Phần 103: Em họ đến thăm
Sau cuộc mây mưa cả buổi tối, Diệp Mặc lại tiếp tục chìm trong tu luyện, còn Vân Băng có lẽ so xấu hổ mà không ngủ cùng hắn nữa. Từ sáng sớm đã đi ra ngoài.
Khi Diệp Mặc làm thêm một chu thiên vận hành thì đã là giữa trưa, hắn cảm giác được thương thế trong cơ thể mình đã diệt hết, cả người tràn đầy sức sống. Thậm chí tu vi cũng nhiều hơn một ít, bước tiếp theo chính là đỉnh cao luyện khí tầng hai rồi. Mặc dù không có đến đỉnh cao tầng hai, nhưng Diệp Mặc biết rằng tại nơi linh khí thiếu thốn này, có thể đạt được tiến bộ này đã rất rất giỏi rồi, hắn cũng không thất vọng.
Nhìn bên người, Vân Băng từ sớm ra ngoài vẫn chưa về. Diệp Mặc biết nàng xấu hổ, hắn tạm thời không quan tâm, đứng lên, vào toilet nhìn thấy Vân Băng đã chuẩn bị kem đánh răng và bàn chải đánh răng cho hắn rồi, thuận tiện rửa mặt.
“Dinh dong.” Chuông cửa vang lên, Diệp Mặc thần thức lập tức liền quét ra ngoài, đứng ở cửa không ngờ không phải Vân Băng, mà là một cô gái hơn hai mươi tuổi. Tuy nhiên xem qua cũng xấp xỉ Vân Băng, không xinh đẹp bằng Vân Băng, nhưng dáng người cũng vô cùng đầy đặn. Ở trong ấn tượng của Diệp Mặc, giữa những người con gái mà hắn quen, dáng người đầy đặn nhất chính là Văn Đông, nhưng cô bé trước mắt này ngực còn to hơn Văn Đông.
Nếu không phải cô thoạt nhìn không giống thiếu phụ, Diệp Mặc khẳng định nghĩ cô bé này đã kết hôn rồi. Bất quá hắn đối với phụ nữ cũng không có kinh nghiệm gì, nhìn lầm cũng là chuyện bình thường.
Một cô gái xa lạ đến nhà Vân Băng, không cần nói Vân Băng không ở nhà, cho dù Vân Băng ở nhà, Diệp Mặc cũng sẽ nói nàng không cần mở cửa. Dù sao hiện tại hắn đang ở trạng thái chạy trốn…
Cô gái ngoài cửa đợi một hồi, không có người tới mở cửa, lại lầm bầm lầu bầu nói một câu…
– Chị Băng không ở trường học, lại không ở trong nhà, có thể đi chỗ nào chứ?
Tiếp theo Diệp Mặc quét đến động tác xoay người của cô, Diệp Mặc cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, hắn cũng không muốn người phụ nữ này vào đây. Nhưng Diệp Mặc đảo mắt lại có chút buồn bực, bởi vì hắn thấy Vân Băng đã trở lại, trong tay còn mang theo rất nhiều đồ, có một chiếc túi, nhưng chiếc túi lại không phải của hắn.
– A, chị Băng, chị đi đâu về thế? Em từ trường học đến đây tìm chị, cuối cùng là tìm được chị rồi.
Cô bé này vừa thấy Vân Băng lập tức liền vui sướng kêu lên.
– Hà Lê, sao em lại tới đây? Đến Ninh Hải khi nào vậy?
Vân Băng lập tức trả lời, tuy nhiên Diệp Mặc rất nhanh liền nhìn thấy sắc mặt Vân Băng trở nên có chút khẩn trương, xem ra cô cũng biết tình cảnh của mình.
– Em đến đương nhiên là tìm chị có việc đấy, mở cửa nhanh đi, vào nhà em sẽ nói với chị.
Hà Lê lập tức nói.
Vân Băng có chút do dự đứng ở cửa, nhưng không có mở cửa ra.
– Làm sao vậy, chị Băng, chẳng lẽ chị để em nói chuyện với chị tại đây ư? Chẳng lẽ em xa như vậy đến, đều không cho em vào trong nhà ngồi một chút. Trong nhà chị không có cất giấu đàn ông hả, sao không dám mở cửa?
Hà Lê thấy Vân Băng do dự không lấy chìa khóa ra, lập tức liền nói giỡn.
Vân Băng mặt đỏ lên, nhưng có chút nói lắp nói:
– Cái kia, Hà Lê hay là chúng ta đi ra bên ngoài nói chuyện vậy. Ở nhà chị, trong nhà có người…
– A, chị Băng, chị có bạn trai? Vậy em càng muốn vào xem một chút. Em muốn xem thử rốt cuộc là hạng người gì có thể bắt được trái tim ngàn dặm kia của chị.
Hà Lê lập tức lại vui sướng bất ngờ kêu lên.
Vân Băng lại chần chờ hồi lâu, cô không phải không biết mức độ của vấn đề, Hà Lê mặc dù là chị em tốt, nhưng thân phận của Diệp Mặc dù sao cũng không bình thường. Nghĩ đến đây, cắn chặt răng nói:
– Hà Lê, để lần sau chị dẫn anh ấy đi gặp em nhé, anh ấy hiện tại trần truồng ở nhà, không có mặc quần áo, chị…
Ngơ ngác nhìn Vân Băng hơn nửa ngày, Hà Lê mới giống như phát hiện người ngoài hành tinh nói:
– Chị Băng, em thật sự không nghĩ chị lại open đến thế, không ngờ đã ngủ cùng, người này là ai a, không ngờ chiếm được chị. Không được, bảo hắn mặc quần áo vào, em phải nhìn mặt anh ta.
– Nhưng quần áo tối hôm qua đều xé.
Vân Băng vội vàng quá cũng lỡ miệng nói vài câu, sự thật đêm qua Diệp Mặc là người xé quần áo của cô.
Hà Lê lại mở to hai mắt nhìn, cao thấp đánh giá Vân Băng một chút, hồi lâu mới thở dài nói:
– Chị Băng, anh chị cũng thật là lợi hại, cởi quần áo không mất nhiều thời gian đâu, hai người thậm chí ngay cả chút thời gian này cũng không kịp, trận kia. Ôi trời ơi…
Vân Băng mặt căng phồng đỏ bừng, cô lại không có cách nào giải thích.
– Được rồi, nể mặt chị, em sẽ không vào quấy rầy hai người âu yếm nữa. Em chỉ là tới nói cho chị biết một ít tin tức, Phùng Vinh đã trở lại, hắn đang nghe ngóng tin tức của chị, nhưng em thấy Phùng Vinh không đáng tin. Bởi vì em biết hắn cũng muốn hỏi thăm vài người, chị phải cẩn thận một chút với hắn. Em lần này tới là tham gia cuộc họp báo, cũng không hàn huyên nhiều với chị. Lần sau nhớ đem tình nhân của chị cho em xem nha.
Hà Lê nói xong xoay người rời đi.
Vân Băng cúi đầu đặt tay trên ngực thở nhẹ nhõm một hơi, cô vừa quay người mở cừa thì lập tức một bóng người chui vào trong. Vân Băng hoảng hốt nhìn Hà Lê cười cười trêu ghẹo.
– Chị Băng, em đột nhiên lại thấy đói bụng. Có thể ở nhà chị ăn một bữa được không.
– Không được, em chẳng phải nói đì về sao.
Vân Băng thật không ngờ đứa em này lại tinh ranh như vậy, cũng hết cách để Hà Lê vô nhà. Cô chỉ hy vọng đứa em họ này không nhìn ra thân phận Diệp Mặc mà đi nói lung tung.
Diệp Mặc thấy người vào liền mau chóng trốn đi, hắn muốn ít tiếp xúc với người khác càng nhiều càng tốt. Nhưng có vẻ Hà Lê lại không cho hắn trốn, nhìn quanh nhà, liên tục hỏi Vân Băng.
– Chị Băng, anh rể ở chỗ nào.
– Anh ấy đang bận ngủ, em đừng làm phiền.
Vân Băng liền lo lắng nói ra, Hà Lê cũng không tìm nữa, cô ra ghết salon ngồi, bật lên ti vi nhìn Vân Băng cười hì hì.
– Chị Vân Băng mau làm đồ ăn đi. Em đói rồi.
– Được rồi, ngồi im chờ một chút.
Thật ra đồ ăn cô mua về là để nấu cho Diệp Mặc bồi dưỡng sức khỏe, giờ đây có cô em họ đến làm phiến cô cũng không còn cách nào. Xuống dưới bếp bắt đầu nấu ăn, trong đầu tự hỏi liệu Diệp Mặc có giận hay không khi đưa người lạ vào nhà.
Diệp Mặc đang trốn trong nhà tắm, hắn cảm thấy cô gái kia đang tìm hắn, liền cảm giác không thích, nhưng cũng không muốn làm Vân Băng khó xử nên không bỏ đi. Nhân tiện cơ thể hắn đã có mùi, cho nên cũng thuận tiện tắm táp một phen.
Tiếng vòi nước chảy ra tưới lên cơ thể hắn, cũng vì suốt ngày phải cảnh giác cao độ nên hắn sớm mệt mỏi, khi tắm cũng buông lỏng cảnh giác.
Nhưng khi hắn vừa mới tắm xong từ cửa nhà tắm bị đẩy ra, Diệp Mặc cảnh giác nhìn, mới thấy thiếu nữ kia đang ngơ ngác nhìn hắn, mắt nàng chuyển xuống nhìn vào con cặc của Diệp Mặc, khẽ nói.
– Thật to.
– Làm phiền cô ra ngoài.
Diệp Mặc cũng không muốn ra tay với người quen của Vân Băng, nhưng Hà Lê lại không có ý định rời đi. Cô nhìn Diệp Mặc bắt đầu đánh giá.
Cũng thật không ngờ bạn trai của chị cô lại trẻ như vậy, hóa ra là ưa thích phi công trẻ, mà trông tuổi cũng không lớn hơn cô bao nhiêu. Đặc biệt nhìn rất đẹp trai, cơ thể lại săn chắc, đặc biệt là con cặc to lớn cô chưa từng thấy ai có trước kia.
Cô cũng từng có bạn trai nhưng cái của bạn trai cô so với Diệp Mặc nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Vừa nghĩ cơ thể Hà Lê lại nóng lên, cũng rất lâu rồi từ khi chia tay bạn trai cô chưa từng tiếp xúc với nam nhân. Nhìn Diệp Mặc, Hà Lê cười tinh nghịch.
– Không ngờ con cặc anh lại to như vậy. Hèn gì trông chị Băng lại vũ mị thế.
– Nếu không có gì thì mời cô đi ra.
Diệp Mặc không muốn đề cập chuyện này với người ngoài, hắn thấy thiếu nữ này có điểm gì đó làm hắn không an tâm.
Quả thật vậy chỉ thấy Hà Lê không sợ đe dọa của hắn, nàng tới gần đặt sát mặt hắn, mùi hương thiếu nữ chui vào mũi hắn. Sau đó hắn cảm giác con cặc bị cái gì mát lạnh túm lấy, khi nhìn xuống, hóa ra là Hà Lê đang cầm con cặc hắn trong tay mà vuốt.
– Anh rể thật lạnh nhạt. Tuy nhiên em lại thích kiểu nam nhân như anh rể đấy.
Vừa nói bộ ngực Hà Lê vừa phập phồng bung nẩy, tay cô lại liên tục vuốt ve nắn bóp con cặc làm nó bắt đầu bành trướng to lên gấp mấy lần, Hà Lê nhìn con cặc khủng bố của hắn to lên. Cơ thể cô khô nóng, phía dưới lồn rỉ nước, ánh mắt hiện ra tia khát tình.