Phần 227: Giao hoan bên ngoài
Đêm đó, Diệp Mặc thu xếp hành lý chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai, bỗng chốc bên ngoài có tiếng gõ cửa, một thân ảnh quen thuộc bước vào. Vân Băng khuôn mặt đỏ hồng, mắt xao xuyến nhìn vào hắn.
– Cậu còn chưa ngủ.
– Tôi chỉ muốn chuẩn bị một chút đồ, mai liền đi.
Diệp Mặc chỉ đem theo vài món đồ, còn lại đem nhét hết vào nhẫn không gian, hắn ngẩng mặt trông vẻ mặt xấu hổ của cô, khẽ cười. Đêm khuya như vậy mà cô còn đến tìm hắn chắc chắn là tịch mịch khó ngủ rồi.
– Chị Băng, đến tìm tôi có chuyện gì sao.
– A, chuyện đó… Ngày mai cậu đi rồi, tôi chỉ muốn gặp một lát.
Vân Băng ngượng ngùng đáp, Diệp Mặc dù ngốc hơn nữa sao còn không hiểu, hắn đi đến gần người cô, tại bên tai nhẹ giọng nói.
– Chỉ vậy thôi sao.
– Ưm… Thật ra…
Vân Băng cảm nhận luồng hơi nhiệt thổi qua tai, thân thể mẫn cảm run lên, trong đầu chỉ mãi suy nghĩ đến hình ảnh của Diệp Mặc. Thân thể mềm mại của cô ngã vào trong lòng hắn, hai cánh tay bám víu, nóng rát thở ra hương như lan.
– Diệp à, chị thật sự muốn cậu…
– Nhưng Diệp Lăng sẽ nghe thấy đấy.
Diệp Mặc vòng tay ôm lấy bờ eo thon thả của Vân Băng, vòng xuống bóp lấy cặp mông căng. Vân Băng tâm tư hỗn loạn, tại trong ngực hắn quẩy mình, khô khan đáp.
– Như vậy phải làm sao… Chị muốn, về sau sợ không gặp được cậu nữa…
Diệp Mặc cứng đờ ngắm nhìn phương nhan đang câu hồn, đang long lanh nước mắt, dĩ nhiên tình cảm của nàng hắn có thể hiểu. Trong lòng tràn ngập áy náy, cánh tay vỗ vỗ bờ vai nàng, cười.
– Nếu như vậy… hay là chúng ta ra ngoài đi…
– Ra ngoài… Ừm…
Vân Băng theo bản năng gật đầu, hắn nói gì cũng nghe, cả hai sau đó thay đồ dẫn nhau rời khỏi nhà, không biết muốn đi đâu.
Ban đêm không khí lạnh rét run, xe cộ bóng người thưa thớt, hai người đi trên đường lâu lâu mới nhìn thấy người.
Diệp Mặc dẫn theo Vân Băng cũng không biết chính xác cụ thể nên đi nơi nào, dù sao ban đêm khách sạn cũng không mở cửa. Hắn đi đằng sau nhìn thấy Vân Băng ở phía trước vừa đi vừa nhún cặp mông núng nẩy, cổ họng tự nhiên khô khốc.
Vân Băng mặc một cái áo khoác dày bên ngoài che hết dáng người, nhưng bờ mông tròn vẫn hiện ra trước mắt, cô vừa đi vừa cảm thấy hồi hợp, ngứa ngáy, chỉ muốn nhanh chóng đưa con cặc to lớn của nam nhân vào trong lồn của mình.
Đột nhiên cảm thấy tay Diệp Mặc đang đặt tại mông của cô xoa bóp, thân thể cứng lên, mắt nhìn xung quanh. Cả hai hiện đang ở trên đường vậy mà hắn dám to gan như vậy, cô sợ hãi đè lấy tay hắn nói.
– Khoan đã… Chỗ này không được…
Diệp Mặc không đáp trả, hắn còn đang tranh thủ luồn tay vào bên trong quần Vân Băng, trực tiếp sờ lấy cặp mông bóng nẩy. Vân Băng cảm thấy cặp mông bị đôi bàn tay xoa nắn đủ kiểu, ngay tại bên trên đường bị hắn khơi dậy dục vọng.
Tiếp sau đó, Vân Băng đã thấy hắn đứng trước mặt cô, trong sự ngỡ ngàng của mình, hắn ngồi xuống, tuột quần của cô xuống, cái quần dài kéo tới giữa đùi kèm cả quần lót cũng bị tuột. Diệp Mặc nhìn thấy lỗ lồn dâm đãng đã chảy nước, mấy sợi lông ẩn hiện dưới ánh đèn mờ của đèn đường.
– Đừng mà… Chỗ này không tốt…
Vân Băng sợ hãi kêu, nhưng ngăn không được hắn vục mặt giữa háng cô liếm mút lỗ thịt. Bên dưới lỗ thịt nhỏ được hắn chăm sóc kỹ lưỡng, lưỡi sục sạo liếm láp dâm thủy chảy ra, hột le mẫn cảm tấy đỏ không biết vì kích thích hay khí trời lạnh.
Vân Băng không hiểu sao so với thường ngày càng kích thích mãnh liệt, cô chưa bao giờ tại nơi này làm mấy chuyện này, vừa sợ hãi bị phát hiện, vừa kích thích tột độ.
Diệp Mặc vừa liếm lồn, lại lấy chút nước dính trên đầu tay, đặt ngay phía sau hoa cúc của Vân Băng chóc nguấy. Vân Băng cảm thấy lỗ nhị bị ngón tay hắn chọc vào, khẽ rùng mình, kẹp chặt chân phản kháng, nhưng chỉ càng làm ngón tay hắn bị ép chặt, khó khăn rút ra.
– Ưm… Diệp Mặc, đừng mà…
Diệp Mặc như không nghe thấy cô tiếp tục trêu đùa, đến khi Vân Băng cảm giác lỗ lồn ngứa rát thoải mái muốn tiết, dâm thủy phun trào đầy mặt hắn, Diệp Mặc mới ngừng lại, đứng lên kéo quần cô lên.
– Diệp, cậu thật xấu…
Vân Băng ngã người trên thân Diệp Mặc, vừa lúc có người đi đến nhìn hai người làm Vân Băng run lên, suýt chút nữa cô bị phát hiện.
Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại, đi đến một đoạn đường rẽ, Diệp Mặc tựa lưng vào cột đèn, lôi ra con cặc giữa đường, mắt nhìn Vân Băng không nói. Tự biết phải làm gì, lại cảm thấy kích thích tột cùng, Vân Băng cũng chộp lấy con cặc hắn bỏ vào trong miệng mút.
Vân Băng quỳ gối tại trước mặt hắn, há miệng ngậm mút quy đầu, hai tay nắm eo hắn cho đỡ ngã, mắt vẫn không quên nhìn láo liên sợ có ai đi qua.
Cô dùng hết sức lực bú mạnh con cặc hắn muốn làm cho hắn ra nhanh, đầu nghiêng đủ kiểu, lưỡi liếm láp liên tục, âm thanh “sụt… sùi…” bú liếm cứ đánh vào tai. Được một lúc, có người đi ngang qua, cả hai mới kéo nhau đi chỗ khác.
Lần này Diệp Mặc ngồi trên ghế đá tại công viên, tựa lưng ra sau, hai tay đặt trên lưng ghế, mắt nhìn xuống Vân Băng đang nhấp nhô đầu bú cặc cho hắn. Phải nói kỹ thuật bú liếm của nàng tiến bộ rất nhanh, càng lúc làm hắn càng sướng.
– Ưm… chụt chụt… mau ra đi Diệp… kẻo lại có người đến…
Vân Băng chìm trong tư thái vừa hoảng loạn vừa kích thích, không biết vì sao lại không có bài xích cùng hắn làm chốn công cộng thế này. Diệp Mặc chỉ cười, tay đè đầu cô xuống cho cổ họng Vân Băng nuốt hết một nửa con cặc hắn.
– Chị Băng, yên tâm… Có người đến em sẽ biết…
– Ưm… hay là chúng ta quay về phòng…
Vân Băng suy nghĩ tỉnh táo lại, nghĩ đến có người khác nhìn thấy cô ngoài Diệp Mặc đã cảm thấy chán ghét. Diệp Mặc đương nhiên không chịu, hỏa khí hắn dâng cao, giờ mà kìm nén thì khó chịu cỡ nào, lại nói hắn có thần thức bao phủ, luôn luôn chú ý tình cảnh xung quanh.
– Chị Băng, yên tâm…
Diệp Mặc cười, nói rồi đè Vân Băng xuống, cởi quần cô ra, bên dưới của Vân Băng hoàn toàn trần trụi, áo bên trên bị kéo cao, bộ ngực trắng ẩn hiện sau lớp áo. Hắn banh rộng hai chân Vân Băng sang hai bên, cơ thể của cô tương đối dẻo dai tạm thời không thấy quá đau, lỗ lồn hồng hào dưới ánh trăng đập vào mắt, thân thể thiếu phụ run rẩy, có lẽ do xấu hổ hay phấn khích.
– Chị Băng, muốn em vào sao…
Diệp Mặc cọ cọ đầu cặc trước cửa lồn Vân Băng, mắt nhìn cô khiêu khích, Vân Băng đã ngứa ngáy khó chịu, cơn gió lạnh thổi qua làm cô càng mẫn cảm, thấy hắn cứ mãi trêu chọc mình, không chịu vào, bơ mông nhấp nhô nâng lên hạ xuống, bắt đầu cầu xin.
– Diệp Mặc, mau đâm con cặc của em vào trong chị…
– Vào đâu… Chị nói chính xác em mới biết…
Diệp Mặc thích thú nghe Vân Băng cầu xin, Vân Băng trước mặt hắn cũng không còn phải ngại ngùng, dâm đãng rên.
– Đâm con cặc to lớn vào trong lỗ lồn dâm đãng của chị… Địt chết chị đi Diệp Mặc…
Cô vừa dứt lời hắn liền đâm vào, con cặc có phần khủng bố đâm một nhát liền vào trong tận tử cung khiến cô có chút đau đớn. Nhưng sau một hồi nhấp thì cô đã dần cảm thấy thoải mái, rên rỉ nhiệt tình.
– A… Sướng quá… Muốn chết chị rồi…
Vừa đâm cặc vào trong lồn, Diệp Mặc vừa ngậm mút núm vú Vân Băng, thô bạo dọng eo, càng nhìn thấy biểu cảm sung sướng trên mặt cô. Cả hai chuyển qua đủ loại tư thế, tại trong ghế đá địt đủ kiểu, theo tư thế doggy hay cưỡi ngựa, tất cả đều thử qua, kích thích làm tình bên ngoài càng khiến hai người phấn khích, một lát liền đồng loạt cao trào, hắn bắn nồng nặc tinh dịch vào trong lồn cô, như muốn cô mang thai vậy.
– A… Sướng chết… Em yêu anh… yêu con cặc của anh… Nóng quá… muốn mang thai rồi…
Vân Băng ngã người trên ghế, hai chân banh rộng, vẻ mặt dâm mị, mép lồn chảy ra dâm dịch rơi đầy đất.
Bỗng nhiên Diệp Mặc lại lôi cô vào bên trong, sau một cái cây, để cô dựa người vào đó, còn hắn từ phía sau đâm cặc vào. Vừa mới ra Vân Băng cảm thấy vô cùng mẫn cảm, bị chọc thêm lần nữa, kích thích tăng mạnh, chẳng mấy chốc lại ra, lắc eo cũng hắn phối hợp.
– Sướng quá… Hôm nay bị địt chết… Quá sung sướng…
– Cô giáo Băng, nhỏ giọng thôi… Có người đến…
Diệp Mặc tại bên tai Vân Băng thủ thỉ, hắn vừa nói xong thì có cảm giác lỗ lồn Vân Băng đang kẹp chặt lại càng thêm bó sát. Vân Băng ráng ngậm miệng, không phát ra tiếng rên, nàng nhìn thấy ở bên ngoài có vài đôi nam nữ đang ngồi tại cái ghế hai người làm tính nói chuyện, mà cô lúc này đang cách rất gần, chỉ một cái cây, ở phía sau lại bị hắn chọc vào.
– Hôn em… Em không dừng rên được…
Vân Băng quay đầu nhìn Diệp Mặc năn nỉ, hắn liền cùng cô hôn môi, cháo lưỡi không ngớt, phấn khích sợ bị người phát hiện làm Vân Băng càng thêm nhạy cảm, khiến hắn khoái cảm cũng tăng thêm.
Phành phạch…
Sau một lúc Diệp Mặc đè Vân Băng nằm ngửa ra bãi cỏ, ở phía trên người cô đóng cọc, con cặc liên tục ra đập. Vân Băng tứ chi như con bạch tuộc, ôm lấy thân thể của hắn, miệng mút lấy múa để cái lưỡi của nam nhân.
Cũng không biết là cao trào lần thứ mấy, Vân Băng run lên, nước nôi tung tóe, như phun mưa bắn ướt cả mảng cỏ. Diệp Mặc cũng gia tăng nhịp độ, thúc eo, quy đầu run rẩy lấp đầy tinh dịch trong người Vân Băng một lần nữa…
Cả hai thở dốc ôm nhau lăn trên nền cỏ, một lúc sau nghe mấy cặp nam nữ ngoài kia đã đi, cả hai mới mặc lại quần áo đàng hoàng, đương nhiên Vân Băng không quên dùng miệng làm sạch con cặc của hắn.
Thân thể Vân Băng trải qua làm tình đã mệt mỏi, Diệp Mặc đành ôm lấy cô dùng tốc độ nhanh nhất quay về. Lén lút đem cô vào phòng, đặt bên cạnh Đình Đình đang ngủ say, đắp chăn cho cô, rồi mới rời đi.