Phần 62: Bị bắt
Trầm mặc một hồi, Diệp Mặc mới lên tiếng:
– Anh Trác, nếu anh tin tưởng, thì cho tôi cái địa chỉ, chờ tôi xử lý xong chuyện ở đây, tôi sẽ đến khám cho con anh, có lẽ tôi có thể trị liệu được. Còn nữa, tôi muốn nói với anh cái này, việc rễ đen tím này có thể trị bệnh, đúng là không biết lão thầy lang kia nghe được ở đâu, nhưng hoàn toàn không đúng đâu.
– A…
Trác Ái Quốc kinh sợ kêu lên một tiếng, vui vẻ bất ngờ bắt tay Diệp Mặc nói:
– Người anh em Diệp, cậu thật sự có thể giúp trị liệu cho con tôi sao?
Diệp Mặc gật gật đầu nói:
– Chắc chắn không có vấn đề gì.
– Tôi tất nhiên tin tưởng cậu, tất nhiên rồi.
Trác Ái Quốc vội lấy ra tấm danh thiếp tinh xảo, đưa cho Diệp Mặc, nói:
– Đây là địa chỉ nhà tôi, có cả điện thoại liên lạc, có số di động của tôi ở trên, thật phải nhờ vả người anh em Diệp rồi.
Anh ta cũng không cho rằng Diệp Mặc nói láo, không cần nói gì nữa, hôm nay nhìn thấy tài nghệ của Diệp Mặc biểu diễn như thần, nếu chưa thấy, anh ta cũng sẽ cảm giác Diệp Mặc không phải người thích khoác lác. Hơn nữa anh cảm giác Diệp Mặc rất đáng tin, điềm đạm, chín chắn, là người bạn đáng giá.
Diệp Mặc nhìn danh thiếp, gật gật nói:
– Nhưng giờ tôi không thể đi Yến Kinh, rất có thể phải đợi nửa năm, thậm chí là một năm.
Diệp Mặc đương nhiên biết lúc này đi Yến Kinh không khác gì chui đầu vô lưới.
– Không vấn đề gì, chỉ cần người anh em Diệp nhớ là được.
Trác Ái Quốc không có gì không vui, lại còn vô cùng vui vẻ, cho dù là cái rễ đen tím có thể trị bệnh cho con mình thì cũng phải hai, ba năm, hơn nữa Diệp Mặc nói là không trị được. Mà ý của Diệp Mặc là chỉ cần hắn đến là có thể giải quyết. Vì thế so sánh hai việc này anh ta rất rõ ràng.
Về phần Diệp Mặc vì sao ngay bây giờ không đi cùng anh ta, anh ta cũng không nghĩ gì, một là Diệp Mặc là cao nhân, tất có việc riêng của mình, thứ hai là Trác Ái Quốc không phải lần đầu ra ngoài, Diệp Mặc chạy đến nơi biên giới hẻo lảnh này, chắc chắn có gì khó xử, đã làm bạn thì không cần phải hỏi rõ hết mọi việc.
– Ha ha, anh Diệp, tôi lập tức cho người chuẩn bị rượu cho anh và anh Trác tẩy trần.
Phương Nam vui mừng nói, vui không phải vì cuộc làm ăn thành công, mà là vui vì quen biết được người tài ba như Diệp Mặc. Quan trọng là Diệp Mặc còn ở đây một thời gian ngắn.
Đang lúc Tiêu Lôi nóng ruột, Diệp Mặc và Trác Ái Quốc đi ra, sau lưng còn có gã tóc dài.
Một bữa cơm khách rất vui vẻ, nhưng Tiêu Lôi vẫn nhìn ra, bất kể là Trác Ái Quốc hay người tóc dài dũng mãnh kia đều rất tôn kính tên Diệp Mặc áo quần mộc mạc này. Hơn nữa, loại tôn kính đó lại phát ra từ trong nội tâm. Trác Ái Quốc thì không nói, là người phụ trách một xí nghiệp lớn ở Yến Kinh, là người có tiền, nhưng tay tóc dài này nhìn không phải người lương thiện, nhưng gã lại cũng rất tôn kính Diệp Mặc.
Tuy có nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng Tiêu Lôi biết cô và Diệp Mặc còn chưa quen thuộc, vừa rồi hỏi lái xe Tiểu Vu mãi mà anh ta cũng không biết gì.
Sau bữa ăn, Tiêu Lôi dùng hết dũng khí đi tìm gặp Diệp Mặc, trông vẻ mặt hắn nhìn cô một chút cũng không hứng thú làm Tiêu Lôi tránh không khỏi thất vọng, còn vì sao thất vọng chính cô cũng không rõ.
– Diệp Mặc, anh có thể cùng tôi ra ngoài không.
Diệp Mặc tức thì cau mày, khó hiểu hỏi:
– Ở nơi này, cô muốn ra ngoài làm gì.
Chỉ cần trải qua vài chuyện kia thì liền hiểu nơi này chả có gì tốt cả, thế thì tại sao nữ nhân này cứ thích ra ngoài làm gì, lại chủ động đến làm phiền hắn.
Trông Diệp Mặc không vui, Tiêu Lôi cũng biết hắn nghĩ gì, liền nói:
– Thật ra tôi muốn ra ngoài một chút, xem có chuyện gì đáng lưu ý không. Ngày mai rời đi rồi, tôi có chút không nhẫn tâm.
Diệp Mặc một mặt không vui nhìn cô, hắn nhớ tới cô hình như là phóng viên nên dĩ nhiên thích ra ngoài xông pha. Việc ra ngoài lúc này có lẽ là vì thu thập tình báo cho bài viết của mình.
Quả nhiên là một cô gái yêu nghề và nhiều chuyện.
Suy nghĩ một lát, Diệp Mặc cũng là gật đầu đồng ý, hắn cảm thấy ơ đây có thể tìm được đồ tốt như Tử Tâm Đằng hay không.
Nghe được hắn đồng ý, Tiêu Lôi lập tức vui mừng. Cô cũng không có chủ ý ra ngoài tìm kiếm tin tức gì cả, chủ yếu vấn là tìm cơ hội để tiếp xúc Diệp Mặc, theo cảm giác của cô thì người con trai này rất đặc biệt.
Lưu Xà cũng không phải là cái địa điểm tốt gì để tham quan, đặc biệt là những cô gái xinh đẹp như Tiêu Lôi vậy. CÔ bước trên đường thì thu hút vô số ánh nhìn bất thiện của đám nam nhân, dù có không thoải mái nhưng cô cũng sớm quen.
Diệp Mặc lại cảm thấy rất buồn bực, hắn còn tưởng còn có bao nhiều đồ tốt, hóa ra cũng chỉ vào món hàng giả, còn đâu toàn những tên du côn du đãng chủ động gây sự, đa phần là vì Tiêu Lôi.
– Diệp Mặc, thật có lỗi. Làm phiền anh rồi.
Nãy giờ vì cô mà Diệp Mặc phải liên tục ra tay khiến cô ăn năn nhìn hắn. Diệp Mặc khoát tay, bình thản.
– Không có gì, tôi cũng không hẳn vì cô.
Cả hai sau đó lâm vào im lặng, Tiêu Lôi đi bên cạnh hắn, lâu lâu lại lén nhìn hắn một lần, có thể là cô muốn nói chuyện nhưng Diệp Mặc lại không có hứng thú với cô. Nghĩ cũng lạ, trước kia cô cũng từng là hoa khôi được hàng ngàn người truy phủng, giờ đây đi cạnh một tên đàn ông mà hắn không chút quan tâm. Liệu có phải Diệp Mặc có vấn đề.
Càng nghĩ, Tiêu Lôi lại càng thấy không nên, liền quăng mấy suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Lúc cả hai chuẩn bị về lại thì nghe tiếng kêu từ hẻm nhỏ, Tiêu Lôi theo bản năng của phóng viên lập tức chạy đi vào.
Diệp Mặc thấy cô chạy đi, cũng thản nhiên đi theo, hắn cảm thấy ở những nơi như thế này thì mấy chuyện cướp giật trong hẻm tối là quá bình thường, chỉ không nghĩ nữ nhân Tiêu Lôi này lại bao đồng như vậy.
Trong hẻm tối có thể lờ mờ nhìn thấy ánh sáng, một tên khá đô con đang túm lấy tóc của một bé gái. Trông bé gái cũng chỉ tầm 8, 9 tuổi khuôn mặt nhăn lên vì đau, lại không ngừng giãy giụa kêu khóc.
– Kêu la cái gì. Mày có im đi không, coi chừng tao cắt tai mày.
Tên đô con giở giọng đe dọa, đứa bé kia liền sợ hãi, lập tức im bặt.
Đúng lúc này Tiêu Lôi chạy vào, nhìn thấy hắn đang túm tóc lôi đầu một đứa bé, liền tức giận kêu lên:
– Đối xử với một đứa trẻ như vậy, anh có còn là đàn ông không.
Tên đô con vậy mà không ngờ có người xen vào, hầu hết những người ở đây dù có thấy thì cũng ngoảnh mặt làm ngơ, không ai xen vào chuyện của ai.
Nhưng mà nhìn lại, gã mới để ý Tiêu Lôi quả nhiên là xinh đẹp, đẹp hơn bất cứ người phụ nữ nào hắn từng gặp ngoài đời. Trông thấy nàng đi tới, gã liếm liếm môi một cái, tay cũng buông đứa trẻ kia ra nhìn nàng mỉm cười.
– Cô muốn tôi thả đứa trẻ này ra.
– Hừ, điều đó còn cần tôi phải nói sao.
Dù trông đối phương có vẻ dữ tợn nhưng Tiêu Lôi cũng không quá e ngại, cô vẫn tin vào Diệp Mặc. Ngay sau đó cô liền đi tới, vừa cẩn thận nhìn tên đô con lại nhìn đứa bé cười ngọt ngào.
– Em gái, đừng sợ. Tới đây…
Bé gái theo bản năng nhìn tên đô con một cái, chỉ thấy gã dùng sức túm lấy hai cổ tay của bé gái, sau đó đối với Tiêu Lôi nói:
– Muốn lấy người, thì tự cô tới đi.
– Hừ, anh nghĩ tôi không dám…
Không biết vì sao Tiêu Lôi lại lấy đâu ra can đảm liền bước tới, nhưng cô chưa kịp đến nơi thì từ phía sau một tên khác lại tóm được cô, lúc cảm giác được thì đã muộn. Cô bị hắn ôm lấy, không thể cử động được, mắt nhìn vẻ mặt dâm đãng của tên đô con trước mắt mà liền hối hận…