Phần 122
Diệp Phi làm vẻ thần bí cười cười, lại cũng không trả lời Lâm Linh.
Càng như vậy, Lâm Linh càng muốn biết rõ bí quyết theo lời hắn là cái gì, bất chấp Diệp Vân Khinh đang tại bên cạnh, giữ chặt lấy cánh tay Diệp Phi, làm nũng nói:
– Diệp tử ca ca tốt, ngươi tựu nói cho người ta a!
Diệp Phi không khỏi có chút buồn cười, xem ra tiểu nha đầu này cũng đến tuổi thích đẹp rồi, vì vậy trêu chọc nàng:
– Ngươi tuổi còn nhỏ, cái bí quyết này của ta đối với ngươi tác dụng không lớn, chờ ngươi đến hơn ba mươi tuổi ta sẽ lại nói cho, hơn nữa, Linh Nhi của ta cũng đã rất đẹp rồi, có dùng hay không hẳn là cũng không khác nhau a.
– Đối với tuổi càng lớn càng có tác dụng sao? Trách không được Liễu a di còn phải trẻ hơn so với mụ mụ ta đâu?
Lâm Linh nói thầm một câu, còn nói thêm:
– Vậy thì thật là tốt ah, ngươi nói cho ta biết, ta để cho mụ mụ ta cũng dùng phương pháp này.
Một câu của Lâm Linh lại để cho Diệp Phi không khỏi nhớ tới vị chuẩn nhạc mẫu Tiêu Hàm Nguyệt thiên kiều bá mị tuyệt thế vưu vật kia của mình, trong nội tâm rung động, thầm nói:
“Tiểu Linh Nhi ah, chính là ngươi không nói, lão công ta cũng định một ngày nào đó sẽ cho mụ mụ ngươi dùng tới!”
Trên mặt lại giả ra một bộ nghiêm trang nói:
– Cái này khoan hãy nói, sau này ta sẽ nói cho các ngươi biết đấy.
– Cái gì nha, hiện tại nói cho người ta không được sao?
Lâm Linh cho là Diệp Phi chỉ qua loa với mình, có chút bất mãn mân mê cái miệng nhỏ nhắn, lại đột nhiên cắn răng, trên mặt trở nên đỏ bừng một mảnh, nhỏ giọng nói:
– Hơn nữa, người ta cũng muốn trở nên càng hoàn mỹ một chút, vậy sau này…
Nói đến đây, lại là mắc cỡ không nói được nữa.
Mặc dù Lâm Linh không có nói rõ, nhưng Diệp Phi cùng nàng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, há lại có thể không rõ ý của nàng, nàng nghĩ hẳn là, trở nên càng hoàn mỹ một ít, đem bản thân càng thêm hoàn mỹ mà giao cho mình, trong lúc nhất thời trong lòng dâng lên một tia cảm động, bất quá càng là cảm động, lại càng không thể nói rồi, không khỏi có chút xấu hổ, đưa tay gãi gãi đầu.
Chứng kiến ca ca đào hố tự mình nhảy xuống, Diệp Vân Khinh không khỏi che miệng nhỏ nhắn cười trộm, không ngờ nụ cười này lên tiếng lại làm cho Diệp Phi nghĩ tới một chủ ý Giang Đông giá họa, cười hắc hắc nói:
– Linh Nhi a, cái bí quyết này ngươi hẳn là hỏi Khinh Khinh ah, chính nàng tự mình thử nghiệm qua nha.
Diệp Phi càng không nói, Lâm Linh lại càng hiếu kỳ, nghe xong lời của hắn, cảm thấy rất có đạo lý, vì vậy quay đầu lại quấn lên Diệp Vân Khinh.
Vừa bị Lâm Linh hỏi, Diệp Vân Khinh liền bị nháo đỏ thẫm mặt, tuy rằng trong nội tâm cực kỳ yêu ca ca, cũng không phản đối cùng Lâm Linh cùng một chỗ làm nữ nhân của hắn, thậm chí đã làm tốt chuẩn bị cuối tuần cùng Lâm Linh cùng một chỗ hầu hạ hắn, nhưng hiện giờ vẫn là như thế nào lại không biết xấu hổ nói ra? Thật sự không có biện pháp, đành phải ở bên tai Lâm Linh nói câu gì đó.
Lâm Linh nghe Diệp Vân Khinh nói xong, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nhìn qua Diệp Phi hỏi nói:
– Diệp tử ca ca, ngươi cũng đã quyết định cuối tuần này cùng Khinh Khinh đến nhà của ta chơi sao?
Mặc dù trước đó cũng đã nói chuyện này, nhưng Diệp Phi cũng đã để nàng phóng bồ câu nhiều lần rồi, bởi vậy Lâm Linh rất hy vọng có thể có được lời khẳng định của Diệp Phi.
Chứng kiến Lâm Linh như vậy, trong nội tâm Diệp Phi lại càng cảm động, kiên định gật đầu nói:
– Ân, lần này đã nói rồi, cuối tuần nhất định đến nhà của ngươi, tuyệt đối sẽ không thất ước lần nữa!
– Thật tốt quá!
Lâm Linh hoan hô một tiếng, lại rất chờ mong nói:
– Vậy đến lúc đó ngươi đừng quên làm cho ta và mụ mụ ah.
Cho các nàng? Diệp Phi mất bình tĩnh rồi, tựa hồ cũng đã thấy được hai mẹ con xinh đẹp như hoa Lâm Linh cùng Tiêu Hàm Nguyệt này cùng một chỗ nằm dưới người mình, tiếp nhận sủng ái của mình, tuy rằng biết rõ câu nói của Lâm Linh khẳng định không phải ý tứ này, nhưng vẫn là nhịn không được cuồng nuốt nước miếng, cười hắc hắc nói:
– Nhất định, nhất định!
Lâm Linh bị bộ dạng là lạ của Diệp Phi khiến cho có chút khó hiểu, bất quá nàng thấy cũng đã sắp đến thời gian vào học, liền không hề cùng hắn dài dòng, kéo Diệp Vân Khinh cùng nhau chạy tới khu dạy học.
Diệp Phi vốn còn muốn vụng trộm hỏi thăm Diệp Vân Khinh nói với Lâm Linh cái gì đấy, hiện tại cũng không có cơ hội, bất quá hắn cũng không nóng vội, dù sao buổi tối có rất nhiều thời gian hỏi.
Sáng hôm nay, tiết 1 chính là khóa của Ngọc Vô Hà, thời tiết dần dần chuyển sang lạnh lẽo, y phục trên người nàng cũng nhiều hơn, hôm nay mặc lên đúng là một bộ trang phục chức nghiệp màu xanh đậm, nhưng mỹ nữ chính là mỹ nữ, cho dù là quần áo rộng thùng thình cũng không thể che giấu dáng người vô cùng nóng nảy kia của nàng, hơn nữa bởi vì mặc trang phục giảng dạy chính thức, ngược lại khiến cho nàng càng có thêm một loại phong tình khác biệt, tất cả nam sinh trong lớp học, kể cả Diệp Phi, toàn bộ đều có chút ngây người.
Bất quá, so với bộ dạng muốn nhìn lại không dám nhìn của những nam sinh khác, Diệp Phi liền can đảm hơn nhiều, từ khi có được lực lượng đến nay, tính cách của hắn vốn đã trở nên càng ngày càng không có quá nhiều kiêng kị, lại thêm tối hôm qua thấy được bí mật của Ngọc Vô Hà và tiểu di, trong lòng của hắn, một chút kính sợ đối với thân phân lão sư của Ngọc Vô Hà sớm đã biến mất vô tung, chỉ còn lại tham muốn giữ lấy đối với nàng, cho nên thời điểm nhìn tới Ngọc Vô Hà cũng không có chút kiêng nể gì cả, ánh mắt không ngừng lưu lại trên vùng to thẳng trước ngực nàng cùng gương mặt kiều mị của nàng.
Đứng ở trên bục giảng, Ngọc Vô Hà rất nhanh liền phát hiện được ánh mắt đặc biệt kia của Diệp Phi, trong nội tâm không khỏi run lên, nàng như thế nào cũng nghĩ không ra, thiếu niên có thể nói là hài tử được mình nhìn xem lớn lên từ nhỏ này, ánh mắt nhìn mình vậy mà cùng những người trưởng thành theo đuổi mình kia cũng không sai biệt lắm, tuy nhiên có lẽ đúng là bởi vì nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, thời điểm nhìn tới ánh mắt của hắn, nàng vậy mà không có loại cảm giác chán ghét giống như đối với những nam nhân khác, ngược lại còn sinh ra một loại cảm giác khác lạ.
– Diệp Phi đồng học, mời ngươi nói một chút đoạn thơ Đường ta vừa mới giảng này biểu đạt ý nghĩa gì.
Ngọc Vô Hà bị Diệp Phi nhìn có chút hoảng hốt, nhịn không được muốn trêu cợt hắn một chút, cố ý chỉ nói là đoạn thơ Đường nàng vừa mới giảng, cũng không nói rõ là đoạn nào.
Diệp Phi vừa rồi chỉ lo thưởng thức Ngọc Vô Hà mỹ diệu, nào biết được nàng giảng đang giảng là bài thơ gì, sau khi đứng lên lại nhìn xung quanh một chút, muốn tìm trợ giúp, chính là không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, gần đây Diệp Vân Khinh cùng Lâm Linh đối với hắn nói gì nghe nấy, vậy mà đều quay đầu đi không để ý tới hắn.
Rơi vào đường cùng, Diệp Phi chỉ phải cười hắc hắc một tiếng nói:
– Xin lỗi lão sư, ta không chuẩn bị bài, không biết ý nghĩa của bài thơ này.
– Ta giảng chính là một đoạn văn thiên cổ, cũng không giảng thơ Đường, Diệp Phi đồng học, bây giờ là thời gian lên lớp, ánh mắt của ngươi nên xem bảng đen hoặc là sách giáo khoa, không nên nhìn thứ không nên thấy.
Ngọc Vô Hà nói rất nghiêm túc nói, bất quá khóe mắt lại lộ ra vẻ mỉm cười.
Diệp Phi nơi nào sẽ không nhìn ra nàng cũng không hề tức giận, chỉ là muốn trêu cợt mình, vì vậy giả thành một bộ dạng rất nghe lời nói:
– Lão sư, ta biết rồi, ta sẽ để khóa sau lại xem đấy.
Khuôn mặt Ngọc Vô Hà khẽ đỏ lên, nói ra:
– Vậy ngươi ngồi xuống đi.
Diệp Phi có chút đắc ý ngồi xuống, hắn như thế nào cũng thật không ngờ, Ngọc Vô Hà đối với việc mình đùa giỡn tựa hồ cũng không mâu thuẫn, xem ra chính mình là có hy vọng ah, hơn nữa bạn học khác chỉ sợ vẫn chưa hay biết gì, cho là mình chỉ đang nhìn sách của môn khác hoặc là thứ gì ngoài cửa sổ, hoàn toàn không biết mình ở trên ngôn ngữ đã tiết độc lên nữ thần của bọn hắn.
Chính là Diệp Phi còn chưa kịp đắc ý lên, chợt nghe được Diệp Vân Khinh bên cạnh có chút bất mãn thầm nói:
– Hừ, quỷ tham lam!