắn phải có chỗ cố kỵ, thì nhất định phải có thực lực hùng mạnh để uy hiếp.
Có tiền tài, hắn có thể luyện chế nhiều thuốc viên, có thể vơ vét tiền với tốc độ cực nhanh, tiền càng nhiều đồng nghĩa càng cần một thực lực hùng mạnh đi bảo vệ.
Trước khi đi Yến Kinh, Diệp Mặc đi qua Ninh Hải một lần, hắn nhìn gốc “Cỏ Ngân Tâm” dường như lại có một ít sức sống. Hưá Vi chưa hết giờ làm việc, hiện tại hắn đang có tâm sự, không có người nào ở bên, chỉ muốn gặp cô, vậy lại không gặp được.
Hắn đến trường học hỏi Thi Tu một chút đấy, nhưng Thi Tu đã tốt nghiệp. Diệp Mặc lại chán nản định rời khỏi trường, đúng lúc này gặp 2 người phụ nữ đang vui vẻ nói chuyện đi cùng nhau, Diệp Mặc ngẩng đầu, không ngờ nhìn thấy Vân Băng và Tô Mi.