Phần 40: Chuốc lấy khổ
Ninh Khinh Tuyết nghe Diệp Mặc mở miệng một tiếng Khinh Tuyết, mà cô cũng đang ôm lấy cánh tay của Diệp Mặc, lúc này, thậm chí cô ta cũng nghi ngờ việc mình có phải là vợ của Diệp Mặc hay không, cái cảm giác này sao quá đột ngột?
Cô ta lại nghĩ đến cảnh hôm đó mặc bộ đồ ngủ ngủ cùng Diệp Mặc để cho Lý Mộ Mai chụp hình, cô ta có cảm giác rất nhập vai, vừa nghĩ đến hôm đó, Khinh Tuyết liền rút tay lại, tim của cô ta đang đập liên hồi, mỗi lần tiếp xúc với Diệp Mặc, cô ta phát hiện mình không tài nào giữ được trạng tái bình tĩnh, mà là cảm giác yêu mến rất tự nhiên.
Trên người Diệp Mặc gần như có một thứ mà cô đang theo đuổi, đó như là một sự tĩnh lặng và khát vọng không thể diễn đạt bằng lời, nhưng lại có chút hư vô viễn vông, thu hút cô làm một con Thiêu Thân, cô chỉ còn cách tự cảnh tỉnh mình, rằng Diệp Mặc là một người như thế nào.
Chu Lôi nhìn vẻ tự nhiên phóng khoáng của Diệp Mặc, còn có Ninh Khinh Tuyết như chim nhỏ cần người che chở, và vẻ xấu hổ nhẹ nhàng trên gương mặt, trong lòng không thể tránh khỏi càng nghi ngờ, chẳng lẽ cô đã thật sự yêu Diệp Mặc, sau đó bởi vì tình yêu nên hai người đã kết hôn, hay là vì nguyên nhân khác?
– Đi thôi.
Diệp Mặc thấy Chu Lôi vẫn còn ngây ra, hắn lập tức nói, đối với một người phụ nữ luôn thích buôn chuyện, hắn không hề có chút thiện cảm.
Ba người ba mối tâm sự đi ra khỏi tiểu viện, không xa nhà mấy là một nhà hàng lớn, tên là “Huy hoàng mỹ thực”, đây còn là một nhà hàng cấp sao. Ninh Khinh Tuyết không muốn đi xa, liền chỉ vào “Huy hoàng mỹ thực” nói với Diệp Mặc:
– Diệp Mặc, em thấy chỗ “Huy hoàng mỹ thực” này cũng được, chúng ta vào đó đi.
– Không được, chỗ này mắc lắm…
Diệp Mặc chưa nói hết câu, thì Ninh Khinh Tuyết đã nổi giận.
– Diệp Mặc, anh để dành tiền nhiều như thế để làm gì? Đi ăn ở nhà hàng này cùng lắm chỉ một nghìn tiền đổ lại, anh…
Ninh Khinh Tuyết không phải là một người sĩ diện, nhưng Diệp Mặc để dành năm trăm nghìn, bạn học của cô đến nhà đi ăn cùng mà hắn ta cũng tính toán, tuy người bạn này cô cũng không thân thiết là mấy, nhưng dù sao cũng là bạn, tốt xấu gì cô cũng là người của Ninh gia, tên Diệp Mặc này quá keo kiệt với cô.
Chu Lôi nhìn Diệp Mặc có chút khinh khi, lần đầu tiên cô nhìn thấy một kẻ keo kiệt với một bữa ăn như thế. Mà còn ở trước mặt bạn của vợ, nhưng nhìn vẻ lưu luyến của Ninh Khinh Tuyết đối với hắn ta chắc cũng không phải là giả tạo.
Thấy Ninh Khinh Tuyết như muốn nói gì đó, trong lòng Diệp Mặc tuy có chút nổi nóng, nhưng hắn không phải là kẻ hẹp hòi, biết rằng nếu nổi nóng bây giờ, thì cảnh giả vờ của hai người sẽ bại lộ, vả lại hắn sẽ đi khỏi Ninh Hải mau chóng thôi, thật sự không nên so đo với một người phụ nữ.
Nghĩ đến đây hắn liền nói:
– Được rồi, nghe lời em vậy, hôm nay chúng ta sẽ đi ăn ở đây.
Nói là nói như thế, nhưng trong lòng hắn ta bực bội thất thường, hiện tại trong túi hắn chỉ còn hơn ba nghìn tiền, tiền này là do hắn đã bán máu. Cho dù máu này không đi hiến, thì cũng phải bỏ đi vô ích, nhưng dùng tiền bán máu để mời một người phụ nữ ăn bữa cơm mà hắn không hề ưa, tất nhiên là trong lòng không được vui.
Diệp Mặc đã quyết định, sau lần này, qua thêm mấy ngày nữa, hắn sẽ lập tức rời khỏi Ninh Hải. Còn về chuyện của Ninh Khinh Tuyết, hắn đã giúp qua nhiều rồi, hắn muốn tìm một nơi yên tĩnh, để trồng “ngân tâm thảo”. Bây giờ hắn đã thấu đáo rằng, một kẻ nửa vời như hắn, nếu như không có thực lực nhất định, thì sẽ luôn bị ức hiếp.
Một bữa cơm cũng coi là vui vẻ, Chu Lôi đã không có được cái mình muốn, vả lại cô ta thấy quan điểm tiêu tiền của Ninh Khinh Tuyết và Diệp Mặc rất khác nhau. Nhưng qua cách hắn ta tính toán về chuyện tiền bạc, cô ta càng khẳng định, Diệp Mặc thật sự muốn sống cùng Ninh Khinh Tuyết. Từ cái cách mà Diệp Mặc dùng tiền mặt, mà không phải dùng thẻ, cô ta có thể thấy được, Diệp Mặc đã không giàu có cho lắm.
Người không vui nhất chính là Diệp Mặc, bữa cơm này tốn hết hơn ba nghìn tiền của hắn, đến năm đồng, mười đồng trên người hắn cũng lôi sạch ra. Nếu như không phải Ninh Khinh Tuyết cố tình kêu một chai rượu vang đỏ hơn hai nghìn, thì bữa cơm này cũng không đến nỗi đắt, tuy chai rượu hắn đã uống hết, nhưng cũng không cam tâm.
Hắn biết là Ninh Khinh Tuyết cố ý, lấy ra một tấm thẻ không thể sử dụng, còn phô trương như thế, lúc đó Diệp Mặc thiếu điều muốn quăng lại tấm thẻ cho cô ta, để cho cô ta tự đi lấy tiền. Được rồi, hắn không nuôi được cô, nhưng hắn có thể nhịn cô, chẳng trách người ta hay nói kẻ tội nghiệp thường có chỗ đáng trách, Ninh Khinh Tuyết chẳng phải là loại người đó sao?
Sau bữa cơm, Chu Lôi đã không tiếp tục ở lại, mà là chọn cách cáo từ. Có thể là cô ta thấy hắn trả tiền bằng những cái năm đồng, mười đồng, nên có chút sợ chăng, đây là cách cho cô ta thấy mình không có tiền hay cái gì đây.
Ninh Khinh Tuyết cùng Diệp Mặc đi về hai người không còn thắm thiết như lúc đến nữa, Ninh Khinh Tuyết không muốn ngó ngàng đến Diệp Mặc, cô ta cảm thấy hôm nay Diệp Mặc đã làm cô mất mặt, tuy cô không quan tâm đến, nhưng Diệp Mặc có thẻ mà không dùng, mà lại lôi ra năm đồng, mười đồng để thanh toán. Chai rượu vang đúng là do cô đã cố ý gọi, nhưng rốt cục không phải chính hắn đã uống hết sao.
Diệp Mặc cũng không nói gì, bữa cơm tối đã tốn hết ba nghìn mấy tiền của hắn, giờ trong túi chỉ còn lại hai mươi mấy đồng.
Những ngày tiếp theo, nếu Diệp Mặc không đi tìm việc, thậm chí hắn còn không có tiền để ăn cơm. Cũng có thể hắn đi bán máu để ăn cơm, nhưng nếu thật sự để hắn đi bán máu mà ăn cơm là tuyệt đối không thể, hắn còn chưa tệ đến thế, trong hòm thuốc còn hơn một trăm mấy đồng tiền lẻ, tuy tư cách hiến máu của hắn giống với mọi người, nhưng Diệp Mặc cho rằng chất lượng máu của hắn chắc chắn tốt hơn, tư cách này hắn thấy mình có chút thiệt thòi.
Cảm giác của Ninh Khinh Tuyết rất rõ ràng, bởi vì những món mà Diệp Mặc làm càng lúc càng đơn giản, tuy cô không đòi hỏi gì về ăn uống, nhưng đối với một kẻ keo kiệt như Diệp Mặc thật đáng xem thường.
Bữa tối hôm đó, Diệp Mặc đã vác hòm thuốc đi ra ngoài, hắn không nghĩ rằng sau khi Ninh Khinh Tuyết đến đây, thì hắn phải đi bán chợ đêm sớm hơn. Hắn vốn dĩ tưởng rằng sau khi trị khỏi độc Tử tiêu cho ông lão, thì hắn không phải bán chợ đêm nữa, không ngờ rốt cục rồi cũng phải đi lại con đường cũ.
Nhưng điều khiến Diệp Mặc thất vọng, hắn bày bán ở khu phố phồn hoa dành cho người đi bộ đã hai ngày nay, mà vẫn không có mối nào cả. Thậm chí còn bị quản lý đô thị đuổi hết một lần, khiến hắn vô cùng chán nản.
Ninh Đại thì Diệp Mặc đã rất ít đi, lần đầu muốn đi thì nhìn thấy Vân Băng, lần thứ hai thì hắn đã không còn thấy bao nhiêu học trò nữa. Vốn dĩ muốn đưa mấy viên thuốc tự chế của mình cho Thi Tú, nhưng Thi Tú bởi vì chuyện gia đình mà xin nghỉ một tuần lễ.
Trời cũng bắt đầu trở lạnh, dù thân thể Diệp Mặc có cứng rắn cỡ nào cũng cảm thấy không dễ chịu. Hắn vẫn tiếp tục chờ đợi khách hàng cho đến tận khuya không còn thấy ai nữa mới cảm thấy khó chịu rời đi.
Tô Mi ngồi trên một chiếc xe ở bên kia đường, từ khi Diệp Mặc rời đi nàng đều theo sát, nàng muốn biết hắn đang làm cái gì, sau đó tìm một bằng chứng hắn phạm pháp mà cho hắn bài học.
Vậy mà nàng bắt gặp hắn ngồi ở một bên đường, chỉ với một cái hóm thuốc, mặc một cái áo mỏng dánh, trong trời gió còn bị người khác đuổi đi.
Nhìn thấy vậy, Tô Mi lại thấy Diệp Mặc có chút đáng thương. Có khi nàng lại trách nhầm hắn cũng nên.
Cô lái xe chạy lại gần Diệp Mặc, mở ra cửa xe ngước ra nhìn hắn, cố cười nói.
– Anh muốn đi đâu, tôi chở anh đi.
– Không cần, tôi quen đi bộ rồi.
Diệp Mặc nhìn thấy Tô Mi lại thấy khó chịu, hắn không thèm để ý nàng có hảo ý hay không, nhưng ít nhất giờ hắn không muốn mắc nợ hay dính dáng đến nữ nhân nữa.
Tô Mi vậy không ngờ lòng tốt của mình bị Diệp Mặc coi thường, cô cũng liền tức giận, không muốn cùng hắn nói nữa. Đóng cửa xe, nhìn trước đường cái mà phóng xe đi, trong lòng bực nội rủa ngầm.
– Đồ cứng đầu, đã xấu xa còn tỏ ra hống hách.
Cô lái xe đi thẳng một đoạn thì bắt gặp một cái xe tải lớn, dường như lao thẳng tới Tô Mi, tốc độ quá nhanh khiến cô không kịp bẻ bánh lái.
Trong gang tấc, tưởng bản thân sắp xong rồi, thì chiếc xe của cô ngừng lại, ở phía trước mặt Diệp Mặc đang giúp cô chăn mũi xe lại, trong ánh mắt không thể tin của mọi người, Diệp Mặc tức giận mở cửa xe, nhìn cô mắng.
– Nữ nhân ngu ngốc, muốn chết à.
– Anh… anh làm gì.
Tô Mi cũng cảm thấy hốt hoảng, nếu không nhầm thì vừa nãy Diệp Mặc chặn lại xe của cô. Điều này có thể sao?
– Hừ, tôi không muốn so đo cùng cô.
Diệp Mặc thất thểu bước đi, chỉ có mình hắn biết, bản thân vừa mới nứt vài cái xương sườn, thậm chí trong người cũng để lại nội thương, từ khóe miệng hắn chảy ra ít máu, cũng may được hắn nén lại.
Vì để dành mấy ngày tới khôi phục, hắn quyết tâm đi bán chút máu, ít ra vài ngày sau cũng không cần phải đi đâu.
Bán máu thành công, Diệp Mặc càng trở nên suy kiệt, hắn đã nén chịu đựng từ nãy giờ, nhưng chính bản thân còn cảm thấy khó cầm cố.
Về đến nhà, đưa cho Ninh Khinh Tuyết vài chục nhân dân tệ tiền bán máu, Diệp mặc không thèm nói gì, liền rời đi. Ninh Khinh Tuyết cũng không có quan tâm hắn đi đâu.