Phần 156: Không mua được
Đây là Không Minh thạch, sao lại có người cảm thấy hứng thú với vật này?
Diệp Mặc khẩn trương đi đến quầy hàng phía trước, giả bộ xem đồ vật khác, trên thực tế thần thức của hắn không rời khỏi Không Minh thạch.
– Anh đụng vào người khác, chẳng lẽ cứ như vậy mà đi sao?
An Nhạn chạy đến trước mặt Diệp Mặc kêu lên.
Diệp Mặc nhíu mày, nói thực, bây giờ hắn không muốn đôi co với cô ta, hắn đang khẩn trương nhìn Không Minh thạch.
Lúc này thấy An Nhạn lại chạy đến quát to, lập tức bừng bừng tức giận, quay đầu lại lạnh lùng nói:
– Cút.
– Anh, Anh.
An Nhạn không ngờ hắn lại dám quát cô cút đi, sắc mặt tức giận xanh mét, nói không ra lời.
Lúc này gã thanh niên đi cùng An Nhạn mới thấy chạy lại, thấy thần thái của An Nhạn như vậy lập tức nói:
– An Nhạn, em làm sao vậy?
An Nhạn dụi dụi mắt, chỉ Diệp Mặc nói:
– Hắn ức hiếp em.
Gã lập tức sắc mặt trầm xuống, lúc trước Diệp Mặc không bán dây chuyền cho gã, gã đã có chút căm tức rồi, không ngờ Diệp Mặc lại còn dám ức hiếp An Nhạn.
Gã lập tức đi tới, định dùng tay tóm lấy bả vai Diệp Mặc, không ngờ tay của gã còn chưa chạm vai Diệp Mặc, tay Diệp Mặc đã nắm lấy cổ tay gã, lạnh lùng nói:
– Nếu như mày còn dám động đậy, tao sẽ dẫm nát mày dưới chân, cút.
Gã thanh niên này phát hiện sau khi Diệp Mặc tóm lấy tay của gã, thì toàn thân gã như vô lực không thể nhúc nhích, hơn nữa còn có một cỗ hàn ý đau tới cốt tủy trực tiếp xông vào thân thể gã, gã thanh niên này cũng không phải gà mờ, thấy tình hình như vậy, gã lập tức cũng biết, mình so với Diệp Mặc thì quả thật tức cười.
Người này tuyệt đối là cao thủ, hơn nữa còn lợi hại hơn gã không biết bao nhiêu lần, cho dù là sư phụ của gã ở đây cũng không phải là đối thủ của hắn, ở một hội giao lưu không ngờ lại gặp loại cao thủ này, sau lưng gã thanh niên mồ hôi vã ra như tắm.
Gã nhớ tới đồ mà lúc trước Diệp Mặc bán, chẳng lẽ người này thật sự là của môn phái Cổ võ, nếu không lão hòa thượng kia sao lại tìm riêng hắn.
Tuy nhiên may mà lúc này Diệp Mặc đã buông tay gã ra, cũng không để ý đến gã nữa, mà là quay lại xem mấy đồ vật trên quầy hàng kia.
– Ông chủ, hòn đá này bao tiền?
Diệp Mặc vừa nghe thấy thanh âm này, trong lòng trầm xuống, xem ra người này đích thực muốn mua Không Minh thạch rồi, nếu không cũng không hỏi như vậy.
Trong lòng Diệp Mặc nhanh chóng cân nhắc, vạn nhất người này mua được Không Minh Thạch, hắn sẽ mua lại, nếu như gã không bán lại, thì cho dù là trộm, hắn cũng phải có được Không Minh thạch, đồ vật này có tác dụng rất lớn với Diệp Mặc, ban đầu hắn không ngờ trên trái đất có loại nguyên liệu này, không ngờ lại bị hắn nhìn thấy, cho dù thế nào đi nữa hắn nhất định sẽ không bỏ qua.
Hơn nữa Không Minh Thạch còn trân quý hơn Ngân Tâm thảo nhiều.
– 100 Ngàn.
Chủ quầy hàng thấy có người hỏi giá, lập tức cho giá.
– Đắt thế? Chỉ là một hòn đá thôi mà, tôi thấy màu sắc này ít thấy, định mua về chơi, rẻ chút được không?
Người đàn ông cầm viên đá lập tức nói.
Diệp Mặc lúc này mới chú ý tới người đàn ông này, khoảng hơn 30 tuổi, người gầy, nhưng sắc bén vô cùng, với kinh nghiệm của Diệp Mặc, người này cũng là một nhân vật quan trọng, điều làm Diệp Mặc chú ý nhất là, toàn thân người này lộ khí tức âm lạnh, nếu như người nào đối với loại khí tức này mẫn cảm nói không chừng đều sẽ rét run.
Chỉ là ở đây có 100 ngàn, mà gã cũng mặc cả, cho thấy gã cũng không có nhiều tiền, hoặc là tiền trên người cũng không có nhiều.
Chủ quầy nghe thấy gã nói vậy, lắc lắc đầu nói:
– Xin lỗi, cái này không mặc cả được, bởi vì tôi chỉ giúp một người bạn bán.
– Như vậy à?
Gã nói một câu, buông hòn đá xuống, bắt đầu chau mày suy nghĩ.
Diệp Mặc thấy gã bỏ hòn đá xuống, lập tức cầm hòn đá cầm trên tay, lúc này cũng không cần giả bộ, tranh thủ lúc người đàn ông này còn chưa quyết định, hắn mua Không Minh thạch.
– Hòn đá này tôi mua.
Diệp Mặc cầm hòn đá lên nói.
Chủ quầy cũng không nghĩ tới hòn đá này lại có sức hấp dẫn thế, người trước mặt gã vừa bỏ xuống, còn đang do dự không biết có nên mua không, Diệp Mặc đã cầm hòn đã lên.
Quả nhiên thấy Diệp Mặc cầm hòn đá lên, người vừa rồi còn đang do dự, lập tức sắc mặt thay đổi, lập tức nói:
– Hòn đá này là tôi mua trước, cậu dựa vào cái gì mà đòi mua? Đưa trả tôi, tôi mua.
Nói xong thò tay ra định đoạt lại từ trong tay Diệp Mặc.
Diệp Mặc cười lạnh nói:
– Ở đây nhiều người như thế, sao tôi không nghe thấy anh nói muốn mua, ông chủ, ông nói xem vừa rồi ai nói mua trước tiên?
Ông chủ lúng túng nhìn hai người, rồi mới lên tiếng:
– Đến trước là anh bạn này.
Nói xong chỉ gã đến trước, nhưng gã còn chưa kịp cười, ông chủ lại chỉ Diệp Mặc nói:
– Nhưng người nói muốn mua lại là vị khách này.
Gã đến trước lập tức muốn nổi đóa, nhưng lập tức gã lại phát hiện mình không có lý do, chủ quầy nói cũng đúng.
– Tôi trả 200 ngàn, hòn đá này bán cho tôi, anh ta cũng chưa trả tiền mà.
Người đàn ông này có chút bực bội, gã không ngờ mới chỉ do dự một chút, đồ đã bị người khác mua mất.
– Cái này.
Chủ quầy có chút áy này nhìn Diệp Mặc, tuy gã biết là Diệp Mặc muốn mua trước, nhưng người ta trả 200 ngàn, tự nhiên được thêm 100 ngàn, gã đương nhiên cũng không bỏ qua.
– Vậy được, tôi cũng trả 200 ngàn.
Nói xong Diệp Mặc cầm chi phiếu đưa cho chủ quầy…
– Đây là chi phiếu hai triệu, ông trả lại tôi một triệu tám là được.
Nhưng ông chủ quầy hàng lại không cầm lấy chi phiếu, chỉ là sắc mặt trở nên khó coi.
Kỳ thật ở đây đều là tiền tươi thóc thật, chỉ trừ một số người quen mới dùng chi phiếu để trả, Diệp Mặc là người đầu tiên, hơn nữa lại còn bảo gã thối lại một triệu tám.
– Rất xin lỗi, vị tiên sinh này, chúng tôi không nhận chi phiếu, chỉ nhận tiền mặt, yêu cầu lập tức chuyển khoản mới được.
Thấy chủ quầy cự tuyệt lập tức sắc mặt Diệp Mặc cũng thay đổi, hắn không ngờ người khác lại không nhận chi phiếu, hắn tin, nhưng không phải ai cũng tin, không nhận chi phiếu, chứng tỏ nếu hắn không có tiền, nếu không có tiền, hắn dùng gì để tranh cùng với người ta.
Thấy cái gã đắc tội với mình không lấy ra được tiền mặt, An Nhạn lập tức thấy cao hứng, tuy rằng cô ta biết chi phiếu trong tay Diệp Mặc là thật, nhưng cô ta thích nhìn thấy cảnh này, thêm lần ở sân bay, đã mấy lần cô ta chịu khổ từ Diệp Mặc, bây giờ Diệp Mặc như thế, cô không cao hứng mới lạ.
Gã thanh niên bên cạnh An Nhạn kéo kéo An Nhạn, ra hiệu, khẽ nói:
– Chúng ta đi.
– Vì sao? Em còn định tính sổ với hắn, chẳng lẽ cứ như thế bỏ qua?
An Nhạn có chút khó chịu nói, trong lòng cô còn có một tâm sự nhỏ, nếu như Diệp Mặc không có tiền, đột nhiên hỏi mượn cô, cô liền cho hắn vay, nhưng sẽ lấy dây chuyền kia, hơn nữa còn chế nhạo hắn vài câu.
Nhưng người thanh niên này lại nhỏ giọng nói:
– Người này không đơn giản, chúng ta qua bên kia nói.
An Nhạn bất đắc dĩ, chỉ còn cách đi theo sang một bên.
Lúc này, chủ quầy lấy Không Minh thạch từ tay Diệp Mặc, đặt lên trên bàn.
Ý của gã rất rõ ràng, ai trả đủ tiền, hòn đá này của người đó.
Diệp Mặc sắc mặt đại biến, muốn hắn bỏ Không Minh Thạch là điều không thể.
Nhưng hắn bây giờ cũng không lấy ra được tiền, nghĩ tới An Nhạn ở bên cạnh, không phải cô ta muốn có dây chuyền ngọc sao? Cho cô ta một cái, để cô ta ình muợn tạm ít tiền, nhưng lúc Diệp Mặc quay lại tìm An Nhạn thì cô ta đã đi rồi, Diệp Mặc không khỏi cau mày.
An Nhạn đương nhiên không nghĩ tới suy nghĩ của cô chút nữa thì thành công, nếu như không phải gã thanh niên kia kéo cô đi, Diệp Mặc thật sự định mượn tiền cô ta.
Chỉ là lúc này, gã đàn ông âm lãnh lại lên tiếng:
– Thu ngân của các vị đi cùng tôi thanh toán, tôi lập tức trả cho các vị 200 ngàn…
Chủ quầy đương nhiên cũng không để ý Diệp Mặc, hòn đá này 100 ngàn còn thấy khó bán, có người mua 200 ngàn, vội vàng giục thu ngân đi cùng gã kia đi thanh toán, còn mình cầm hòn đá đóng gói cẩn thận.
Diệp Mặc bất đắc dĩ nhìn hòn đá kia, đối với chủ quầy này hắn cũng không thể trách tội, tuy rằng phẩm chất của gã không ra làm sao, nhưng dù sao cũng là người làm ăn, đương nhiên muốn kiếm càng nhiều càng tốt.
– Ông chủ, hòn đá này là lấy được ở đâu?
Diệp Mặc trong lòng nghĩ nơi có thể có Không Minh thạch, nói không chừng còn có hòn khác.
Tựa hồ đối với Diệp Mặc ông chủ cũng cảm thấy có chút áy náy, cho nên cũng trả lời:
– Theo như người bạn tôi nói, là do nhặt được ở bờ biển ở Thanh Hải, còn chính xác ở đâu, tôi cũng không rõ.
Nghe thấy chủ quầy nói vậy, Diệp Mặc không biết nói gì, nếu ở bờ biển cũng có thể nhặt được Không Minh thạch. Vậy Không Minh thạch có quá nhiều rồi, nhưng hắn cũng không dám khẳng định lời ông ta nói là thật không, chỉ đành lắc đầu rời đi.
Sau khi rời khỏi quầy hàng này, Diệp Mặc lặng lẽ đi đến sau lưng gã đàn ông, sau lưng gã làm một ký hiệu thần thức, nếu đã không mua được, thì đừng trách hắn đi trộm, tác dụng của nó đối với Diệp Mặc, có thể nói là so với bất kỳ người nào ở đây cũng đều lớn hơn nhiều, thế mà lại bị người khác mua ngay trước mắt.
Đối với việc định trộm Không Minh thạch trên người gã, Diệp Mặc trong lòng không cảm thấy áy náy chút nào, gã đàn ông âm lãnh này vừa nhìn cũng biết không dễ dây vào, nhưng Diệp Mặc cũng không sợ loại người này.
Hơn nữa hắn còn có ác ý tăng giá, xem hòa thượng Ngộ Quang tăng giá như thế nào, người khác mua rồi mời từ họ tăng giá, người khác không đồng ý thì thôi.
Đương nhiên Diệp Mặc cũng không hy vọng gã có giác ngộ như Ngộ Quang, nhưng hắn cũng không hy vọng mình có giác ngộ như Ngộ Quang.
An Nhạn vừa mới bị gã thanh niên kéo đi, thấy Diệp Mặc có chút không thoải mái quay về quầy của mình, không khỏi cảm thấy thoải mái:
– Đáng đời!