Phần 103
– Tỷ, sáng sớm như vậy, tìm ta có chuyện gì nha?
Nhận lấy điện thoại, Liễu Diệc Như không khỏi có chút kỳ quái, tuy rằng tỷ muội các nàng tình cảm vô cùng tốt, nhưng bởi vì đều có sự nghiệp riêng của mình, bề bộn quanh năm suốt tháng nên cơ hội gặp nhau cũng không có mấy lần, điện thoại liên lạc cũng chỉ gọi vào buổi tối, chính là lần này nàng vì sao lại gọi tới buổi sáng rồi.
– Ơ, cái này còn sáng sớm à? Nếu bình thường, ngươi đã sớm đến công ty đi, như thế nào, ôm con trai ngủ rất thoải mái sao?
Liễu Phượng Nghi không trả lời nàng, mà cười trêu chọc.
Khuôn mặt Liễu Diệc Như không khỏi ửng hồng, gắt giọng:
– Tỷ, người ta nói chính sự với ngươi đâu, ngươi nói đùa lung tung gì vậy nha!
Liễu Phượng Nghi cười nói:
– Như thế nào còn học được làm nũng rồi? Ta nhớ rõ từ hồi ngươi mười lăm tuổi đến giờ cũng chưa từng vung qua kiều(nũng nịu) với ai đấy, có phải là ở chỗ nhi tử vung quen rồi, đến chỗ tỷ tỷ này cũng không sửa được?
Liễu Diệc Như làm nũng với tỷ tỷ, vốn là phản ứng tự nhiên mà làm ra, nhưng là hiện giờ bị nàng nói vậy, cũng không khỏi sửng sốt: Đúng vậy a, ngay cả khi mình còn bé cũng rất ít làm nũng, sau khi lớn lên lại càng chưa từng làm qua, vậy mà gần đây lại là có chút thay đổi, lần kia ở trước cổng trường học cũng đã làm nũng với nhi tử, lần này lại không tự giác kêu ra loại giọng điệu này, chẳng lẽ ở trước mặt hắn, tâm tình của mình xảy ra thay đổi gì hay sao? Liễu Diệc Như nghĩ vậy, không khỏi vụng trộm liếc nhìn nhi tử vẫn chưa rời giường, lại phát hiện hắn cũng đang bình tĩnh nhìn mình, trong ánh mắt còn có một tia si mê, trên mặt nàng không khỏi ửng hồng, tim đập cũng nhanh hơn rất nhiều, bất quá nàng lại không quên hiện tại đang nói chuyện điện thoại cùng tỷ tỷ, ổn định một chút tâm tình, dùng giọng điệu rất bình thường hỏi lại:
– Tỷ, rốt cuộc là có chuyện gì ah?
Liễu Phượng Nghi cũng không hề tiếp tục đùa giỡn, nghiêm túc nói ra:
– Người của Vũ gia đến.
– Vũ gia?
Liễu Diệc Như đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức kịp phản ứng, có chút giật mình hỏi nói:
– Ngươi nói là Vũ gia của Võ Minh?
– Không sai, chính là bọn họ.
Giọng điệu của Liễu Phượng Nghi trở nên có chút trầm trọng:
– Buổi sáng nay có một đệ tử Vũ gia tới tìm ta, nói là có chút chuyện làm ăn muốn bàn bạc cùng Liễu gia chúng ta, hiện tại Vũ gia càng ngày càng ương ngạnh rồi, chỉ sợ lần này lai giả bất thiện, ta đã ổn định hắn rồi, ngươi tới chúng ta thương lượng một chút đối sách.
(Lai giả bất thiện – người tới không có ý tốt, thiện giả bất lai – người có ý tốt thì đã không tới)
– Được, ta lập tức tới ngay.
Liễu Diệc Như nhanh chóng đáp ứng, quay đầu lại muốn nói chuyện cùng Diệp Phi một chút, lại phát hiện hắn lúc này vậy mà cũng đã xuống giường, ngay cả y phục cũng ăn mặc chỉnh tề rồi.
Liễu Diệc Như không khỏi có chút kinh ngạc, nàng nội lực thâm hậu, lục thức cũng nhạy cảm hơn so với người thường rất nhiều, chính là nhi tử vừa rồi rời giường mặc quần áo ngay tại bên cạnh mình, vậy mà nàng một chút cũng không phát giác được, điểm này, chỉ sợ tiểu muội có thực lực mạnh nhất trong các tỷ muội của mình cũng không làm được a? Thông qua thí nghiệm lần trước, nàng đã biết lực lượng của nhi tử vô cùng lớn, nhưng lại không nghĩ rằng một loạt động tác của hắn đều có thể nhẹ nhàng đến mức này. Trong lúc nhất thời, nàng đột nhiên cảm giác mình có chút nhìn không thấu cái nhi tử thân sinh, lại tự tay nuôi dưỡng mười sáu năm này rồi, trên người hắn giống như tồn tại một cái bí ẩn cực lớn, dụ dỗ mình đi thăm dò hiểu rõ, nhưng không phải dùng vai trò mẫu thân của hắn, mà là dùng thân phận nữ nhân của mình.
Thấy mụ mụ ngơ ngác nhìn mình, Diệp Phi không khỏi nhìn lướt qua trên người mình một lần, phát hiện không có gì không đúng, liền hỏi:
– Mụ mụ, làm sao vậy? Ta có cái gì không đúng sao?
– Không có gì, mụ mụ phải đi ra ngoài có chút việc, ở nhà chơi cùng tam tỷ ngươi a.
Liễu Diệc Như lắc đầu, không suy nghĩ thêm những chuyện loạn thất bát tao kia, dù sao nhi tử của mình càng mạnh nàng lại càng cao hứng.
– Mụ mụ, ta muốn đi cùng ngươi.
Vừa rồi Liễu Phượng Nghi nói chuyện trong điện thoại, Diệp Phi cũng đã nghe được, tuy rằng không biết cái Vũ gia Võ Minh kia là vật gì, nhưng lại biết rõ người tới tựa hồ không phải là người tốt gì, mặc dù trong nội tâm hiểu rõ, dùng võ công của mụ mụ và dì cả, lại là tại Vọng Hải, các nàng căn bản không có khả năng có thể xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vẫn còn không yên lòng, tâm tình hiện tại của hắn, cực kỳ giống một người trượng phu lo lắng thê tử ra ngoài một mình vậy.
Liễu Diệc Như suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng, hiện tại nhi tử cũng đã trưởng thành rồi, cũng là thời điểm để cho hắn tiếp xúc một chút chuyện xã hội, hơn nữa cùng suy nghĩ với Diệp Phi, nàng cũng cho rằng tại Vọng Hải, bọn họ không có khả năng xảy ra chuyện gì, lại nói cho dù gặp chuyện không may, bằng vào thực lực dường như còn phải mạnh hơn so với tiểu muội kia của hắn, cũng còn phải sợ cái gì?
Bởi vì hôm nay là chủ nhật, Lý tiểu thư cũng không đi làm, cho nên Liễu Diệc Như đành phải tự mình lái xe, mà Diệp Phi lại là ngồi xuống tay lái phụ, hắn hiện tại thầm nghĩ phải cùng mụ mụ ở chung một chỗ, cho dù là hai người ngồi trước sau xe, hắn cũng cảm thấy có chút quá xa.
– Mụ mụ, Vũ gia kia rốt cuộc là đang làm gì ah?
Dọc đường, Diệp Phi chăm chú ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ hắn nhìn vĩnh viễn cũng không đủ kia của Liễu Diệc Như, chính là lại sợ mụ mụ phát hiện ra điều gì, vì vậy không có lời để nói cũng phải tìm lời tới hỏi hỏi một chút, bởi như vậy, mình mới có lý do không ngừng nhìn nàng.
Liễu Diệc Như đang chuyên tâm lái xe cũng không hề phát hiện ra ánh mắt của nhi tử có cái gì không bình thường, nhưng sau khi nghe đến vấn đề của hắn, lại là có chút giật mình:
– Làm sao ngươi biết Vũ gia?
– Dì cả có nói trong điện thoại ah.
Diệp Phi không để ý chút nào, hồi đáp.
Trong nội tâm Liễu Diệc Như cũng cảm thấy dễ hiểu, nhi tử có thực lực cường đại như vậy, tự nhiên không có khả năng không nghe được thanh âm mà mình không hề tận lực hạ thấp, xem ra hắn là lo lắng cho mình mới chịu đi cùng đấy. Nghĩ đến điều này, trong nội tâm Liễu Diệc Như sinh ra một loại ngọt ngào khác thường, ngoài vui mừng vì nhi tử quan tâm đến mình, còn có một cảm giác tựa như cô gái nhỏ được che chở mà tung tăng y hệt như chim sẻ.
– Vũ gia là một trong hai đại gia tộc hộ pháp của Võ Minh.
Liễu Diệc Như biết rõ nhi tử có thực lực như vậy, sau này không tránh được việc tiếp xúc cùng những người trong võ lâm, vì vậy dứt khoát cũng không giấu diếm hắn điều gì.
– Gia tộc hộ pháp? Danh tự thật đúng là kỳ quái đâu, như là đồ vật trong phim ảnh võ hiệp vậy!
Diệp Phi không khỏi nở nụ cười:
– Võ Minh lại là cái gì ah?
– Ta còn phải nói từ đầu cho ngươi a.
Liễu Diệc Như cho xe chạy chậm một ít, nói về những chuyện mình nghe được từ chỗ phụ thân:
– Đó là tại bốn mươi năm trước, lúc ấy thế cục trong nước cũng không phải rất ổn định, cho nên có một số võ giả nhân cơ hội gây sóng gió, mà những võ giả có tinh thần trọng nghĩa khác lại thực sự bởi thế cục lúc đó mà không tiện ra tay. Thẳng đến một ngày, một người mạnh đến nỗi thái quá đột nhiên xuất hiện, tại sau khi liên tiếp thu thập hơn mười võ giả ác bá một phương, liền phát ra tin tức, mời tất cả người luyện võ trong nước đến Thái Sơn tụ hội, mà Liễu gia chúng ta cũng thuộc hàng ngũ được mời đến. Lúc ấy ông ngoại ngươi đúng ở thời điểm tuổi trẻ khí thịnh, tự nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội như vậy, cho nên cũng lập tức tham gia. Theo lão nhân gia nói, ngày đó người kia xuất khẩu cuồng ngôn, nói là muốn lập ra quy củ cho toàn bộ võ giả trong thiên hạ. Phần đông võ giả đương nhiên không phục, vì vậy thay nhau hướng hắn khiêu chiến, nhưng lại không có một người nào, không có một cái nào có thể tiếp được ba chiêu của hắn đấy. Bất quá người nọ cũng là nhân từ, tất cả những người bại ở trên tay của hắn, cũng chỉ bị đánh ngã trên đất, lại không thụ một điểm thương thế. Vì vậy tất cả mọi người dần thật lòng khâm phục hắn, về sau dưới sự dẫn dắt của hắn, liền thành lập một liên minh võ giả, cũng chính là Võ Minh mà ta vừa nói.
Mẫu tử hai người một người nói, một kẻ nghe, tựa hồ không có gì khác với bình thường, nhưng bọn họ ai cũng không có phát hiện, bọn họ trong lúc đó, đang phát sinh một ít biến hóa tinh xảo.