Phần 152
Hiện tại Diệp Phi liền hiểu rõ mọi chuyện rồi, trách không được lúc trước chứng kiến vẻ mặt có chút ít thất lạc của Minh Nguyệt Tâm, hắn lại cảm thấy rất quen thuộc đâu, thì ra vị mỹ phụ kia dĩ nhiên lại là mẹ của nàng, vốn dĩ đây là chuyện có thể dễ dàng nhìn ra đấy, dù sao hai người các nàng lớn lên cũng có chút giống nhau, chỉ là tính cách của các nàng chênh lệch quá lớn, Diệp Phi căn bản không có nghĩ tới phương diện này.
Khay đựng trái cây rớt xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy đánh thức mỹ phụ bởi vì nhìn thấy Diệp Phi mà có chút ngẩn người, nàng vội vàng ngồi xổm xuống, thu thập đồ vật trên mặt đất, quần áo mặc ở nhà vốn rộng thùng thình lại bởi vì động tác của nàng mà dán chặt trên người nàng, khiến dáng người vô cùng nóng nảy kia của nàng lập tức hiện ra.
Diệp Phi nhìn qua vùng mông đầy đặn bởi vì khom lưng xuống nhặt hoa quả mà lộ ra của mỹ phụ, không khỏi nhớ tới cảnh tượng kiều diễm ngày đó, trong nội tâm một mảnh lửa nóng, tiểu Diệp Phi cũng có chút không nghe lời mà đứng dậy.
– Mẹ, ngươi làm sao vậy?
Minh Nguyệt Tâm lớn như vậy nhưng là lần đầu tiên chứng kiến mụ mụ của mình thất thố như thế, không khỏi rất là kỳ quái, Minh giáo sư cũng là đem ánh mắt nghi hoặc quăng về phía thê tử.
Bị nữ nhi cùng trượng phu nhìn chằm chằm như vậy, trong nội tâm mỹ phụ lại càng bối rối, nói ra:
– Không có, không có gì, chỉ là không nghĩ tới sẽ là hắn.
Dưới tâm ý hoảng loạn, chính nàng căn bản cũng không biết mình đang nói cái gì.
– Các ngươi quen biết?
Minh Nguyệt Tâm càng thêm kỳ quái, mụ mụ của mình rất ít khi ra khỏi nhà, mà Diệp Phi rõ ràng cũng không phải người ở khu này đấy, bọn họ hẳn là không có lý do cùng chạm mặt mới đúng a.
Diệp Phi gặp mỹ phụ như vậy, biết rõ nếu để cho nàng nói thêm điều gì nữa, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện rồi, vì vậy tiếp lời nói:
– Đúng vậy a, ta cũng rất kinh ngạc đâu, không nghĩ tới là a di ngươi.
– Các ngươi làm sao mà quen biết ah?
Minh Nguyệt Tâm nghe thấy Diệp Phi cũng thừa nhận, như vậy nói rõ bọn họ là thật sự nhận thức, không khỏi nổi lên chút tò mò, quan trọng nhất là, mẹ của mình giống như có chút không đúng.
– Lại nói tiếp ta còn phải cảm ơn a di đâu, trước kia từng có thời điểm ta chơi đùa ở gần đây, bởi vì sơ ý, không cẩn thận ngã vào trong đường cống ngầm, đúng là a di đem ta kéo lên đấy.
Diệp Phi nhìn qua mụ mụ của Minh Nguyệt Tâm vẫn cực kỳ khẩn trương, không khỏi có chút cười cười xấu xa:
– Ngày đó a di vừa vặn mặc váy, cho nên đôi mắt của ta không cẩn thận mạo phạm a di.
Nói xong, Diệp Phi còn làm ra bộ dạng đỏ mặt.
Phụ tử Minh Nguyệt Tâm lúc này mới thoải mái, trong lòng tự nhủ trách không được Minh mẫu nhìn thấy Diệp Phi lại có chút bối rối đâu, thì ra là ngày đó bị hắn thấy được cái không nên thấy, tuy vậy hai người cũng đều không có để ở trong lòng, dù sao ở dưới cái nhìn của bọn họ, Diệp Phi vẫn còn là con nít, Minh mẫu cũng dư sức làm mẹ của hắn rồi, nhìn một chút cũng không có gì là không được đấy.
Minh mẫu gặp Diệp Phi chẳng những không có nói ra chuyện của mình với hắn, ngược lại còn bịa ra câu chuyện thuyết phục như vậy, tuy rằng có chút tình tiết bịa ra khiến cho nàng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng so với việc để cho trượng phu cùng nữ nhi biết rõ sự kiện kia, vẫn là tốt hơn nhiều lắm, không khỏi cảm kích nhìn qua phía Diệp Phi, lại vừa vặn đụng phải ánh mắt có chút nóng rực của hắn, trong nội tâm không khỏi một phen kinh hoàng, trên mặt cũng càng đỏ, vội vàng đem mâm trái cây vừa mới thu thập xong đặt ở trên mặt bàn, nói ra:
– Mọi người ăn trước chút hoa quả, ta đi làm cơm!
Nói xong cũng không đợi người khác kịp phản ứng, liền bước nhanh vào phòng bếp.
Minh mẫu đi vào, Minh giáo sư liền tùy ý hàn huyên cùng Diệp Phi, hắn thân là một vị giáo sư thâm niên, đối với phương diện này vốn là tương đối cởi mở đấy, đặc biệt mấy năm nay năng lực kia của mình căn bản là đã không được, cho nên đối với chút mập mờ nho nhỏ giữa vợ mình và Diệp Phi, hắn lại càng không thèm để ý chút nào.
Từ khi khai phá não vực về sau, mặc dù Diệp Phi cũng không hề tận lực học tập thêm các phương diện tri thức, nhưng trong lúc vô tình cũng đã tích lũy cực kỳ phong phú rồi, lúc này cùng Minh giáo sư trò chuyện một hồi, không quản đối phương nói đến phương diện nào, hắn đều có thể đối đáp lại một hai, đặc biệt hiện tại năng lực suy luận của hắn cũng rất mạnh, ở bất kỳ phương diện nào đều có thêm chút giải thích độc đáo, điều này làm cho Minh giáo sư không khỏi cảm thấy tiếc hận vì gặp được hắn quá muộn, liền trò chuyện rất là hưng phấn.
Minh Nguyệt Tâm sau khi nghe bọn hắn hàn huyên một hồi, lại là có chút nhàm chán đứng lên, tiện tay mở TV, không buồn nghe những thứ mình căn bản không hiểu nổi kia.
Lần này hai người trò chuyện một hồi chính là hơn một giờ đồng hồ, cho tới tận lúc ăn cơm, Minh giáo sư còn có chút vẫn chưa thỏa mãn, tuy vậy Diệp Phi dù sao cũng là lần đầu tiên tới nhà, hắn cũng có chút không tiện lôi kéo người ta trò chuyện không buông tha, thấy thê tử đã làm cơm xong, liền tạm thời ngừng lại.
Lúc này Minh mẫu cũng đã ổn định được tâm tình, tuy rằng thời điểm đối mặt với Diệp Phi còn không nhịn được có chút ngượng ngùng, nhưng cũng đã không quá hoảng loạn như trước rồi.
Thời điểm cơm nước xong xuôi, Minh giáo sư hỏi Diệp Phi:
– Tiểu Mãn, buổi tối ngươi có việc gì không? Nếu như không có, có thể ở lại hay không, chúng ta lại trò chuyện một hồi.
Lúc này trong nội tâm Diệp Phi cũng đang có ý định muốn ở lại, nghe vậy lập tức nói:
– Không có việc gì, ta gọi điện thoại về nhà nói cho các nàng biết ta không quay về là được rồi, ta cũng đang muốn cùng bá phụ tâm sự nhiều thêm một chút đâu, như vậy cũng có thể biết thêm không ít chuyện hiếm gặp.
Minh giáo sư thấy Diệp Phi đáp ứng, liền cực kỳ cao hứng, lập tức đã nghĩ tới đề tài còn dang dở vừa rồi, bất quá lúc này lại sắp đến thời điểm phát tin tức, đây chính là thứ mỗi ngày hắn đều phải xem đấy, cho nên cũng chỉ có thể xem tin tức trước rồi, mà Minh Nguyệt Tâm có lẽ là vì đặc thù công việc, cũng vô cùng quan tâm tới bản tin thời sự giống như phụ thân của nàng, cũng đem con mắt đặt ở trên TV.
Diệp Phi thấy vậy, trong lòng mừng rỡ, nói ra:
– Bá phụ, Tâm tỷ, các ngươi xem TV a, ta giúp a di thu dọn một chút.
Minh giáo sư mặc dù tri thức cực kỳ uyên bác, nhưng là một cái nam nhân rất truyền thống, mọi chuyện trong nhà đều sẽ không đi làm, mà Minh Nguyệt Tâm tuy rằng bình thường cũng sẽ hỗ trợ một chút, nhưng bây giờ cũng là không hề có ý định này, cho nên sau khi khách khí một chút, liền cho phép Diệp Phi rồi.
Sau khi giúp đỡ Minh mẫu thu dọn xong cái bàn, Diệp Phi cùng nàng bưng chén đĩa bát đũa vào phòng bếp, tiện tay đem cửa ngoài khép lại, say khi đem đồ vật trong tay buông xuống liền ôm chầm lấy nàng, tại bên tai nàng nói:
– Tỷ tỷ tốt, mấy ngày không gặp, ta cũng sắp muốn chết rồi!
Mỹ phụ bị hắn ôm lấy như vậy, lập tức giống như mất hết sức lực, thân thể yếu đuối dựa vào trong ngực của hắn, đối với cảm xúc mất hồn ngày đó, nàng cũng là thường xuyên cảm thấy dư vị đấy, hiện tại còn hận không thể lập tức cùng Diệp Phi ôn lại một chút, tuy vậy cũng biết hiện giờ cũng không phải lúc, vì vậy nhỏ giọng nói ra:
– Không được, không nên như vậy được không? Bọn họ đang ở bên ngoài a.
– Ta không quản, ta sợ vừa buông tay ra, từ nay về sau sẽ lại không tìm được ngươi!
Diệp Phi nói xong, hai tay ôm ở trên eo nàng cũng đã hướng lên, trèo lên bộ vị cao ngất của nàng.
Địa phương mẫn cảm bị đôi bàn tay to lớn ấm áp kia của Diệp Phi bao trùm, thân thể mỹ phụ càng mềm nhũn xuống, thấp giọng cầu khẩn nói:
– Đệ đệ tốt, tỷ tỷ van ngươi, không nên ở chỗ này được không?
– Vậy được rồi.
Diệp Phi không hề ép buộc nàng, hỏi:
– Nhưng mà lần này tỷ tỷ hẳn là nên nói cho ta biết ngươi tên là gì đi?
– Tỷ tỷ tên là Tô Ngọc Nhàn.
Chuyện cho tới bây giờ, nàng cũng biết rõ chỉ sợ cả đời này mình cũng không thể trốn thoát khỏi Diệp Phi rồi, hơn nữa trong nội tâm nàng cũng không muốn tiếp tục né tránh, cho nên không ngại nói cho hắn biết tên của mình, chỉ là sau khi nói xong, lại phát hiện Diệp Phi còn không chịu buông mình ra, không khỏi hỏi nói:
– Ta đã nói rồi, ngươi như thế nào còn không buông ra nha?
Diệp Phi kéo qua một bàn tay nhỏ của nàng, đặt tới chỗ nào đó trên người mình, vẻ mặt đau khổ nói:
– Ta cũng muốn buông ngươi ra, nhưng nó lại không muốn, phải làm sao bây giờ ah?