Phần 209: Kẻ si tình
Diệp Mặc chỉ là muốn biết cái chứng bệnh này của Mạc Khang là do ai hạ thủ. Khi hắn nghe Mạc Khang kể xong câu chuyện mới biết. Thì ra Mạc Khang cũng trở về từ trong Ẩn Môn.
23 năm trước, Mạc Khang là một người giàu có tại Hồng Kông. Đúng năm đó, anh gặp một người từng trải trong chốn hồng trần tên là Hạ Nhu. Hạ Nhu là người của gia tộc ẩn thế họ Hạ. Vì ra ngoài để tu luyện thế nhưng lại nảy sinh tình cảm với Mạc Khang nên cuối cùng hai người quyết định chuyện chung thân.
Cuối năm ấy, Hạ Nhu cần trở về nhà tham gia cuộc tỉ thí ba năm mới có một lần của Ẩn Môn. Kết quả chuyến đi này của cô ấy đã không có ngày trở về. Mạc Khang lúc này rất muốn đi tìm Hạ Nhu nhưng Hạ Nhu tuy báo cho anh ấy biết cách để tiến vào Ẩn Môn rồi nhưng anh vẫn không thể tìm ra được.
Nhưng Mạc Khang cũng không hề bỏ cuộc. Anh hết lần này tới lần khác, thử đi thử lại, tiêu tốn mất bao nhiêu tiền tài vật chất cũng như công sức. Cuối cùng trong mười sáu năm tìm kiếm cũng tìm được cách thức tiến vào trong gia tộc họ Hạ.
Nhưng khi anh tìm đến Hạ gia thì mới phát hiện ra rằng Hạ Nhu sớm đã được gả cho nhà khác cách đây mười mấy năm rồi. Anh vô cùng phẫn nộ, không cần nói bây giờ dù có muốn ra cũng không thể ra nổi. Mà nếu có ra được, anh cũng cần phải tìm Hạ Nhu hỏi cho rõ ràng. Tại sao cô ấy lại phản bội anh. Và cũng cần hỏi là khi cô ấy đi đã mang thai rồi. Vậy thì anh cũng muốn hỏi đứa bé kia hiện giờ đang ở đâu?
Chỉ có điều Mạc Khang là một người cõi tục tiến vào Ẩn Môn. Ở Hạ gia vốn lại không có chút địa vị gì. Anh phải cực khổ ở tầng lớp thấp nhất lăn lộn mất bốn năm, cuối cùng mới nghe được tin Hạ Nhu được gả cho Trương Phong Chỉ của Hồng Vũ đường. Nhưng không đợi anh ấy tìm đến Hồng Vũ đường thì anh đã bị người đánh lén và trở thành người thực vật.
Nghe xong những lời Mạc Khang nói, Diệp Mặc thầm than. Cái tên Mạc Khang này coi như là kẻ si tình rồi. Chỉ có điều là Hạ Nhu có chút bạc tình bạc nghĩa.
Bỗng nhiên nghĩ tới Sắc Vi, Diệp Mặc lập tức hỏi:
– Anh có biết Sắc Vi là ai không?
Mạc Khang thở dài nói:
– Sắc Vi là em gái của Hạ Nhu. Mười năm trước cũng đã xuất giá. Chỉ có điều cô ấy chưa đi tới nhà chồng thì chồng cô ấy cũng đã chết rồi. Có thể nói tương đương với việc góa chồng trước khi cưới. Cô rất ít khi trở về Hạ Gia, chỉ có điều không biết tại sao lần này cô ấy lại trở về, lại còn đưa tôi ra nữa.
Nghe xong những lời Mạc Khang nói, Diệp Mặc cười nhạt. Tuy hắn không biết tình hình cụ thể như thế nào nhưng trước cái tình cảnh như vậy của Mạc Khang, nếu nói Hạ Nhu không biết thì hắn tuyệt đối không tin. Hơn nữa Hạ Nhu mà không biết thì Hạ Sắc Vi làm sao có thể đưa Mạc Khang ra ngoài được chứ? Cái tên Mạc Khang này bị tình che mắt rồi, cái điều đơn giản như vậy mà cũng không hiểu ra. Chưa chừng chính cái việc Mạc Khang thành người thực vật có liên quan tới Hạ Nhu cũng nên.
Nếu nói không có Hạ Nhu, Mạc Khang y chỉ là một người ngoài. Dựa vào cái gì có thể sống ở nhà Hạ gia vài năm chứ? Dù có làm một gia đinh nhỏ bé nhất thì cũng không thể nào.
Về chuyện tại sao Mạc Khang lại phải ở trong chùa miếu, Diệp Mặc cũng không hỏi. Nghĩ ra đây cũng chính là chủ ý của Sắc Vi, hắn cũng không cần phải biết.
– Anh có biết làm sao để có thể vào Ẩn Môn không?
Đây mới là điều mà Diệp Mặc quan tâm nhất.
Mạc Khang lắc đầu một lúc rồi mới lên tiếng:
– Cô ấy chỉ nói với tôi làm thế nào để vào được nhà họ Hạ thôi. Chứ còn những môn phái khác đều không nói cho tôi. Tôi đã thề với cô ấy là sẽ không nói cho bất kỳ ai. Tuy cô ấy phản bội tôi nhưng tôi cũng sẽ không phản bội lời thề ấy.
Mạc Khang đã nói như vậy, Diệp Mặc cũng không biết phải nói làm sao, đành phải hỏi:
– Vậy anh có biết gì về cái đại hội ba năm kia không? Nghe nói năm nay sẽ tổ chức một lần đúng không. Có phải là ở Vô Lượng Sơn hay không?
Mạc Khang nhìn Diệp Mặc có chút kỳ lạ, nói:
– Không ngờ cậu lại còn biết cả đại hội tại Vô Lượng Sơn?
Nhưng vẻ mặt kỳ lạ ấy cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi rồi lại lắc lắc đầu nói:
– Trước kia đại hội từng được tổ chức tại Vô Sơn Lượng. Nhưng năm ấy tôi ở Hạ gia thì nghe nói là năm đó đại hội không còn được tổ chức tại Vô Sơn Lượng nữa rồi. Tôi nghe nói đại hội tiếp theo cũng là năm năm về sau nên phải là chuyện sang năm cơ. Nơi tổ chức đại hội hình như ở trong một thành phố nào đó nơi trần tục. Còn cụ thể ở nơi nào thì tôi cũng không biết.
Diệp Mặc lại cau mày, trong lòng nghĩ thầm, lúc đó Nhân đạo nhân nói ở Vô Lượng sơn, sao anh ta lại phải lừa mình chứ? Anh ta vốn đâu cần phải lừa mình.
Thấy Diệp Mặc cau mày, Mạc Khang lại nói:
– Vô Lượng Sơn nghe nói là một nơi quần tụ đông nhất của Ẩn Môn, hơn nữa có rất nhiều Ẩn Môn có thực lực đều ở nơi này. Người bình thường vốn không thể vào được. Ngộ nhỡ có vào được thì cũng rất khó có thể quay trở lại.
Diệp Mặc đứng lên. Tuy hắn không nghe được tìn tức gì có ích nhưng cuối cùng lại là thêm một thông tin về Ẩn Môn.
Thấy Diệp Mặc chuẩn bị cáo từ, Mạc Khang vội vàng nói:
– Tôi biết cậu là một người có bản lĩnh, cậu đã hỏi tới Ẩn Môn thì tôi liền biết cậu muốn đi vào trong đó rồi. Không biết cậu có biết “Đá cảm ứng tinh thần” hay không?
Diệp Mặc ngẩn người ra, Đá cảm ứng tinh thần ư? Đương nhiên là hắn biết, đó chính là “Không Minh Thạch” còn gì. Hắn chính là vì có được Không Minh Thạch mới luyện được nhẫn trữ vật. Đây cũng là vì tu vi của hắn có hạn. Hơn nữa “Không Minh thạch” không có nhiều. Nhẫn trữ vật mới chỉ có ba mét vuông. Một khi có đầy đủ Không Minh thạch rồi thì công lực của hắn sau khi tăng lên, hắn cũng có thể tinh chế Không Minh Thạch thuần hơn, thì luyện chế nhẫn trữ vật lớn hơn.
Lúc này, Mạc Khang mới nói đến Không Minh Thạch khiến hắn đột nhên hứng thú.
Thấy Diệp Mặc quả nhiên là có cảm hứng với “Đá cảm ứng tinh thần”, Mạc Khang lộ ra một chút tươi cười nói:
– Bệnh của tôi cậu đã giúp tôi trị khỏi, có đưa bao nhiêu tiền tôi cũng cảm thấy không đủ. Cậu biết đến viên đá này là tốt quá rồi, tôi biết nơi nào có loại đá này.
Diệp Mặc gật gật đầu nói:
– Không sai. Loại đã này có tác dụng rất lớn với tôi. Xin được thỉnh giáo.
Mạc Khang lại lắc đầu nói:
– Cụ thể ở nơi nào thì tôi không biết nhưng tôi biết bản đồ có thứ này. Mà nghe nói nó nằm trên Vô Lượng Sơn. Năm đó, lúc tôi ở Hạ gia, vì cuộc sống ở tầng thấp nhất cho nên tôi cũng thường học trộm chút ít bản lĩnh, muốn luyện một ít phương thức phòng thân.
– Có một lần, tôi ở một nơi rất rộng, vừa mới luyện võ xong thì liền nhìn thấy có hai người trẻ tuối. Câu chuyện của họ đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ. Người ít tuổi hơn nói với người con trai nhiều tuổi hơn rằng vừa trông thấy nơi để viên đá cảm ứng tinh thần. Hơn nữa ở trong nơi đó còn có rất nhiều dược liệu quý. Chỉ có điều là cậu ta không thể vào được bên trong, cần phải có hai người kết hợp lại và cậu ta còn lấy ra một tấm bản đồ.
– Người lớn tuổi hơn kia lập tức lộ vẻ vui mừng liền đồng ý ngay với người thanh niên ít tuổi. Trong lúc hai người chuẩn bị rời đi thì người lớn tuổi hơn bỗng nhiên rút ra một con dao ngắn đâm vào bên hông của người thanh niên ít tuổi hơn. Cậu thanh niên còn ít tuổi hơn không ngờ bị bạn mình đánh lén. Lúc hắn sắp chết cũng không biết từ đâu lấy ra được một con dao nhỏ nhọn hoắt đâm vào người thanh niên lớn tuổi kia một nhát.
– Sau khi hai người đó chết tôi mới lấy trộm tấm bản đồ. Tấm bản đồ đó tôi đã xem đi xem lại nên cũng nhớ được rồi. Tôi sẽ vẽ lại cho anh. Tuyệt đối sẽ không sai được đâu.
Mạc Khang nói xong liền ra hiệu cho Diệp Mặc lấy giấy bút.
Diệp Mặc nhìn vẻ mặt của Mạc Khang cũng thấy anh ta không nói dối, liền tiện tay lấy ra giấy trắng và bút đặt trước mặt Mạc Khang.
– Ấy, cậu lấy từ chỗ nào ra vậy? Đến một nếp gấp cũng không có.
Mạc Khang nhìn tờ giấy trắng trong tay, nhìn thật kỹ, sau đó hỏi một cách kỳ lạ.
Diệp Mặc cười cười không nói gì.
Mạc Khang liền lập tức hiểu ra rằng, mình có điều khó nói, thì người khác cũng vậy thôi. Thế là anh ta không hỏi nữa, cẩn thận lục lọi trong trí nhớ để vẽ ra tấm bản đồ đưa cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhìn kỹ thứ đang cầm ở trong tay. Đó là vị trí giữa thung lũng và vách núi. Xem ra cũng rất khó nhưng nếu nơi này thực sự có Không Minh thạch thì với khả năng của Diệp Mặc, hắn chắc chắn có thể tìm thấy.
Cẩn thận cất tấm bản đồ đi, Diệp Mặc nói:
– Được thế này tôi rất cảm ơn anh. Tôi xin cáo từ.
– Đợi một chút tôi sẽ đưa cậu đi ra ngoài.
Mạc Khang liền đứng dậy.
Diệp Mặc khoát tay áo nói:
– Anh Mạc, tuy bệnh của anh là do tôi chữa trị nhưng nếu những điều anh nói với tôi là sự thật thì tôi đã nhận được sự báo đáp hậu từ anh rồi. Tôi cũng không phải là người sĩ diện đâu, không cần phải tiễn. Nhưng tôi phải nói với anh một câu rằng, cái cô Sắc Vi đấy không phải là em gái của Hạ Nhu đâu. Tôi nghĩ anh tốt nhất là cứ giả bộ hôn mê bất tỉnh đợi cô ấy đi anh tỉnh lại cũng được. Xin cáo từ.
Mạc Khang ngây người ra nhìn bóng Diệp Mặc đi ra ngoài, trong lòng vẫn nghĩ, những lời hắn ta nói có nghĩa gì? Tại sao mình phải giấu diếm Sắc Vi? Lẽ nào Sắc Vi có liên quan gì tới chuyện này?
Mạc Khang bỗng hiểu ra chút ít. Sắc Vi là một người con gái cao quý của Ẩn Môn, dựa vào cái gì mà đưa anh ấy đi ra ngoài chứ? Cứ coi như là tiện đường cũng không thể. Nếu nói là không có ai nhờ vả cô ấy thì cô ấy cũng làm sao mà lại làm chuyện này chứ?
Ai lại nhờ vả Sắc Vi chứ? Hạ Nhu ư? Hay là Trương Phong Chỉ? Trong đầu Mạc Khang chợt lóe lên một điều, có lẽ đã chợt nhớ ra điều gì đó. Có thể là bỗng cảm thấy những lời mà Diệp Mặc nói là đúng. Dù là như thế nào, việc y tỉnh lại vốn không nên nói với Sắc Vi.
Nếu như là do Hạ Nhu nhờ cậy Sắc Vi đưa mình ra ngoài. Vậy thì cô ấy cũng biết được là bệnh của mình không thể điều trị được rồi. Vậy thì tại sao phải nhờ người đưa mình ra ngoài. Nếu như là Trương Phong Chỉ giao Sắc Vi làm chuyện này thì rõ ràng là y và Sắc Vi đã cùng thỏa thuận cái gì đó. Vậy thì Mạc Khang lại càng không nên để lộ chuyện mình đã tỉnh lại.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Mạc Khang dần lộ ra một chút sáng tỏ. Tuy có rất nhiều chuyện vẫn còn chưa sáng tỏ nhưng ít nhất thì có một điều anh ấy có thể chắc chắn chính là rất có thể Sắc Vi biết rõ tình cảnh của anh. Người bác sĩ kia rõ ràng cũng đã nhận ra, anh ấy cần suy nghĩ cẩn trọng hơn.
Thấy Diệp Mặc đi ra, Mạc Bình liện vội vã chạy tới, vội hỏi:
– Bác sĩ thế nào rồi? Chú của tôi ra sao rồi?
Diệp Mặc thấy sự quan tâm của Mạc Bình đúng là quan tâm thực. Xem ra cậu ta rất để tâm đến chú của mình. Hắn cũng lắc đầu một đành chịu:
– Tình hình có chút khó khăn rồi. Bây giờ cũng không thể khiến anh ấy tỉnh lại được. Nhưng ta sẽ tiếp tục trở về nghĩ cách.
Quả nhiên nghe thấy lời Diệp Mặc nói, Mạc Bình trong mắt lộ ra nỗi thất vọng tràn trề. Cậu ta lập tức tiến vào trong căn miếu, chuyện chi trả thì ngay cả nhắc tới cũng không nhắc nữa.
Cô gái tên Sắc Vi ra nói một câu châm biếm, hừ lạnh một tiếng rồi nói:
– Cứ tường là bản lĩnh lắm. Xem ra cũng chỉ được như vậy thôi.
Diệp Mặc không thèm để ý tới cô, quay người rời đi. Đi thẳng tới phía chân núi. Nếu như những lời Mạc Khang nói là đứng sự thực, thì thù lao mà hắn lấy được quả thật là không thể nhiều hơn được nữa.
– Đứng lại.
Cô gái tên Sắc Vi liền gọi Diệp Mặc lại.