Phần 66: Ra tay tương trợ
– Anh Diệp, sĩ quan huấn luyện của chúng tôi dạy chúng tôi là kẻ mạnh là trên, tuy rằng tôi lớn hơn anh mấy tuổi, nhưng tôi cũng biết anh không phải người bình thường, có lẽ là người mà sĩ quan huấn luyện chúng tôi gọi là Đạt Giả chăng, cho nên tôi gọi anh một tiếng “Anh”. “Thiên hạ hưng vong, Thất phu hữu trách” cái đạo lý này tôi không hiểu, nhưng mấy tên vùng biên giới này thường ở biên giới đánh giết cướp bóc, không chuyện ác gì không làm.
– 30 Năm trước, quân ta tổ chức tự vệ phản kích chiến, người họ không ngừng hành hạ làm nhục người Hoa Hạ ta, đốt phá công xưởng ta, vô số đồng bào ta bị đồ sát, đến nay tuy rằng đã mấy chục năm, bọn chúng vẫn chưa dừng tay, tuy rằng có bí mật hơn, nhưng vẫn không ngừng uy hiếp chúng ta.
– Lần này có mấy đồng đội của tôi bị bao vây, Quách Khởi tôi cho dù có chết, cũng phải cứu thoát bọn họ, cho nên hy vọng cùng là người Hoa Hạ, tôi xin anh hỗ trợ, hơn nữa ở đây mấy người chúng tôi cũng tương đối quen thuộc, chỉ cần cứu được đồng đội, tôi nguyện ý giúp anh tìm đồ vật mà anh muốn tìm.
Quách Khởi nói xong, ánh mắt nóng bỏng nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc trầm ngâm một lúc, hắn đối với mấy tên vùng này cũng không có mấy thiện cảm, còn về việc nhờ Quách Khởi giúp hắn tìm đồ thì khỏi, hắn cũng tìm mấy ngày rồi, hắn không tin mấy người Quách Khởi có thể tìm được, nhưng cái gã Quách Khởi này nói cũng có lý, ít nhất cái thân thể này cũng là người Hoa Hạ, cũng nên giúp một chút.
Nghĩ đến đây Diệp Mặc gật gật đầu nói:
– Anh nói cũng không sai, cũng không cần để ý, vừa rồi tôi nghĩ không đúng, nếu đã như thế, chúng ta đi thôi, anh thuận tiện đem tình hình nói cho tôi nghe một chút, chỉ có mấy tên đó thì cũng không là gì với tôi đâu.
– Cảm ơn anh Diệp.
Quách Khởi thấy Diệp Mặc đáp ứng rất là cao hứng ôm quyền, gã biết Diệp Mặc không phải loại người bạc tình phụ nghĩa, chỉ là có lẽ do ẩn cư nhiều năm, cho nên quan niệm có lẽ nhạt đi nhiều.
Quách Khởi nhặt lên ba khẩu súng, đưa một khẩu cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc khoát tay:
– Không cần, tôi không thích dùng súng, cầm trên tay có chút không quen.
Quách Khởi nhớ tới Diệp Mặc tay không giết mấy người, liền lập tức hiểu rõ.
Nghe xong lời của Quách Khởi, Diệp Mặc lập tức hiểu ra, không phải mấy người Quách Khởi kém cỏi, mà là tiểu đội của Quách Khởi có tất cả 6 người, trong lúc chấp hành nhiệm vụ ở biên giới, bị phục kích, tuy đối phương chưa biểu lộ rõ thân phận, nhưng mấy người Quách Khởi đoán là người vùng này.
Lúc bị phục kích, bên Quách Khởi chết mất 2 người, 3 người bị vây, chỉ có 1 mình Quách Khởi chạy ra được, nơi bị vây gọi là “Hàn Thiền Động” nghe Quách Khởi nói thì nếu không phải địa hình ở đó có lợi cho bọn họ, thì mấy người bọn họ đã bị tiêu diệt rồi, lúc bị phục kích, mọi người cố gắng phá vây, nhưng thực sự có thể chạy được chỉ có mình gã, hơn nữa nếu như không gặp Diệp Mặc, thì gã cũng không thể chạy xa hơn được.
Hàn Thiền Động, không tính là gần, Quách Khởi và Diệp Mặc phải đi mất 2 tiếng mới tới, vừa mới tiếp cận Hàn Thiền Động, hai người liền nghe thấy tiếng súng.
Quách Khởi nghe thấy tiếng súng, lập tức vui mừng nói:
– Bọn họ vẫn chưa rơi vào tay địch, đây là tiếng súng của đồng đội tôi, tôi có thể nhận ra được.
Diệp Mặc thì lại càng kinh hỉ, bởi vì hắn phát hiện nơi mà Phương Nam nói chính là Hàn Thiền Động, tuy chưa nhìn thấy hai cây Vạn Niên Thanh, nhưng phong cảnh xung quanh không khác gì, xem ra làm người phải biết giúp đỡ người khác, nếu không hắn chắc chắn sẽ không thể chỉ trong vòng hai tiếng tìm đến đây được.
– Anh Diệp, làm sao bây giờ?
Quách Khởi tuy là tinh anh của bồ đội đặc chủng, nhưng gã biết mình trước mặt Diệp Mặc thì còn kém rất xa, bây giờ đã biết đồng đội vẫn chưa rơi vào tay địch, tâm tư của gã càng trở lên linh hoạt.
Bất quá gã cũng biết, cho dù đồng đội của mình chưa rơi vào tay địch, thì cũng không kiên trì được bao lâu nữa, bởi vì nếu đạn dược đầy đủ, thì họ đã không phải nửa ngày mới bắn một phát.
– Đối phương tổng cộng là bao nhiêu người?
Diệp Mặc nói, hắn muốn tìm được đồ vật thì trước tiên phải đem mấy gã đang bao vây đồng đội của Quách Khởi xử lý toàn bộ.
– Theo tiếng súng mà đoán, tối thiểu phải 20 người, lúc trước bị chúng tôi tiêu diệt 3, 4 người, bây giờ có lẽ còn 17, 18 người, theo tình hình bây giờ mà nói, đồng đội của tôi chưa rơi vào tay địch, có lẽ bọn họ định đợi đến tối phá vây, quân địch cũng biết điều này, tuyệt đối sẽ không để đến tối, tôi đoán bọn họ đang tìm cách.
Quách Khởi trả lời, nói rất là tỉ mỉ.
Diệp Mặc gật gật đầu nói:
– Anh cẩn thận đi theo phía sau tôi, không đến lúc cần thiết thì đừng nổ súng, tôi đi giải quyết là được rồi.
Biết Diệp Mặc vô thanh vô tức giết chết 3 đặc chủng binh, đối với lời nói của Diệp Mặc Quách Khởi không có chút hoài nghi nào, nếu hắn trong chỗ tối, thì mười mấy người đối với hắn không là gì, chỉ không biết Hứa Thạch ba ngày được trên phái xuống dạy bọn họ so với Diệp Mặc thì như thế nào.
Trong lúc Quách Khởi còn đang suy nghĩ, Diệp Mặc đã bắt đầu hành động.
Hàn Thiền Động nằm trong một sơn cốc, ở đây thật sự dễ thủ khó công, tuy rằng không biết vì sao những người kia lại chọnn nơi này để mai phục mấy người Quách Khởi, nhưng Diệp Mặc nghĩ, nếu không phải do thời gian cấp bách, thì cũng là do bọn Quách Khởi rút lui tới đây.
Thần thức của Diệp Mặc hiện tại có thể tiếp xúc trong khoảng cách 7m, sau khi tiếp cận sơn cốc ở Hàn Thiền Động, Diệp Mặc lập tức phát hiện 6 người, hơn nữa cách đó không xa còn có người mai phục.
Nếu không phải Quách Khởi phán đoán sai lầm, thì bọn họ lại có tiếp viện.
“Oành”
Một tiếng vang thật lớn, một quả boom được ném vào sơn cốc bên ngoài Hàn Thiền Động, tạo thành một đám mây lớn, xem ra mấy người này không muốn để ai sống, muốn dùng boom để uy hiếp mấy người trong động.
Sáu cái đinh sắt được Diệp Mặc bắn ra, mấy cái đinh sắt này không phải bắn vào sau đầu mấy người đang bao vây Hàn Thiền động, thì cũng bắn vào thái dương huyệt, mấy người bị Diệp Mặc bắn trúng không kịp kêu lên một tiếng, toàn bộ đã ngã xuống.
Ngoài Hàn Thiền Động giống như cánh quạt, tuy rằng dễ thủ, nhưng người bên ngoài cũng rất dễ bao vây, Diệp Mặc dọc theo sườn đánh tới, giết tới người thứ 21 mới bị 3 người cuối cùng phát hiện, nguyên nhân bị phát hiện, là do người bị Diệp Mặc giết đang nói chuyện, gã đột nhiên ngưng bặt, người được gã gọi lập tức phát hiện ra Diệp Mặc.
Ba phát súng đồng thời bắn về phía Diệp Mặc, cho dù thần thức của Diệp Mặc phát hiện ra tiếng 3 người này bóp cò, cũng kịp thời tránh né, nhưng trên cánh tay vẫn xuất hiện vết máu.
Không thể không nói mấy người này so với Thập Tam Thái Bảo gì đó thì mạnh hơn nhiều, hơn nữa súng trong tay bọn họ cũng mạnh hơn gấp trăm lần mấy cái thứ mục nát trong tay Thập Tam Thái Bảo.
Không ngờ lại bị thương, Diệp Mặc trong lúc tức giận bắn ra 6 cái đinh, 2 cái trực tiếp bắn chết 2 người, 4 cái còn lại bắn nát mặt cái gã làm hắn bị thương.
– Lại đây.
Diệp Mặc gọi Quách Khởi.
Hiện tại Quách Khởi cũng đã biết bao vây không chỉ có mười mấy người, mà là hơn tận 6, 7 người, có chút hổ thẹn nói:
– Xin lỗi, anh Diệp, xem ra tình báo của tôi sai rồi.
– Nhanh đi gặp mấy đồng đội của anh đi.
Diệp Mặc khoát tay áo nói.