Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Diệp Mặc – Quyển 1

Truyện Sex: Diệp Mặc – Quyển 1

Phần 89: Chẳng qua lúc ấy có chút chán nản

Khi Diệp Mặc tới tiểu viện, lại phát hiện có một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi còn ngồi ở trước giường của Ninh Khinh Tuyết. Người này có vài phần giống với Ninh Khinh Tuyết. Hắn đoán chắc là mẹ của cô ấy. Tuy nhiên nhìn tướng mạo của mẹ cô thật sự có hơi trẻ tuổi. Chỉ sợ nếu không phải Ninh Khinh Tuyết có chuyện, thoạt nhìn có lẽ bà còn trẻ tuổi hơn.
Mẹ Ninh Khinh Tuyết đang ở đây. Thật ra, Diệp Mặc không biết hiện tại mình có nên vào hay không.

Đang lúc Diệp Mặc có chút do dự, người phụ nữ ngồi ở bên giường cô lại nói.

– Khinh Tuyết, con thả chiếc hộp xuống, ngủ đi.
– Mẹ, mẹ đi ngủ đi. Con muốn yên lặng một mình một lát…

Giọng của cô rất nhỏ. Nếu không phải Diệp Mặc có thần thức thật sự không thể nghe thấy được.





Người phụ nữ ngồi ở bên giường thở dài. Một lát sau bà mới lên tiếng:

– Mẹ và y tá ngủ ở bên ngoài. Con thấy khó chịu thì cứ ấn chuông. Nếu đau, nói mẹ biết, mẹ sẽ bảo y tá vào tiêm thuốc giảm đau giúp con.

Diệp Mặc thấy người phụ nữ này đi ra ngoài đóng cửa lại cửa. Sau đó bà đứng ở ngoài cửa lau mắt. Bên ngoài quả nhiên đã được sửa lại thành nơi chữa bệnh tạm thời. Hai y tá trẻ tuổi dựa vào bên giường ngủ gật.

Diệp Mặc đợi thêm một lát, chờ người phụ nữ kia tới giường ngồi xuống, hắn lặng lẽ đi qua điểm huyệt ngủ mấy người này. Hắn cũng không muốn trong lúc giúp Ninh Khinh Tuyết chữa bệnh, có người bỗng nhiên xông vào.

Sau khi làm xong hết những chuyện này, Diệp Mặc mới tiến vào phòng Ninh Khinh Tuyết. Lúc trước, phòng này là nơi hắn ở. Chỉ có điều sau khi Ninh Khinh Tuyết đến đây, đã tặng lại cho cô ở thôi. Sau khi vào phòng, Diệp Mặc cảm giác được nơi này vừa quen thuộc, nhưng dường như lại có chút xa lạ.

Hắn thoáng nhìn về phía chiếc hộp Ninh Khinh Tuyết đang ôm. Diệp Mặc biết cô bị bệnh rất nặng, thậm chí còn nặng hơn so với mình dự đoán. Chỉ có điều hắn nghĩ mãi cũng không hiểu cô cứ ôm mãi cái hộp đó làm gì.

Diệp Mặc còn đang suy nghĩ có nên trực tiếp nói cho Ninh Khinh Tuyết biết hắn sẽ giúp cô chữa bệnh, hay để sau khi cô ngủ mới giúp cô chữa bệnh, lại nghe thấy Ninh Khinh Tuyết khẽ lẩm bẩm vài tiếng. Ngay lập tức hắn liền thấy chiếc di động màu đỏ trên tay cô. Diệp Mặc hiểu được, di động đang để chế độ ghi âm. Ninh Khinh Tuyết đang nói về chuyện hậu sự.

– Diệp Mặc… Rất xin lỗi. Em phải đi rồi. Là em đã khiến anh bị thương tổn. Em thật sự rất hối hận. Nhưng em thật sự muốn được gặp anh một lần trước khi chết, và nói với anh một câu rất xin lỗi… Sau khi trải qua chuyện này, em mới biết mình quá ngây thơ… Mới biết được anh rộng lượng tới mức nào. Em không hối hận vì đã đỡ đòn cho nhánh cỏ kia… Em chỉ hối hận đã đối xử với anh như vậy.
– Xem lá thư của anh mới biết được anh là người cô đơn tới mức nào. Cho tới bây giờ cũng không có người bạn nào… Vậy mà em còn giống như một người con gái độc ác hết lần này tới lần khác tổn thương anh… Còn dùng mấy ngàn đồng tiền anh bán máu để mua rượu… Nhưng cho tới bây giờ em vẫn chưa từng thật sự nghĩ tới cảm nhận của anh. Chỉ biết bốc đồng muốn làm gì thì làm… Khi em hiểu được đạo lý này, em lại phải ra đi…

Ninh Khinh Tuyết ho khan vài cái, sắc mặt càng thêm trắng bệch. Tuy nhiên, cô vẫn đưa điện thoại di động đến gần miệng hơn một chút tiếp tục nói:

– Diệp Mặc… Em không biết có phải em đã yêu anh hay không, nhưng nếu có cơ hội đính hôn với anh… Em chắc chắn sẽ không bắt anh đi làm tấm lá chắn nữa… Em nguyện ý gả cho anh… Có lẽ yêu hay không cũng không quan hệ… Em chỉ sợ anh nói em không xứng với anh… Giấy đăng ký kết hôn em vẫn giữ ở bên người. Cho tới bây giờ em cũng chưa ly hôn… Em cũng sẽ không ly hôn. Cả đời này, anh chính là người chồng duy nhất của em… Bất kể anh biết hay không, cho dù anh không thừa nhận, Ninh Khinh Tuyết em đều nguyện ý làm vợ của anh… Hơn nữa đã là vợ của anh.
– Diệp Mặc, em vẫn muốn nói một tiếng xin lỗi… Em làm vợ của anh, một ngày làm vợ nhưng cũng chưa làm hết nghĩa vụ của người vợ, ngược lại còn gây phiền toái cho anh… Em giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện, còn tưởng rằng cái gì mình cũng biết… Diệp Mặc, em ở trên trời sẽ phù hộ cho anh… Anh phải sống cho tốt. Chỉ đáng tiếc em đã không thể lưu lại một đứa con cho anh… Về sau phải tìm một cô gái biết yêu thương anh… Không nên giống như em vậy…

Nói đến đây, Ninh Khinh Tuyết thở dốc mấy hơi, lấy tay vuốt ve cái hộp thuốc trong tay một lát, lại nói:

– Diệp Mặc, cho tới bây giờ em cũng chưa từng gọi hai tiếng ông xã. Em rất muốn gọi một lần… Nhưng em lại không nói ra miệng được…
– Trong sân có một gốc cây. Mỗi ngày em đều chăm sóc cho nó. Bởi vì em từng thấy anh đã chăm sóc ột cái cây giống như vậy. Không biết nó có ích gì cho anh không… Nếu như có thể dùng, chờ sau khi nó lớn hơn, anh hãy mang nó đi… Em nghĩ có lẽ đó là vật duy nhất em có thể để lại cho anh…
– Diệp Mặc… Ông xã… Anh có khỏe không?

Giọng nói của Ninh Khinh Tuyết dần dần nhỏ xuống.

Trong lòng Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy có chút thương tâm, cũng có một chút hổ thẹn. Nói thật, lúc trước hắn giúp Ninh Khinh Tuyết, cũng không rộng lượng như Ninh Khinh Tuyết đã nghĩ. Hắn chỉ nghĩ bộ dạng u buồn của Ninh Khinh Tuyết rất giống với sư phụ Lạc Ảnh, cho nên hắn nguyện ý giúp cô. Hắn cũng muốn khi sư phụ Lạc Ảnh gặp chút khó khăn, cũng có thể gặp được người trợ giúp cô.

Còn có việc bán máu kia không phải hắn làm vì cô, mà vì hắn dùng không hết, nên hắn mới làm như vậy. Dù rằng có một chút là trả tiền nuôi cô, nhưng giá trị chả đáng là bao, không nghĩ cô lại áy náy đến giờ.

Có thể thấy được Ninh Khinh Tuyết cũng một cô gái lương thiện. Chỉ bởi vì hoàn cảnh sống và xuất thân khiến cô có một loại thanh cao không thích người xa lạ, hoặc là nói mèo khen mèo dài đuôi. Kỳ thật lột sạch cái kén bao quanh cô, cô chính là một cô gái lương thiện lại có chút đáng thương. Đáng tiếc cô lại lẫn lộn giữa yêu và cảm kích còn có cả áy náy. Có lẽ sẽ có một ngày cô hiểu được điều đó.

Diệp Mặc thở dài, càng hạ quyết tâm phải cứu Ninh Khinh Tuyết. Tạm thời vẫn không nên nói cho cô biết, tránh lại hù dọa cô. Dù sao bản lĩnh của mình nói ra thực sự khiến người ta rợn người.

Khi Diệp Mặc tưởng rằng Ninh Khinh Tuyết đã ngủ, chuẩn bị tiến lên phong bế kinh mạch của cô, giúp cô trị liệu, đột nhiên Ninh Khinh Tuyết lại cầm lấy di động lẩm bẩm nói:

– Ba, mẹ, con đi đây… Con gái bất hiếu. Con đã gả cho Diệp Mặc… Cái hộp này là đồ cưới của anh ta cho con. Đến lúc đó, cha mẹ đừng tách nó khỏi con. Trong sân có một gốc cây, con để lại cho Diệp Mặc… Nếu anh đến đây, ngay cả di động này cũng đưa cho hắn. Nếu không tới…

Cô lại tạm dừng một hồi lâu.

– Thì bỏ đi…
– Rất xin lỗi, con đã gây cho gia đình mình nhiều phiền toái như vậy. Giờ con đi đây…

Giọng Ninh Khinh Tuyết bỗng nhiên nhỏ lại. Diệp Mặc đang nghĩ có nên nói cho cô biết mình đã đến đây không, bỗng nhiên Ninh Khinh Tuyết lấy từ trong chiếc hộp ra một con dao găm, đâm xuống cổ họng mình…

Diệp Mặc kinh ngạc, rốt cuộc bất chấp những chuyện khác, một bước liền vọt tới trước mặt Ninh Khinh Tuyết. Với khoảng cách xa như vậy, hắn muốn nắm được con dao găm kia, thực sự đã không còn kịp. Hắn chỉ có thể dùng cánh tay của mình chắn trên cổ họng cô.

Dao găm đâm vào cánh tay Diệp Mặc, bị Diệp Mặc dùng khí cản lại, nên cũng không đâm sâu xuống được.

Bởi vì Ninh Khinh Tuyết dùng sức quá độ, nên đã hôn mê. Diệp Mặc rút dao găm ra. Tuy rằng dao găm đâm không quá sâu, nhưng cũng có một ít máu tươi rỉ ra.

Diệp Mặc bịt lên miệng vết thương của mình, thấy Ninh Khinh Tuyết đã hôn mê, hắn nâng tay phong bế mấy chỗ kinh mạch của cô, để nhất thời không thể tỉnh lại. Lúc này hắn mới lấy chiếc hộp trong tay cô ra.

Nhưng Diệp Mặc lại phát hiện Ninh Khinh Tuyết ôm chiếc hộp rất chặt. Cho dù cô đã hôn mê, nhưng tay lại giữ chặt lấy cái hộp. Trừ phi Diệp Mặc cương quyết giằng lấy, bằng không căn bản không thể lấy được.

Diệp Mặc bất đắc dĩ lắc đầu. Chỉ có thể mở chiếc hộp trong tay Ninh Khinh Tuyết. Thật ra, bên trong cũng có không ít đồ. Diệp Mặc lấy ra một lọ thuốc, lại lấy ra một túi ngân châm.

Sau khi nhét hai viên thuốc hộ tâm vào trong miệng Ninh Khinh Tuyết, dưới sự vận chuyển chân khí, viên thuốc lập tức tan ra, hấp thu vào trong cơ thể của cô.

Diệp Mặc lại cầm lấy một trăm lẻ tám cây ngân châm, dùng chân khí loại bỏ chất độc. Lại lật người Ninh Khinh Tuyết lại, cởi áo cô ra.

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200 Phần 201 Phần 202 Phần 203 Phần 204 Phần 205 Phần 206 Phần 207 Phần 208 Phần 209 Phần 210 Phần 211 Phần 212 Phần 213 Phần 214 Phần 215 Phần 216 Phần 217 Phần 218 Phần 219 Phần 220 Phần 221 Phần 222 Phần 223 Phần 224 Phần 225 Phần 226 Phần 227 Phần 228 Phần 229 Phần 230 Phần 231 Phần 232 Phần 233 Phần 234 Phần 235 Phần 236 Phần 237 Phần 238 Phần 239 Phần 240 Phần 241 Phần 242 Phần 243 Phần 244 Phần 245 Phần 246 Phần 247 Phần 248 Phần 249 Phần 250 Phần 251 Phần 252 Phần 253 Phần 254 Phần 255 Phần 256 Phần 257 Phần 258 Phần 259 Phần 260 Phần 261 Phần 262 Phần 263 Phần 264 Phần 265 Phần 266 Phần 267 Phần 268 Phần 269 Phần 270 Phần 271 Phần 272

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng