Phần 34: Theo dõi
Trịnh Văn Kiều lên chiếc xe BMW của gã tiến về một nơi rất héo lánh. Diệp Mặc lập tức bám theo. Đi được một lúc thì chiếc BMW dừng lại. Một người đàn ông tầm bốn mươi dìu một cô gái tiến lại. Trịnh Văn Kiều vội vã bước xuống đỡ.
Điều khiến Diệp Mặc không khỏi ngạc nhiên đó là, Diệp Mặc có quen biết với cô gái này. Người mà Trịnh Văn Kiều và người đàn ông kia đang đỡ là Vân Băng, hay cũng chính là giáo viên tiếng Anh của Diệp Mặc – Vô Tình Băng.
Tại sao Vân Băng lại ở chỗ này với Trịnh Văn Kiều? Điều này khiến Diệp Mặc không khỏi thắc mắc, thế nhưng cũng chỉ là chút ngạc nhiên thoáng qua, hắn căn bản không để tâm. Có vẻ như Vân Băng đã uống quá nhiều nên mới cần phải dìu đi như vậy.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Trịnh Văn Kiều vội vàng dìu Vân Băng lên chiếc BMW của gã. Dù không biết giữa Vân Băng và Trịnh Văn Kiều này có quan hệ gì, nhưng uống say rồi bị đưa lên xe như vậy nhất định là có vấn đề. Chẳng qua là vì Diệp Mặc không có cảm tình gì với Vân Băng, cô ta có làm sao Diệp Mặc cũng chẳng quan tâm. Hôm nay hắn có mặt ở đây chỉ là để cho tên Trịnh Văn Kiều kia một bài học mà thôi.
Chiếc xe BMW lao vút đi, nhả ra một làn khói. Diệp Mặc lại lặng lẽ theo sát phía sau, cũng may BMW đi trong nội thành tốc độ không nhanh, mà “Vân Ảnh bộ” của Diệp Mặc hiện giờ cũng đã đạt đến độ điêu luyện nhất định rồi, muốn là có thể lập tức đem ra sử dụng ngay.
Hơn mười phút sau, chiếc xe BMW đã tiến vào một khu rất vắng vẻ hoang vu. Vì không thể vào trực tiếp từ cửa lớn, nên sau khi xác định xung quanh không có gắn cameras, Diệp Mặc mới trèo tường nhảy vào để theo dõi chiếc BMW từ phía xa.
Chiếc xe dừng lại trước cổng một tòa nhà. Trịnh Văn Kiều và người đàn ông kia vội vã dìu Vân Băng lên lầu. Diệp Mặc chỉ có thể đứng dưới theo dõi. Tiếc là bây giờ hắn mới luyện khí tầng thứ nhất mà thôi, nếu đã luyện thành tầng thứ ba thì thuật ẩn thân sẽ dễ dàng giúp hắn đi theo. Giờ bước lên thì không được, mà “dạy dỗ” Trịnh Văn Kiều trong thang máy thì cũng không ổn, tốt nhất là phải ra tay trong phòng.
Diệp Mặc đứng dưới đợi một lúc thì trông thấy ánh đèn từ tầng bốn sáng lên. Hắn biết ngay là họ đã lên tầng bốn, không chút chậm trễ men theo lối cửa sổ bò lên trên, rồi nhanh chóng chui qua bếp vào trong căn phòng có ánh sáng.
– Kiều thiếu gia, tôi đã chuẩn bị xong rồi.
Nghe giọng có vẻ như là của người đàn ông bốn mươi kia.
– Bắt đầu đi, lát nữa phải quay cận cảnh một chút. Mọi tình tiết đều phải ghi lại, nhất là phải lột tả được sự lẳng lơ của con đàn bà này. Tôi không tin có băng ghi hình trong tay rồi cô ta còn gan lì không chịu thỏa hiệp.
Câu nói của Trịnh Văn Kiều vừa dứt thì những tiếng xé quần áo thô tục cũng vang lên.
Hóa ra hai tên này muốn luân phiên hãm hiếp Vô Tình Băng, lại còn muốn ghi lại vào băng ghi hình nữa. Có lẽ cô đã đắc tội gì hai tên này, hoặc trong tay cô ta đang nắm thứ gì quan trọng với chúng. Diệp Mặc còn tưởng rằng động tác xé quần áo là của Trịnh Văn Kiều, nhưng khi hắn đạp cửa bước vào thì bất ngờ thay, tiếng xé quần áo đó lại là do Vân Băng tạo ra.
Vân Băng mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt mê dại như phê thuốc, nhìn là biết ngay đã trúng “xuân dược”. Chiếc áo đã kéo xuống quá ngực, lộ ra đôi gò bồng đảo trắng nõn nã, đến Diệp Mặc trông thấy cũng không khỏi choáng váng.
– Mày là ai?
Lúc Diệp Mặc đạp cửa bước vào, Trịnh Văn Kiều và gã trung niên đang cầm máy ảnh kỹ thuật số kia vô cùng kinh hãi và hoảng hốt.
Nhưng trông thấy chỉ có mình Diệp Mặc, chúng thở phào nhẹ nhõm.
Gã đàn ông trung niên đứng sau Trịnh Văn Kiều kia biết võ công, hơn nữa thân thủ cũng không tồi.
– Anh bạn, cậu muốn gì? Chúng ta thỏa thuận một chút nhé. Chúng tôi chơi đùa xong có thể cho cậu vào hưởng thụ một chút. Đây là loại gái cực phẩm đấy…
Trịnh Văn Kiều vừa nói vừa chăm chăm nhìn Diệp Mặc đầy cảnh giác, đồng thời nhanh chóng chỉnh lại quần áo khi nãy chưa cởi hết.
– Cặn bã!
Diệp Mặc chỉ thốt ra hai chữ rồi giơ chân lên tung một cước vào Trịnh Văn Kiều.
Tay Trịnh Văn Kiều vẫn đang cài dở cúc áo nên không kịp đỡ cú đá của Diệp Mặc, y bay thẳng vào tường rồi lăn ra ngất xỉu.
Gã đàn ông trung niên thấy vậy thì lập tức nhảy luôn vào. Quăng chiếc máy ảnh sang một bên, gã rút ra từ bên hông một con dao găm phi thẳng vào Diệp Mặc.
Động tác hết sức gọn gàng và mạnh mẽ, nhưng với Diệp Mặc, tên này còn chẳng bằng gã Phương Úy Thành đã tỉ thí với Diệp Mặc lần trước. Chỉ cần một chiêu liên hoàn cước, gã đàn ông mà Trịnh Văn Kiều cho rằng thân thủ cũng không tệ này đã bị đá tung như một quả bóng.
Chiếc máy ảnh của gã bị đá bay lên trời, rơi xuống vỡ tan thành bốn mảnh. Tiếp đó, gã cũng bị quăng đánh “rầm” một cái, nằm đè lên Trịnh Văn Kiều.
– Dừng tay, dừng tay, anh bạn. Anh bạn biết vị này là ai không? Công tử của Thị trưởng Trịnh, chẳng lẽ cậu cũng không sợ sao…
Bị đánh cho tơi tả, tên trung niên vẫn còn dám uy hiếp Diệp Mặc.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, dùng bàn chân dí vào đầu tên này, nói:
– Sợ cái đầu mày ấy!
Người đàn ông trung niên chưa kịp kêu lên thì đã lăn ra bất tỉnh nhân sự.
Diệp Mặc nhìn khắp phòng, trên tường có treo ảnh của Vân Băng, có một bức là hình Vân Băng ôm một bé gái, hóa ra đây chính là phòng của cô ta. Tên Trịnh Văn Kiều cũng thật cáo già, dám làm chuyện này trong phòng của cô ta, rồi còn ghi hình lại nữa. Nếu Vân Băng không muốn tự sát thì sau này chỉ có một sự lựa chọn duy nhất là phải răm rắp nghe theo y rồi.
Không biết Trịnh Văn Kiều là muốn có được thứ gì từ Vân Băng, có lẽ không đơn giản chỉ là muốn lên giường với cô ta.
Diệp Mặc cũng không muốn tìm hiểu kỹ về chuyện này, liền kéo hai tên đang bị đánh ngất này ra ngoài. Hắn không muốn dạy dỗ hai tên này trong phòng của Vân Băng, vả lại, bộ dạng của cô ta lúc này cũng thật là khó coi.
Diệp Mặc vừa ra đến cửa thì nghe có tiếng từ trong phòng vọng ra. Lại là tiếng xé quần xé áo khiếm nhã ban này. Diệp Mặc theo bản năng quay đầu lại nhìn, Trên người Vân Băng lúc này chỉ còn lại bộ nội y mỏng manh.
Vân Băng gần như đã trần trụi hoàn toàn, chỉ còn lại ba mảnh vải che ở ba chỗ nhạy cảm nhất, cảnh này làm Diệp Mặc hết hồn hết vía.
Nhưng Diệp Mặc rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Tác dụng của thuốc mê mà tên Trịnh Văn Kiều này dùng cho Vân Băng quá mạnh. Người nào dính phải không trải qua chuyện phòng the thì không yên, toàn thân ngứa ngáy râm ran như lửa đốt, thậm chí không chừng còn bị tàn phế. Trịnh Văn Kiều đúng là một tên khốn nạn!
Diệp Mặc nhìn cơ thể hồng hào mơn mởn của Vân Băng, khẽ thở dài một tiếng. Để hai tên đang nằm hôn mê bất tỉnh ở ngoài kia, Diệp Mặc đến bên giường để giúp Vân Băng ép ra hết số thuốc mê còn lại.
Nhưng vừa bước tới bên giường, Diệp Mặc đã bị Vân Băng bất ngờ ôm chầm lấy, tựa như dòng nước mềm mại lắt léo cuốn trôi đi một khúc gỗ.
Mùi hương dịu ngọt trên cơ thể phụ nữ tỏa ra làm tâm trí Diệp Mặc bỗng chốc quay cuồng. Vân Băng luồn tay ra phía sau lưng Diệp Mặc vuốt ve, bàn tay cô linh hoạt uyển chuyển như một con rắn, cả thân mình không ngừng uốn éo áp sát vào Diệp Mặc như muốn nhập luôn vào cơ thể của hắn.
Không ngờ chính vì vậy mà nàng vô tình khiến cậu nhỏ của Diệp Mặc cứng lên.
Diệp Mặc nhìn xuống tiểu đệ đang biểu tình mà chửi thầm, hắn cũng biết nếu nó đã cứng thì muốn xuống cũng chỉ có một cách.
Tối qua còn mới cùng Tô Mi, giờ lại đến Vân Băng. Diệp Mặc cảm thấy bản thân cũng quá xui xẻo đi.