Phần 160: Tôi nhớ anh ta
Tuy rằng không muốn rời Lạc Thương, nhưng Ninh Khinh Tuyết biết bản thân nhất định phải đi rồi. Đây không chỉ là cha mẹ thúc giục, cô cảm thấy mình cần phải trở về yên tĩnh suy nghĩ một chút, mình đối với Diệp Mặc rốt cuộc là dạng tình cảm gì, vì sao không thể buông tay…
– Khinh Tuyết, cô có tâm sự?
Trì Uyển Thanh biết rõ Ninh Khinh Tuyết hẳn là suy nghĩ về Diệp Mặc, nhưng chính là không kìm nổi nên đã hỏi, sau khi hỏi xong mới phát hiện câu hỏi của mình thật sự có chút không cần thiết.
Ninh Khinh Tuyết lắc lắc đầu nói:
– Uyển Thanh, mình luôn nghĩ nên rời khỏi, có người chỉ cần để trong lòng là được rồi, kỳ thật cũng không nhất định phải lấy được, hoặc là nói sẽ luôn cùng anh ta ở cùng nhau, mình nghĩ thời gian có lẽ sẽ xua tan tất cả…
Trì Uyển Thanh cũng bắt đầu trầm mặc, cô không biết nên na ủi Khinh Tuyết như thế nào nữa, bởi vì trong lòng của cô và Ninh Khinh Tuyết đều nghĩ giống nhau. Vốn cho là Diệp Mặc chưa thích ai, Ninh Khinh Tuyết chỉ hôn giả kết với hắn mà thôi, nhưng hiện tại xem ra hoàn toàn không phải như vậy.
Diệp Mặc chẳng những có người con gái mình thích, hơn nữa Ninh Khinh Tuyết dường như cũng bỡn quá hóa thật, tâm tư đối với Diệp Mặc ngoại trừ chính mồm nói thích ra, cái khác thậm chí cũng không giấu diếm. Bất kể là Ninh Khinh Tuyết hay là cô gái che mạn kia đều ưu tú hơn so với cô.
Cô không có cách nào trả lời Ninh Khinh Tuyết, bởi vì chính cô ta cũng ở trong đó. Hai người cứ như vậy lẳng lặng mà đi, ai cũng không muốn nêu lên đề tài này, bởi vì đề tài mà các cô thích, theo thời gian dần trôi, đã trở nên có chút thương cảm.
Nhưng vừa lúc đó, bỗng nhiên vài bóng người từ sau lưng hai người vọt lên, hai người trong đó chia nhau đánh một chưởng vào phần gáy Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh, mặt sau lại hai người nữa lên, rất rõ ràng mấy người kia muốn đánh ngất hai người để mang đi.
Trì Uyển Thanh ở quân đội thường niên, phản ứng khá nhanh, theo bản năng liền lánh qua, tuy nhiên bờ vai của nàng vẫn bị đánh một cái, nóng bỏng đau nhức. Cô lập tức biết không tốt, nhưng không có đợi nàng kịp phản ứng, hai người phía sau lại đánh về phía nàng.
Ninh Khinh Tuyết chút phản ứng cũng không có, thế nhưng khi chưởng phong kia sắp tiếp cận phần gáy của cô, một vòng ánh sáng màu vàng nhạt phát ra từ cổ tay Ninh Khinh Tuyết, đảo mắt hóa thành một vòng bảo hộ. Cái tên công kích cô lúc đó, không ngờ trực tiếp bị vòng bảo hộ ánh sáng màu vàng bắn ra xa mấy thước, ngã ngồi bẹt trên mặt đất, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Ninh Khinh Tuyết, đến hiện tại, chính gã cũng không biết rốt cuộc bị cái gì bắn ra, hình như là ánh sáng màu vàng, nhưng hiện tại gã lại không thấy gì nữa.
Ninh Khinh Tuyết lại sững sờ nhìn cổ tay của mình, cô rõ ràng nghe được cổ tay của mình phát ra một tiếng “rắc”, dường như có đồ vật gì đó nứt nẻ bể nát, sau đó một vòng ánh sáng màu vàng từ cổ tay của mình bắn nhanh ra, hóa thành một vòng bảo hộ vàng nhạt, mặc dù là rất ngắn trong nháy mắt, cũng đã người bắn đánh lén nàng văng ra xa mấy thước…
– Sao lại thế này?
Lúc này hai người vây Trì Uyển Thanh cùng nhau vọt tới bên cạnh người ngã nhào trên đất hỏi. Chuyện này đã nằm ngoài dự liệu của bọn họ, chẳng những Trì Uyển Thanh lợi hại ngoài dự liệu của bọn họ, mà Ninh Khinh Tuyết dường như so với Trì Uyển Thanh còn lợi hại hơn mấy lần, cô giống như là biết tà pháp, chỉ có điều ánh sáng màu vàng chợt lóe, người của bọn họ liền trực tiếp bị bắn ra hơn mấy thước, đây cũng quá thái quá một chút.
Nếu hai cô gái này đều là lợi hại như vậy, bọn họ năm người căn bản cũng không là gì.
Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh cũng đồng thời phản ứng lại, có người muốn động thủ đối với các cô, còn tiến hành đánh lén. Tuy rằng Trì Uyển Thanh không biết vừa rồi trong tay Ninh Khinh Tuyết phát ra vòng hoàng quang kia là cái gì, nhưng không có nghĩa là cô không có phản kích, tốc độ phản ứng của nàng so với mấy người đều nhanh hơn có thừa. Nghĩ cũng không nghĩ, lập tức kêu lên:
– Sói con, lên cắn hắn…
Một bóng đen nhá lên, vẫn là tên bị Ninh Khinh Tuyết đánh ngã, sau gáy gã đã bị bong đen cắn một cái, tên này lập tức xoay người bỏ chạy, thế nhưng gã chỉ mới chạy được vài bước, trước sau chỉ qua mấy lần hô hấp, tên này đã ngã nhào ra đất không dậy nổi.
Một tên đi sau cùng, còn chưa tới, đã nhìn thấy bốn người đằng trước chẳng những không bắt được hai cô gái, bên mình ngược lại có một người đã toi, liền biết kế hoạch của sếp có sai sót, y cũng rõ, lập tức liền phát lệnh rút lui.
– Sói con trở về…
Trì Uyển Thanh thấy bốn người mang gã té trên đất đi, Sói Con còn muốn đuổi giết, lại đúng lúc gọi nó lại. Cô biết sói con ra tay nhất định là sẽ mất mạng, mấy người kia muốn bắt cóc bọn họ, Sói Con cũng đã giết một người rồi, nếu giết hết mấy người kia, dường như có chút không ổn, chuyện này phải khẩn trương nói cho cha mình mới được.
Ninh Khinh Tuyết hoàn toàn thanh tỉnh lại, cô có chút sững sờ nhìn Trì Uyển Thanh…
– Uyển Thanh, vừa rồi chính là Sói Con của cô, là của Diệp Mặc tặng cho cô hả?
Trì Uyển Thanh gật gật đầu.
– Ừ, Sói Con tương đối lợi hại, nó cắn người chắc chắn chết không thể nghi ngờ, trừ phi anh Diệp cứu. Cô cũng biết lúc trước tôi cũng bị sói con cắn một cái, tuy nhiên anh Diệp đã cứu tôi…
Ninh Khinh Tuyết bỗng nhiên nghĩ tới ánh sáng màu vàng trong tay, cô cúi đầu nhìn, lại phát hiện ba viên ngọc trên lắc tay mình đeo đã nát một viên, chỉ còn lại có hai thôi…
– Không ngờ là ngọc châu của sợi lắc…
Ninh Khinh Tuyết thì thào nói một câu, cô đã có chút si ngốc…
– Khinh Tuyết, vừa rồi trên tay cô phát ra một vòng hào quang, sau đó tạo thành một vòng ánh sáng lớn, làm văng tên đánh lén cô, có phải không?
Trì Uyển Thanh cũng liền vội vàng hỏi.
Ninh Khinh Tuyết dường như không nghe được lời Trì Uyển Thanh, chỉ lẩm bẩm nói:
– Hóa ra anh ta tặng cho Tĩnh Văn sợi lắc này, lại có công hiệu này, khó trách anh ta chiếc lắc có tên “Lục cát bình an”, hóa ra lục cát bình an là ý tứ này, có thể ngăn trở sáu lần tai nạn.
Bỗng nhiên Ninh Khinh Tuyết trong lòng chua xót, hắn tặng “Lục cát bình an” cho Tĩnh Văn, lại tặng “Sói con” cho Uyển Thanh, nhưng hắn không tặng gì cho mình cả. Cô cảm thấy khổ sở, chẳng lẽ mình kinh khủng thế sao?
Nghĩ đến đây Ninh Khinh Tuyết bỗng nhiên có chút áy náy, hắn tại sao phải tặng đồ ình? Hắn giúp mình chặn tên ác ma Tống gia, hắn còn cứu tính mạng của bản thân, đúng rồi, lần trước Tô Tĩnh Văn có nói khi mới quen Diệp Mặc đã nhầm hắn là đại sư bán bùa, sau mới biết không phải, nhưng hiện ở trên người của mình không phải có vài tấm bùa sao?
Ninh Khinh Tuyết bỗng nhiên lấy ra một tấm “Hỏa Cầu phù” đặt trong tay nhìn nhìn, cuối cùng vẫn không thử, chỉ nắm chặt trong tay…
– Khinh Tuyết, cô sao vậy?
Trì Uyển Thanh lại hỏi.
Ninh Khinh Tuyết lắc lắc đầu nói:
– Không có gì, chỉ là nghĩ ra một số thứ…
Cô bỗng nhiên lại nghĩ tới Tô Tĩnh Văn, nếu cô ấy sau khi biết được ý nghĩa của “Lục cát bình an”, có hối hận đã cho mình ba viên ngọc không? Cô ta đồng dạng cũng phụ một phen tâm ý của Diệp Mặc.
Nhưng, cho dù là cô ta phụ tâm ý của Diệp Mặc, ba viên ngọc trên tay mình, vẫn là Diệp Mặc tặng cho cô ta. Ninh Khinh Tuyết chua xót càng ngày càng sâu đậm, bất kể là thật là giả, cô mới là vợ hắn, nhưng…
Không đúng, Ninh Khinh Tuyết bỗng nhiên nghĩ đến, Diệp Mặc cũng không phải là không tặng đồ cho nàng, không cần nói đến hơn hai mươi ngày hắn sống với mình, dồ trong chiếc rương kia không phải đã tặng hết cho mình sao?
Tuy rằng vài thứ kia là mình chủ động chiếm lấy, nhưng sau Diệp Mặc đã về một lần, thậm chí khi giúp cô chữa bệnh dùng qua một loại thuốc trong đó, nhưng Diệp Mặc cũng không lấy đi bất cứ vật gì trong rương, thậm chí ngay cả chứng minh thư cũng không lấy đi. Hơn nữa lúc trước ba hạt châu kia đã ở trong rương, Diệp Mặc cũng không lấy đi.
Điều này nói rõ cái gì? Cái này biểu thị những vật này là Diệp Mặc đưa cho của cô. Đôi khi nhất định phải nói ra sao?
Trong cái rương nhỏ kia là thứ gì nào? Chứng minh thư, phù triện, thư tín, chai thuốc, kim châm…
Còn có một số giấy vụn vặt, một số biên lai. Đây chính là tất cả gia sản của hắn lúc trước, hắn chẳng những đem đồ vật này đưa ình, thậm chí đem toàn bộ gia sản của mình đều đưa cho cô rồi…
Còn mình thì sao nào? Cô đã tặng lại gì cho Diệp Mặc? Ngoại trừ bắt hắn là bia đỡ đạn, thì lại gây sự dùng tiền của hắn lung tung, thậm chí còn bởi vì nàng, Diệp Mặc bị Tống gia đuổi giết.
Mà hiện tại, cô không ngờ còn ở nơi này oán thán Diệp Mặc không có tặng đồ ình, chẳng lẽ mình thật là người con gái hư hỏng. Ninh Khinh Tuyết lấy ra mấy tấm bùa, siết chặt trong tay, trong mắt nước mắt đảo quanh.
Rất xin lỗi, Diệp Mặc, em nhớ anh lắm. Tại thời khắc này, cô rốt cục đã hiểu, cô thật sự đã thích Diệp Mặc rồi, không phải là vì bất kỳ nguyên nhân nào khác…
Ninh Khinh Tuyết chưa từng nghĩ đến, khi mình bị đánh lén, cô lại bỗng ngộ ra tâm tư của mình. Ký ức có được chẳng lẽ thời gian có thể xóa nhòa sao? Có người qua bao năm tháng vẫn không thể quên đấy thôi.
– Khinh Tuyết, cô không sao chứ…
Trì Uyển Thanh thấy Ninh Khinh Tuyết trong mắt kiềm chế nước mắt, có chút lo lắng hỏi.
– Tôi nhớ anh ta…
Ninh Khinh Tuyết lần đầu tiên không tìm bất cứ lý do gì, nói thẳng ra mình thật sự nhớ Diệp Mặc, khóe mắt cô chảy ra vào giọt lệ làm người khác đau lòng.