Phần 71: Để tôi giúp anh
– Đúng rồi, chính là chỗ này.
Trì Uyển Thanh cũng cao hứng trở lại, dường như cô đã giúp Diệp Mặc làm một việc rất quan trọng.
Diệp Mặc buông Trì Uyển Thanh xuống, đi đến giữa hai cây vạn niên thanh, quả nhiên phát hiện ở bên trong có một bao đất. Tìm một cây gỗ, Diệp Mặc cẩn thận đào mở bao đất. Một khối xương khô bị mấy tảng đá vây quanh, còn có một cái túi ni lon được bọc rất chặt, nhưng trên cái túi ni lon có nhiều chỗ đã bị mục nát.
Diệp Mặc từ từ đem túi ni lon vén ra, nhìn kỹ một chút xương khô bên cạnh, không có cái gì khác. Túi ni lon này hẳn là do Lạt Ma trước khi chết đã dắt bên người, sau do thi thể mục nát mới rơi xuống, cho nên lúc nãy không phát hiện ra.
Đem túi ni lon rách nát chậm rãi mở ra, bên trong chỉ có một tấm bản đồ bằng da dê cũng đã bắt đầu mục nát, tuy nhiên bản đồ da dê này không biết dùng cái gì bào chế qua, tuy rằng đã mục nát hư thối, nhưng những thứ ở mặt trên của nó dường như có thể thấy rõ ràng. Diệp Mặc cẩn thận nhìn chằm chằm tấm bản đồ da dê, mặt trên bức tranh hình như là một sa mạc, có một vài chữ cái, chỉ có điều Diệp Mặc một chữ cũng không biết.
Diệp Mặc đang nhìn chằm chằm sa mạc và những chữ cái kỳ quái trên bản đồ, một cỗ mùi thơm thản nhiên tiến vào mũi hắn, vài sợi tóc dừng ở trên cổ của hắn khiến hắn có chút ngứa ngáy. Diệp Mặc lập tức biết là Trì Uyển Thanh đang đứng ở phía sau hắn xem bản đồ này.
Diệp Mặc nhường ra một chút, có chút buồn rầu nói:
– Những chữ này tôi không biết, hiện tại tấm bản đồ da dê này vẫn không thể động tới, vừa động vào, phỏng chừng toàn bộ liền vỡ vụn.
Bởi vì Diệp Mặc tránh ra, Trì Uyển Thanh lập tức cũng cảm giác được tư thế mờ ám của chính mình, đang có chút xấu hổ, nghe được Diệp Mặc nói như vậy, cô vội vàng nói:
– Anh Diệp, những chữ này tôi biết, đây đều là văn tự Tây Tạng, ông nội của tôi trước kia ở Tây Tạng khá lâu, văn tự Tây Tạng chính là do ông nội dạy tôi đấy.
– Uyển Thanh, cô thật sự biết những chữ này? Nhanh lên nói cho tôi biết.
Diệp Mặc vốn là định đem những chữ này toàn bộ nhớ kỹ, hiện tại Trì Uyển Thanh biết nó, hắn lập tức rất vui mừng.
– Chữ cái ở đây không đầy đủ lắm, có “Khố hồ ” ‘Takla Makan’ còn có ‘Rob”, ‘Thánh môn’ chỉ thế thôi. Nhưng tôi nghĩ ‘Takla Makan’ chính là sa mạc lớn nhất nước ta “sa mạc Takla Makan”, sa mạc này cũng được gọi là ‘Biển chết”, vị trí ở lưu vực Tarim của nam Tân Cương. Trên bản đồ có lẽ là chỉ chỗ này, hơn nữa tuyến đường trên bản đồ đúng là chỉ lưu vực Tarim.
Trì Uyển Thanh đem chữ cái trên bản đồ phiên dịch ra, chỉ là bởi vì bản đồ không trọn vẹn nên cô phiên dịch cũng không đầy đủ, tuy nhiên cô còn thêm vào lý giải của chính mình.
Diệp Mặc nghe xong Trì Uyển Thanh nói, lầm bầm nói một câu:
– Lại là nơi đó, tuy nhiên xem bản đồ chỉ hướng đúng là nơi đó. Tôi đã biết, cảm ơn cô, Uyển Thanh.
Trì Uyển Thanh tự nhiên cười nói:
– Kỳ thật tôi rất vui vì có thể giúp anh làm chút chuyện đấy, không cần cảm ơn đâu, vừa rồi tôi cũng không có gì cảm ơn anh mà.
– Điều này cũng đúng.
Diệp Mặc ha hả cười, đem bản đồ và túi ni lon cất vào trong hầm, lại đem khối xương khô kia chôn đi.
Sau đó cả hai tìm được một con suối gần đó mà tắm rửa một chút, Trì Uyển Thanh vẫn để ý vật cứng nóng trong quần Diệp Mặc vẫn căng phồng cho nên hắn đi đứng có chút bất tiện.
Cô dù sao cũng không phải là không biết gì, cô hiểu nếu nam nhân quá kìm nén thì không tốt. Có lẽ Diệp Mặc nhịn như vậy là vì cô, cảm giác với hắn hơi tội lỗi, lại thấy bản thân có trách nhiệm.
Mặt của Trì Uyển Thanh hơi đỏ, nhìn thoáng qua hắn hỏi:
– Anh Diệp, chỗ đó của anh còn cứng sao…
Diệp Mặc giật mình nhìn cô, hắn không ngờ cô nãy giờ vẫn để ý cậu nhỏ của hắn, cũng thấy hơi khó xử.
– Không sao, cảm ơn cô.
Hắn cũng không muốn tai vạ Trì Uyển Thanh, hắn thấy cô là người tốt, vẫn hơn là không nên nhúng chàm cô. Trì Uyển Thanh nhìn vậy nhưng không hề ngốc, cô có thể thấy côn thịt vẫn còn căng phồng sau lớp quần hắn, biết hắn khó chịu nhưng có lẽ sợ mất mặt.
Càng nghĩ, Trì Uyển Thanh càng thấy mình có trách nhiệm, cô đi tới trước mặt hắn, khuôn mặt sớm đỏ lên vì xấu hổ. Giọng điệu có chút ấp úng.
– Nếu anh cần thì để tôi dùng tay giúp anh.
Không kịp để Diệp Mặc phản ứng, cô cũng rất nhanh tay kéo tụt quần hắn xuống, thanh dương vật nóng hổi hồng hào xuất hiện trước mắt, dù đã cảm nhận rồi nhưng khi được nhìn tận mắt thì Trì Uyển Thanh mới kinh hoảng vì độ lớn của nó.
Bàn tay cô hơi run đặt lên thân dương cụ, một bàn tay vẫn không thể nắm chặt hết được nó. Cảm giác nóng bỏng từ con cặc Diệp Mặc truyền lại khiến người cô nóng ran lên, bàn tay vụng về di động lên xuống.
Có lẽ một bàn tay chưa đủ, cô dùng bàn tay ôm trọn con cặc của hắn, động tác cũng dần nhuẫn nhuyễn di động lên xuống.
Diệp Mặc run lên mặc cô nghịch cậu nhỏ của hắn, hông hắn hơi động để con cặc ma sát mạnh hơn trong lòng bàn tay cô.
Tầm gần chục phút, cảm giác bàn tay đã hơi mỏi, Trì Uyển Thanh vẫn kiên cường tiếp tục vuốt trụ. Nhìn vậy, Diệp Mặc hơi áy náy nói:
– Cô có thể dùng miệng giúp tôi, như vậy dễ ra hơn.
– Dùng miệng???
Trì Uyển Thanh đối với vấn đề này vẫn hơi mơ hồ, nhưng thiên tư thông minh khiến cô nhanh chóng hiểu ra, hết sức xấu hổ nhìn hắn gật đầu.
– Ưm… Để tôi thử.
Tiếp đó, đôi môi hồng hào của Trì Uyển Thanh hôn lên đầu quy, cái lưỡi thò ra liếm một cái, một mùi vị hơi mặn cùng kỳ lạ xông vào đầu khiến cô không kịp thích ứng.
– Đúng rồi, dùng lưỡi liếm quanh…
Diệp Mặc cảm giác bản thân có trách nhiệm chỉ dạy cô, hắn vừa ngắm nhìn Trì Uyển Thanh bú cu cho hắn, còn bản thân vẫn luôn miệng chỉ dạy. Dù biết mấy chuyện này vô cùng xấu hổ, nhưng Trì Uyển Thanh vẫn đồng ý học hội.
Miệng cô ngậm được một phần ba thanh dương vật, cái lưỡi cũng quen dần với vị con cặc hắn mà mút mà liếm. Bàn tay cô đặt ngay gốc dương vật, vuốt ve hai viên bi chứa đựng dương tinh trong đó.
Nếu như đồng đội cô mà biết cô đang quỳ bú cặc cho một đứa con trai thì chắc chắn sẽ không dám tin tưởng. Một cô gái mạnh mẽ lãnh đạm làm sao có thể biến hóa lớn vậy được.
Nhưng sự thật chứng mình, dưới ánh nhìn của Diệp Mặc, Trì Uyển Thanh vẫn sục lên sục xuống di chuyển đầu nuốt con cặc hắn trong miệng, nhiều khi nuốt được sâu hơn trước khiến hắn càng kích thích.
Trì Uyển Thanh nghiêng một bên đầu, cái lưỡi quý phái của cô thè ra liếm từng đoạn dương vật, chăm sóc cho cả hai hòn ngọc. Dần dần cô đã quen với chuyện này, động tác càng thành thục dâm đãng.
Diệp Mặc được kích thích mạnh mẽ về thể xác lẫn tinh thần, ngay lập tức cảm giác được cực khoái, hắn gồng mình khiến con cặc phồng to hơn kẹt trong miệng Trì Uyển Thanh. Chỉ thấy cô ô ô kêu lên, có lẽ là khó chịu, lại là đau, hai tay giãy mạnh, một tay còn bóp mạnh hai viên bi khiến Diệp Mặc run lên.
Từng đợt tinh dịch cứ từ đầu cặc phóng ra tràn ngập miệng Trì Uyển Thanh, một số còn chảy xuống họng cô chui vào dạ dày.
Diệp Mặc rút con cặc ra khỏi miệng cô thì một đống dịch trắng cũng bị cô phun ra ngoài rơi vãi trên đất, trên cả quần áo.
– Khục… khục…
Trì Uyển Thanh ho sặc sụa, nhìn cô Diệp Mặc cảm thấy hơi có lỗi.
– Xin lỗi. Làm cô bẩn hết rồi.
Trì Uyển Thanh sau khi nhả ra tinh dịch trong miệng đổ lên lòng bàn tay mới ngước nhìn hắn, không chút oán trách địa nói ra.
– Anh Diệp, không sao. Là tôi tự nguyện, có thể giúp anh khiến tôi rất vui.
– Uyển Thanh, cảm ơn cô.
Diệp Mặc toan lấy khăn giúp cô lau sạch tinh dịch thì đã thấy cô nhìn đống tinh dịch trong tay bỏ vào miệng nuốt hết, ngay cả tinh dịch dính trên quần áo cũng bị cô dùng tay quệt lấy bỏ vào miệng.
Trông Diệp Mặc nhìn mình, Trì Uyển Thanh mới xấu hổ nói:
– Anh uống cái đó của tôi, thì tôi cũng nên uống của anh.
Nghe cô giải thích Diệp Mặc có chút dở khóc dở cười. Hắn sau một lần bắn đã có thể tự điều chỉnh khiến con cặc dịu lại, hạn chết làm thêm hành động nào nữa.
Cả hai sau đó dọn dẹp sạch sẽ quay lại với đám người Quách Khởi.