Phần 139: Món quà
Đương nhiên Diệp Mặc không phải chạy đi chỗ rất xa, hắn chỉ ở sau một tảng đá rất cứng sau hang đá, đào bới một cái hố nhỏ khoảng nửa mét vuông, sâu một tấc.
Sau đó hắn không ngừng dùng chân nguyên đem linh khí chuyển thành nước trong, ngoài những thứ đã bị đá hút đi thì hắn dùng suốt nửa giờ mới đổ đầy nước vào cái hố đó.
Lúc Diệp Mặc trở lại hang thì Lạc Tố Tố đang đứng ở cửa động, nhìn bốn phía xung quanh. Trông cô giống như một người phụ nữ đang mong chờ chồng trở về, trong lòng mong ngóng Diệp Mặc sớm quay lại.
Không có Diệp Mặc, Lạc Tố Tố bỗng thấy trống vắng và cô đơn.
Từ trước tới nay cô chưa bao có cái cảm giác này, thậm chí trước đây cô ở một mình giữa sa mạc rất nhiều ngày cũng không có cái cảm giác này. Nhưng hôm nay Diệp Mặc mới chỉ đi có nửa giờ mà cô đã có cái cảm giác này.
– Anh quay lại rồi.
Nhìn thấy bóng Diệp Mặc xuất hiện, Lạc Tố Tố có một cảm giác vui vẻ phát ra từ đáy lòng nhưng lời nói ra ngoài miệng chỉ là bốn từ mà thôi.
Diệp Mặc nhẹ nhàng gật gật đầu, đứng ở đó khẽ cười.
Lạc Tố Tố có cảm giác nét cười của Diệp Mặc rất chân thực, cũng rất đẹp, không kìm nổi cũng cười một cái.
Diệp Mặc từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy Lạc Tố Tố cười, chỉ biết rằng dù không cười thì cô ấy cũng đẹp tới mê hồn, bây giờ cô cười trông giống như tiên nữ giáng trần.
Diệp Mặc trong lòng ngẩn ngơ, bất giác nhớ tới một câu thơ: “Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh/ Lục cung phấn đại vô nhan sắc” (Quay đầu lại thấy một nụ cười làm mờ nhạt tất cả những cái đẹp của lục cung)
Có lẽ câu thơ này cũng không thích hợp lắm bởi vì Lạc Tố Tố cười không có bất kỳ ý mê hoặc nào nhưng lại khiến cho Diệp Mặc hoảng hốt. Nụ cười của cô chỉ là tự nhiên chứ không có một chút ý đồ gì khác. Như một dòng suối trong vắt, cũng như một cơn gió xuân nhẹ nhàng.
Lạc Tố Tố bị Diệp Mặc nhìn mặt cũng hơi ửng đỏ, lúc thực sự muốn nói cái gì đó, thì dường như Diệp Mặc cũng nghĩ mình phải nói vài lời liền mau nói:
– Tố Tố, hãy đi theo tôi.
Tố Tố? Lạc Tố Tố nghe thấy Diệp Mặc gọi không có chút phản bác. Thậm chí còn muốn hỏi hắn vì sao lần đầu tiên nhìn thấy cô lại gọi cô là sư phụ, nhưng cuối cùng thì cô không hỏi, dù sao thì tính hiếu kỳ của cô cũng không lớn lắm.
Diệp Mặc bỗng kéo tay của Lạc Tố Tố, đi về phía cái ao nước trong mà hắn vừa đào, trong lòng Lạc Tố Tố giật mình muốn rụt tay lại nhưng cô lại không rụt lại. Diệp Mặc đã buông tay cô ra chỉ vào ao nước nhỏ mà nói:
– Chúc cô sinh nhật vui vẻ! Đây là món quà sinh nhật mà ông trời đã phái tôi mang xuống cho cô, cô có thích không?
Lạc Tố Tố ngơ ngác nhìn vào ao nước nhỏ trong vắt phía trước. Đã lâu lắm rồi cô mới không thể kiềm chế được sự kích động và niềm vui. Lẽ nào đây thực sự đúng là món quà sinh nhật mà ông trời ban tặng cho mình sao? Nếu không phải như vậy thì tại sao dưới ánh nắng mặt trời chói chang lại có thể có một ao nước trong như thế này. Hơn nữa tảng đá cứng rắn kia cũng không thể là do con người làm ra được.
– Cảm ơn anh, Diệp…
Lạc Tố Tố bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Diệp Mặc nói. Cô không thể nói tiếp. Lại một lần nữa cô cảm thấy mình xúc động muốn rơi lệ. Thậm chí cô cảm thấy công lực của mình đang giảm dần nhưng cô lại không có cách nào để khống chế sự vui sướng của mình. Đó không phải là một ao nước trong thuần túy mà còn là một ao nước đúng lúc cô mong ước thì cái ao nước trong vắt này lại xuất hiện ngay trước mắt cô. Thứ mà cô nghĩ cô không thể có được thì cuối cùng cô đã có nó.
– Tố Tố, chúng ta cần kiêng kị nhất là sự vui mừng, lo lắng, giận dữ, tổn thương.
Nhưng hôm nay cô đã trải qua đau đớn, cũng trải qua vui sướng, hôm nay cô đã rơi nước mắt, hôm nay cô còn chạm miệng vào đồ của một người đàn ông. Chỉ có ngày hôm nay cô đã cảm nhận được tất cả hỉ nộ ái ố, cảm thấy bản thân cô cũng như một người bình thường.
Cô không muốn nghĩ tới những quy tắc, không muốn nghĩ tới những trói buộc này, dù có muốn nghĩ cũng cần quay trở lại mà tĩnh tâm đóng cửa suy nghĩ…
Cô cũng không dám hỏi cái ao nước nhỏ trong vắt này từ đâu mà có. Cô sợ rằng nếu cô hỏi ra thì cô sẽ tỉnh mộng và cái ao nước trong vắt này cũng sẽ biến mất.
Đây là món quà sinh nhật đầu tiên của cô, cũng là món quà sinh nhật mà cô thích nhất. Nhưng thật đáng tiếc là cô không thể mang món quà sinh nhật này đi theo.
Lạc Tố Tố bèn tới cạnh cái ao, lấy tay vốc một vốc nước rồi đặt vào trong miệng và cô thấy hương vị của nguồn nước này giống với vị nước lúc ban đầu. Có chút vị ngọt nhẹ nhàng, có chút hơi thở dễ chịu.
Lạc Tố Tố muốn rửa một chút bụi bặm trên người. Cô quay người lại thì thấy Diệp Mặc đã sớm đi rồi.
Trong lòng Lạc Tố Tố chợt dâng lên một sự cảm kích, cô khẽ nói:
– Cảm ơn anh nhé, Diệp Mặc… Cảm ơn món quà sinh nhật của anh.
Cô không nghĩ tới việc Diệp Mặc làm thế nào tìm được ao nước trong này nữa, cũng không nghĩ tại sao ở nơi này lại có một ao nước trong như vậy. Đối với cô mà nói, có được nó cô đã thấy rất vui rồi. Cô ấy không muốn bất cứ sự nghi ngờ nào sẽ phá vỡ thứ mà không dễ dàng để có được.
Lạc Tố Tố cũng không nghi ngờ Diệp Mặc sẽ nhìn trộm, trên thân quần áo từ từ rơi xuống, thân thể ngọc ngà hiện ra ngoài.
Làn da trắng như tuyết mùa đông, mịn màng như mỡ đông, tỏa ra hương vị thanh xuân đầy sức sống. Bầu ngực tròn trịa, no đầy, như hai bánh bao mềm mại điểm một núm hồng màu hoa đào.
Cặp chân dài trắng bóc không chỗ chê, từng bước ưu mỹ đi đến bên cạnh ao nước, bàn chân mềm mại, từng ngón chân đều thon thả ưu việt.
Dù trải qua sa mạc bão táp nhưng cơ thể Lạc Tố Tố cũng chỉ dính chút bụi đọng lại, cơ thể tiên nữ của cô ngâm trong nước, cảm nhận vị lạnh đã lâu rồi chưa nếm trải.
Lạc Tố Tố nghịch nước, vén lên trên cơ thể, cánh tay ngọc ngà giơ lên cao kỳ cọ mọi chỗ trên người. Mái tóc đen huyền óng ả chìm trong nước tạo ra khung cảnh tiên khí đầy thơ mộng.
Chỉ là một ao nước nhỏ được tạo ra thô kệch nhưng ở cùng nàng trở thành một mỹ cảnh thật khác như mơ.
Lạc Tố Tố mải mê tắm rửa, không để ý một nam nhân đang bước đến. Hắn toàn thân trần truồng, phía bên dưới chỉ độc nhất con cặc đang phình to, đầu cặc đỏ lòm đang chĩa về phía nàng.
Cảm nhận tiếng bước chân, Lạc Tố Tố quay người lại, thấy cơ thể trần truồng của nam tử, hét lên.
“Anh… anh muốn làm gì.”
“Sư phụ, còn thật nhớ người.”
Diệp Mặc như nhìn thấy Lạc Ảnh vậy, hai mắt mê dại đi tới. Hắn còn tưởng Lạc Ảnh đang xấu hổ, cố gắng né hắn.
“Đừng mà Diệp…”
“Sư phụ, đừng ngại nữa. Chúng ta đâu còn xa lạ”
Diệp Mặc chui xuống hồ, ôm lấy cơ thể Lạc Tố Tố. Nàng hoảng hốt vùng vẫy, hiện tại nàng không có cách nào thắng được hắn, đành để hắn ôm trong lòng. Hai tay hắn đặt ra sau lưng mềm mại của Lạc Tố Tố vuốt ve, tấm lưng trần bị mơn trớn khiến Lạc Tố Tố rên lên, hai mắt dần đẫm lệ nhìn hắn.
“Đừng, tôi không phải sư phụ của anh.”
“Sư phụ lại như vậy rồi. Cứ mãi xấu hổ như vậy.”
Tay hắn đặt trên kiều đồn của cô, vừa nắn vừa bóp, hai mảng thịt đàn hồi ấm áp trong làn nước lạnh khiến tay hắn không nỡ rời đi.