Phần 109: Có lẽ là đến tặng máy bay
– Kỳ thật tôi cũng là người của “Thiết Giang”, Thiết Sơn đại ca đối với tôi rất tốt, cũng rất kỳ vọng vào tôi, bởi vì anh ấy muốn bồi dưỡng tôi thành người thay thế Hoàng Kỵ, lại thêm Diệu Đồng người mà Hoàng Kỵ nhìn trúng lại theo tôi, cho nên bất kể lúc nào cũng muốn giết tôi, nếu như tôi thực sự bị Hoàng Kỳ giết chết, Thiết đại ca chắc chắn sẽ không trách Hoàng Kỵ, lăn lộn trong bang phái, thì phải hiểu như thế.
– Bây giờ nhớ lại, tôi thậm chí còn nghi ngờ lúc đó Thiết đại ca say rượu cố ý nói ra là muốn bồi dưỡng tôi, nói không chừng anh ấy đang muốn kiểm tra tôi xem có thể sống sót dưới tay Hoàng Kỵ không, nếu như tôi chết, thì là do tôi không đủ tư cách, cho dù là như thế, thì tôi cũng không trách anh ấy, nếu đã chọn con đường này, thì tôi cũng nên chuẩn bị tâm lý làm bia đỡ đạn.
Vũ Học Dân giống như muốn làm cho Diệu Đồng bớt lo lắng, lại giống như giải thích với Diệp Mặc, cho nên mới cố ý nói ra, nhưng ánh mắt gã nhìn chằm chằm chiếc trực thăng vừa hạ ở bãi đất trống gần đấy.
Diệp Mặc thầm than, hắn thực sự không hiểu vì sao Vũ Học Dân lại nghĩ như thế, lại tình nguyện làm quân cờ để người khác lợi dụng, nếu như là hắn, hắn tuyệt đối không cam chịu làm quân cờ của cái tên Thiết Sơn, cho dù là mình thắng sẽ có được vị trí của Hoàng Kỵ cũng không được, xem ra gã họ Thiết này được gọi là “Thiết Tác Hoành Giang” cũng không sai. Nhưng đối với Diệp Mặc mà nói, tính cách của Vũ Học Dân không hợp lăn lộn trong hắc đạo.
– Anh Diệp, tôi nhờ anh một việc, chút nữa tôi đánh lạc hướng bọn họ, không để cho cái trực thăng này bay lên, anh đưa Diệu Đồng chạy đi, tôi không muốn Diệu Đồng rơi vào tay tên súc sinh Hoàng Kỵ.
Vũ Học Dân đột nhiên khẩn cầu Diệp Mặc.
Nghe thấy Vũ Học Dân nói thế, Úc Diệu Đồng đột nhiên nắm lấy tay gã…
– Không, Học Dân, cho dù có chết, lần này em quyết không rời xa anh.
Diệp Mặc cũng lắc lắc đầu nói:
– Anh Học Dân, chắc không được rồi, anh xem…
Ánh trăng rất sáng, có thể thấy rõ ràng có năm người từ trực thăng đi xuống, thậm chí còn thấy một người cầm súng tự động, bốn người còn lại cầm súng trường, không những thế, bọn họ còn đeo mũ chống đạn, nhìn thấy cảnh này, nhãn thần của Vũ Học Dân tối lại, gã biết hôm nay cho dù làm gì cũng không thể trốn thoát được.
Diệp Mặc cũng không quá coi trọng mấy khẩu súng trong tay mấy gã, chỉ có 5 người, hắn cũng không thèm để trong mắt, hắn để ý chính là chiếc trực thăng, trong lòng đang nghĩ nếu như có trực thăng, thì không biết hắn có thể đi rất xa được không.
Quay đầu lại nhìn Vũ Học Dân sắc mặt đang biến đổi nói:
– Anh Vũ không cần phải vội, đợi bọn chúng đến rồi tính, có thể bọn chúng đến tặng máy bay.
Tuy rằng không hiểu vì sao bây giờ Diệp Mặc còn đùa được, nhưng Học Dân cũng gật gật đầu, trong khẩu súng của gã còn bốn viên đạn, hai viên dùng để tự sát, thì còn lại hai viên, hai viên này cũng không có tác dụng gì lắm.
Trong lúc nói chuyện, năm người rất nhanh đã xông đến phía ba người Diệp Mặc, bao vây chiếc xe lại.
Diệp Mặc từ từ mở cửa xe, bước xuống xe, nhưng thần thức của hắn lại giám sát mấy người, một khi có kẻ nào muốn bóp cò, hắn lập tức giết luôn, bây giờ còn chưa giết bọn chúng, là do hắn không biết lái máy bay, ít nhất cũng phải giữ lại phi công mới được.
Thấy Diệp Mặc xuống xe, Học Dân thở dài, kéo Diệu Đồng xuống xe.
– Anh Bạch Sa, có thêm một người, xử lý thế nào?
Có thể thấy rằng bọn chúng không ngờ rằng lại có mặt một người nữa ở đây.
– Đưa hai người Vũ – Úc đi, còn lại thì xử lý nốt.
Diệp Mặc lúc này mới lên tiếng:
– Trước tiên đừng nói chuyện giết người, trong các người ai là phi công…
Nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, gã cầm đầu tên là Bạch Sa một lần nữa lại ngăn cản cái gã định bóp còi…
– Chính là tao, mày muốn hỏi phi công làm gì?
– Ồ, tao muốn cứu gã một mạng.
Nói xong Diệp Mặc vung tay lên, mấy đạo âm thanh nhỏ vang lên, 4 chiếc đinh sắt không chút sai sót bắn trúng cổ họng của bốn gã ngoài Bạch Sa, mấy gã này, đối với hắn một chút uy hiếp cũng không có, cho dù cầm súng cũng không có vấn đề gì.
Ách… Ách… Mấy tiếng vang lên, bốn gã cầm súng muốn dùng tay che cổ họng mình, nhưng lại phái hiện không còn chút sức lực nào nâng tay lên, trong nháy mắt toàn bộ ngã xuống.
Bạch Sa sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mặt, còn chưa kịp tỉnh táo lại, thì khẩu AK trong tay đã bị gã thanh niên hỏi chuyện vừa rồi cầm trong tay.
– Anh…
Vũ Học Dân bây giờ mới phản ứng, ngơ ngác nhìn Diệp Mặc, gã không ngờ một người chặn xe hắn trên đường, không ngờ lại là một người khủng bố như vậy.
Mắt Vũ Học Dân sáng lên, Diệp Mặc là cao thủ, lại còn là một cao thủ tuyệt đối.
– Mày là ai, lại còn dám nhúng tay vào việc của “Thiết Giang” bọn tao…
Nói đến đây, gã hình như cũng nhớ ra người thanh niên trước mặt, không chỉ nhúng tay vào việc của “Thiết Giang”, mà lại còn giết người của Thiết Giang.
Úc Diệu Đồng cũng nhận ra sự lợi hại của Diệp Mặc, trong lòng so với Học Dân cũng không khá hơn bao nhiêu.
Diệp Mặc quay đầu lại nói với Vũ Học Dân:
– Anh Vũ, hai người vào trực thăng trước đi, việc ở đây tôi xử lý một chút.
Vũ Học Dân cũng biết lúc này không phải là lúc hỏi, nhanh chóng kéo Diệu Đồng đi về phía trực thăng, nỗi khiếp sợ trong lòng vẫn còn chưa hạ xuống.
Thấy hai người Vũ Học Dân đi về phía trực thăng, Diệp Mặc nhìn Bạch Sa nói:
– Ném mấy người này vào xe, đốt bình xăng xe, tao đếm đến mười, nếu mày còn làm chưa xong, mày cũng lên xe nốt đi.
Lời nói lần này của Diệp Mặc Bạch Sa phản ứng rất nhanh, gã đã hoàn toàn minh bạch người mà mình đang đối diện là loại người gì, là một kẻ giết người giống như bọn họ, hơn nữa so với bọn hắn còn hung ác hơn, cái loại đốt xe này, gã cũng không phải làm lần đầu, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất ném bốn thi thể lên xe, sau đó xé một tấm vải dẫn dầu ra, sau đó châm lửa lên xe.
– Nhặt khẩu súng trên đất lên, lên máy bay.
Diệp Mặc lạnh lùng nói.
Nghe thấy bảo mình nhặt súng, trong lòng Bạch Sa lập tức vui mừng, tên này lại bảo gã nhặt súng lên.
– Mày có tin rằng trước khi mày kịp bóp cò súng, tao có thể giết mày 100 lần.
Diệp Mặc giống như biết được hắn đang nghĩ gì, lời nói ra làm cho Bạch Sa lạnh người, gã nhặt khẩu súng lên, không ngờ trò gì cũng dám làm.
Diệp Mặc và Bạch Sa lúc bước đến trực thăng, thì từ chiếc xe Jeep truyền đến tiếng nổ, ở đây cách thị trấn trước mặt cũng xa, tuy rằng tiếng nổ rất to, những cũng chưa có ai đến.
Trong máy bay trực thăng Học Dân và Diệu Đồng đã ngồi yên ổn, chẳng qua Vũ Học Dân lại ngồi ở ghế lái, ánh mắt hai người nhìn Diệp Mặc có chút bất đồng.
Diệp Mặc ngẩn ra một chút…
– Anh Vũ anh biết lái máy bay.
Vũ Học Dân gật gật đầu nói:
– Đúng vậy, để cho gã lái tôi không yên tâm, khi trước tôi ở trong bộ đội có học qua.
– Nếu như vậy, thì mày thành ra thừa rồi.
Diệp Mặc nhìn Bạch sa nói.
Bạch Sa vừa thấy như thế, làm sao còn không biết Diệp Mặc đang muốn giết gã, vội vàng nói:
– Đừng giết tôi, tôi có thể giúp anh.
– Ồ, vậy mày lên đây trước rồi nói.
Nói xong quay đầu lại nói với Vũ Học Dân:
– Anh Vũ, Anh lái đi.
– Được, bây giờ đi đâu?
Vũ Học Dân thấy Diệp Mặc đã lên máy bay, trực tiếp lái máy bay lên không.
Diệp Mặc ngẫm nghĩ một chút nói:
– Anh nói nếu như Hoàng Kỵ chết đi, thì anh không cần chạy trốn nữa?
– Hoàng Kỵ chết rồi, tất nhiên tôi không cần trốn nữa, người muốn giết tôi là Hoàng Kỵ, chứ không phải…
Đột nhiên Vũ Học Dân dừng lại không nói nữa, nhìn nhìn Diệp Mặc nói:
– Anh Diệp, ý của anh không phải là, không phải là muốn…
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:
– Ai bảo chúng ta có duyên chứ, tôi sẽ giúp anh giết Hoàng Kỵ, hơn nữa tôi còn có việc nhờ anh giúp.
Diệp Mặc nói không sai, sở dĩ hắn giúp Học Dân giết chết Hoàng Kỵ, một là cảm thấy Vũ Học Dân cũng không tệ, có thể kết giao, còn có một lý do nữa là, nếu như Vũ Học Dân nắm được đại quyền của Thiết Giang, thì đối với việc trốn chạy của hắn chỉ có điều tốt, không có gì hại cả.
– Tiền bối, nếu người muốn giết Hoàng Kỵ tôi có thể giúp.
Bạch Sa đột nhiên mở miệng nói.
Diệp Mặc lạnh lùng nhìn Bạch Sa, gã này phản ứng cũng không chậm, hắn giữ gã đến bây giờ chưa giết, là muốn thông qua gã này để giết Hoàng Kỵ.