Phần 57: Hóa ra là như vậy
Đại học Ninh Hải.
Vân Băng mấy ngày nay tỏ ra hết sức bực bội, cô để ý thấy đã rất lâu không thấy bóng dáng Diệp Mặc đâu. Vốn dĩ hắn cũng thường xuyên không lên lớp, thế nhưng bình thường còn hay thấy hắn ngồi trong thư viện, vậy mà mấy ngày nay thì thật lạ, chẳng biết tên này đang chui rúc ở xó xỉnh nào nữa.
Vốn tưởng Diệp Mặc đã lặng lẽ biến mất, từ giờ cô có thể thoái mái mà làm những việc mình muốn. Thế nhưng hôm đó Trịnh Văn Kiều và học trưởng của cô đã bị đánh cho đần độn cả người, trong lòng cô không khỏi cảm thấy áy náy.
Tên khốn khiếp ấy đã trông thấy hết cơ thể của mình rồi, mà thậm chí còn có thể làm chuyện đó với cô, tức nhất là giờ hắn lại còn dám lên mặt với mình nữa. Cứ nghĩ tới chuyện này là Vân Băng lại tức không chịu được. Có lẽ trường Ninh Hải này không thích hợp để cô tiếp tục ở lại rồi, quay về Yến Kinh vẫn là tốt nhất.
Nghĩ tới chuyện rời khỏi Ninh Hải, cô thở phào một cái. Đúng rồi, lẽ ra mình nên đi khỏi chỗ này từ lâu rồi mới phải.
Trở về nhà, việc đầu tiên mà Vân Băng làm không phải là nấu cơm mà là thu dọn đồ đạc, thu dọn xong thì lại quét dọn nhà cửa.
Sao trong phòng tự nhiên lại xuất hiện một tấm thẻ SD? Vân Băng nhặt tấm thẻ nặng 8g bị vứt bên góc tường lên, ngẫm nghĩ một lúc. Cô trước nay chưa bao giờ dùng thẻ SD cả. Thế rồi chợt nhớ ra chiếc máy ảnh bị đập nát, hôm đó sau khi Diệp Mặc đi khỏi thì cô phát hiện ra trong phòng mình có một chiếc máy ảnh kỹ thuật số đã bị đập vỡ tan tành, những thứ bên trong ấy cũng bị hư hết nên cô cũng không suy nghĩ gì thêm.
Bây giờ còn lại một tấm thẻ SD thì chắc chắn là của chiếc máy ảnh đó không sai. Chiếc máy ảnh thì đã vỡ rồi, nếu hôm nay không dọn dẹp nhà cửa thì cô đúng là không biết vẫn còn một tấm thẻ còn sót lại ở đây.
Vân Băng mở laptop ra, cắm thẻ SD vào. Bên trong có một đoạn băng video, Vân Băng liền kích chuột mở thử ra xem.
– Kiều thiếu gia, tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi.
Đó là tiếng của vị học trưởng hôm đó đã đưa đồ uống cho cô.
– Bắt đầu đi, lát nữa phải quay cận cảnh một chút. Mọi tình tiết đều phải ghi lại, nhất là phải lột tả được sự lẳng lơ của con đàn bà này. Tôi không tin có băng ghi hình trong tay rồi cô ta còn gan lì không chịu thỏa hiệp.
Hình ảnh xuất hiện trên màn hình, bất ngờ thay lại là Trịnh Văn Kiều.
Vân Băng tức run người, và điều làm cô càng tức hơn là quần áo trên người lại do chính cô cởi ra. Vân Băng lập tức hiểu ra mọi chuyện, nhất định là hôm đó cô đã bị chuốc say, trong thứ đồ uống mà tên học trưởng kia đưa cho chắc chắn có bỏ thuốc mê. Trên màn hình hiện ra hình ảnh Vân Băng đang nửa tỉnh nửa mê, mặt đỏ bừng lên, ánh mắt như si dại, áo trước ngực đã phanh ra gần hết. Có thể thấy, dược tính của thuốc mê mà cô uống phải vô cùng lợi hại.
Giữa lúc đang cảm thấy vô cùng bối rối thì trên màn hình hiện ra hình ảnh cánh cửa phòng cô bị bật tung ra, tiến vào là Diệp Mặc bấy giờ đang dùng khăn che mặt. Đến đây, Vân Băng mới thở phào nhẹ nhõm, càng về sau cô càng hiểu ra vấn đề.
– Anh bạn, cậu muốn gì? Chúng ta thỏa thuận một chút nhé. Chúng tôi chơi đùa xong có thể cho cậu vào hưởng thụ một chút. Đây là loại gái cực phẩm đấy…
Trịnh Văn Kiều vừa nói vừa chăm chăm nhìn Diệp Mặc đầy cảnh giác, đồng thời nhanh chóng chỉnh lại quần áo khi nãy chưa cởi hết.
– Cặn bã!
Diệp Mặc chỉ thốt ra hai chữ rồi giơ chân lên tung một cước vào Trịnh Văn Kiều.
Kế tiếp là hình ảnh lập loè không rõ ràng, sau đó cô chỉ thấy trên màn hình xuất hiện cảnh tên học trưởng kia và Diệp Mặc đang đánh nhau. Chỉ mấy giây sau thì đoạn băng kết thúc.
Mặc dù vậy, Vân Băng cũng đã có thể đoán ra phần nào sự việc. Có lẽ là Diệp Mặc trông thấy hai tên kia bắt mình đi thì đã lặng lẽ bám theo rồi xử lý chúng ở đây. Cánh cửa này là do Diệp Mặc đá hỏng, nhưng âu cũng là để cứu mình.
Còn về khúc sau như thế nào, cô cũng không rõ ràng lắm, do lúc đó chịu ảnh hưởng bởi thuốc.
Thảo nào hôm sau Trịnh Văn Kiều và cái tay học trưởng kia lại trở nên đần độn như vậy. Lại còn bị phát hiện đang trần như nhộng ở giữa quảng nữa chứ, thì ra tất cả đều là do Diệp Mặc làm.
Thì ra cô đã trách lầm hắn. Hôm đó nếu không có Diệp Mặc, hậu quả ra sao cô thật không dám tưởng tượng. Có lẽ ngoài việc tự sát ra cô cũng chẳng biết làm thế nào nữa. Tên Trịnh Văn Kiều này thật quá nham hiểm, có điều rốt cuộc thì mình đã làm gì đắc tội với y cơ chứ?
Vân Băng lại nghĩ, bây giờ đã không còn là chuyện của người khác nữa mà liên quan trực tiếp đến Diệp Mặc. Hắn đã ra tay cứu mình như thế, mình lại lấy oán báo ân, thật là xấu hổ! Cô tự cảm thấy mình đúng là đã nhìn người bằng nửa con mắt. Cô vốn là một người ân oán phân minh, đã biết sai rồi thì phải lập tức tìm Diệp Mặc để tạ lỗi, rồi phải cảm ơn cậu ta đã cứu mạng mình như vậy.
Nhưng vì sao Diệp Mặc không đem chân tướng sự việc nói rõ ình? Vân Băng nhớ lại, hôm đó khi Diệp Mặc đang lau mồ hôi trên mặt, cô chỉ tỉnh lại một chút rồi lại lịm đi. Diệp Mặc có lẽ cũng không biết là cô đã tỉnh dậy và phát hiện hắn đang ở đó. Vả lại chuyện này còn có dính líu tới con trai của Phó thị trưởng, chắc hắn sợ mình sẽ gặp phải áp lực tâm lý. Chuyện này mà bị tiết lộ ra ngoài thì người chịu thiệt thòi đầu tiên không ai khác chính là mình rồi.
Hơn nữa, với ấn tượng của Diệp Mặc trong mắt mình, liệu hắn nói ra rồi thì mình có tin không?
Lần này đúng là phải cảm ơn cậu rồi, Diệp Mặc. Vân Băng bỗng có cảm giác Diệp Mặc cũng không đến nỗi đáng ghét như cô tưởng. Khi tâm lý của một người đã thay đổi thì tự nhiên cách nghĩ của người đó cũng thay đổi theo. Vốn cho rằng Diệp Mặc là một tên đáng ghét nhất trần đời, giờ tự nhiên cô bỗng thấy cậu ta cũng khá là dễ thương.
Không được, nhất định phải gặp trực tiếp Diệp Mặc để xin lỗi hắn mới được. Có những chuyện không phải chết đi là xong. Ví như việc này chẳng hạn, cho dù cô tự tử rồi nhưng tiếng nhơ thì mãi mãi không bao giờ gột sạch được.
Nhưng biết tìm Diệp Mặc ở đâu bây giờ? Đã rất lâu rồi không thấy bóng dáng hắn đâu, ngày mai lên lớp phải hỏi bạn cùng lớp hắn mới được.
Tiết tiếng Anh hôm nay, cả lớp được một phen kinh ngạc muốn lòi con ngươi. Đó là bởi cô giáo tiếng Anh vốn dĩ lạnh lùng là thế, thậm chí còn bị sinh viên gán cho cái biệt danh Vô Tình Băng, ấy vậy mà hôm nay chẳng hiểu uống nhầm thuốc gì mà lại chủ động hỏi tới Diệp Mặc.
Tiết học kết thúc, Vân Băng chưa rời khỏi lớp ngay mà nán lại trên bục giảng nói:
– Diệp Mặc đã lâu không tới, các bạn biết giờ cậu ta đanh ở đâu không? Hay có ai liên lạc được với cậu ta không?
Yên lặng. Một sự yên lặng kéo dài.
Cuối cùng đến lúc ngay cả Vân Băng cũng chẳng biết làm thế nào nữa thì đột nhiên có một bạn sinh viên đứng dậy lên tiếng:
– Thi Tu có quan hệ tốt nhất với Diệp Mặc, nhưng cũng khá lâu rồi bạn ấy cũng không lên lớp. Tô Mi cũng có quen biết với Diệp Mặc đó, lần trước em còn trông thấy bạn ấy đứng nói chuyện với cậu ta ngoài cửa thư viện mà.
Vân Băng đi rồi, lớp học lập tức xôn xao hết cả lên. Diệp Mặc chẳng những có quen biết với một cô gái xinh đẹp như hoa mà cô ta còn tới tìm hắn đến vài lần cơ. Bây giờ lại có thêm Vô Tình Băng này hỏi thăm nữa, cậu Diệp Mặc này đúng là thần thông quảng đại.
Tô Mi rất nổi tiếng trong trường, đồng thời cũng là học trò của Vân Băng nên tất nhiên Vân Băng có biết Tô Mi.
Thấy Vân Băng hỏi thăm mình về Diệp Mặc, Tô Mi có chút ngạc nhiên, cô không nghĩ nhiều người tìm Diệp Mặc như vậy. Chính cô cũng đang tìm hắn đây, nhưng một chút tin tức cũng không thu được.
– Cô Băng, em cũng không biết anh ta đi đâu.
Nhớ lại chuyện Diệp Mặc giúp cô chặn xe làm cô không khỏi thở dài, chuyện này cứ ám ảnh bám riết lấy tâm trí cô. Vân Băng liền thất vọng, tâm trạng cũng ảo não. Thấy vậy, Tô Mi tỏ ra không hiểu hỏi:
– Cô tìm hắn có chuyện gì sao.
– Tô Mi à, thật ra tôi muốn tìm Diệp Mặc là có chút việc gấp.
Vân Băng bất đắc dĩ nói.
Có việc gấp? Xem ra cô Vân này là có việc gấp thật. Tô Mi lập tức nghĩ tới chuyện xảy ra hôm đó khi Vân Băng nộ khí xung thiên, giáng cho Diệp Mặc một cái bạt tai. Bất giác liếc xuống bụng của Vân Băng, cô thầm nhủ trong lòng “Chẳng lẽ là do Diệp Mặc gây ra, giờ muốn tìm hắn giải quyết?”
Không hiểu sao cô lại nhớ tới mình, đêm đó hắn cũng làm cô như vậy có thể nào cô cùng… Càng nghĩ cô càng hoảng sợ, không biết lúc đó nên xử sự ra sao.
Thấy Tô Mi vẻ mặt có chút tái xanh, Vân Băng cảm thấy lẽ nào Diệp Mặc xảy ra chuyện thật.
Có chút lo lắng hoảng hốt cộng thêm sự có lỗi, Vân Băng lại tiếp tục hỏi:
– Chẳng lẽ em biết Diệp Mặc đang ở đâu sao?
Nghe câu hỏi, Tô Mi mới tỉnh lại, lắc lắc đầu đáp:
– Em cũng không biết, nhưng chị họ em Tô Tĩnh Văn nhất định là biết. Hay là cô thử đi hỏi chị ấy xem.