Phần 166
Hiện tại đại não của Diệp Phi quả thực có thể coi là một quyển Bách khoa toàn thư, việc nhỏ giống như nấu cơm này đương nhiên không thể làm khó được hắn, lập tức đứng ở trước bếp thao tác, Tiêu Hàm Nguyệt ngược lại trở thành trợ thủ của hắn.
Một bên giúp Diệp Phi lấy các loại đồ làm bếp cùng nguyên liệu nấu nướng, một bên nhìn ngắm khuôn mặt bởi vì chăm chú mà càng thêm có vẻ anh tuấn của hắn, trong phương tâm Tiêu Hàm Nguyệt tràn đầy mê say, cảm thấy hắn chính là món quà tốt nhất mà ông trời ban cho mình, cuộc đời này có thể gặp được hắn, là một chuyện vô cùng hạnh phúc, thế cho nên bóng dáng trượng đã qua đời còn một mực chiếm lấy nội tâm của nàng đêm qua, bây giờ lại một chút cũng không có, hiện giờ trong lòng của nàng, tất cả đều là thiếu niên khiến cho mình có được thỏa mãn vô hạn trước mắt này.
Dưới bàn tay khéo léo của Diệp Phi, rất nhanh vài món ngon đầy đủ sắc màu hương vị liền được đặt vào trong mâm, đặc biệt ở trên phương diện hương thơm, lại càng tiêu tốn không ít công sức, mặc dù Tiêu Hàm Nguyệt từ trước tới giờ cũng không phải là một người tham ăn, nhưng hiện tại ngửi thấy mùi thơm này, lại cũng có chút nhịn không được muốn lập tức nếm thử rồi, mà làm cho nàng càng vui vẻ chính là, sở dĩ Diệp Phi làm như vậy, có thể nói hoàn toàn cũng là vì nàng, bởi vì lúc này nàng căn bản không có khả năng đi tắm rửa, trong nội tâm vẫn luôn lo lắng lát nữa rời khỏi đây sẽ bị nữ nhi ngửi thấy được loại mùi đặc thù do lúc mình và Diệp Phi “vui vẻ” mà lưu lại, nhưng có mùi hương của mấy món ăn này, lại không cần phải lo lắng nữa rồi, lần khổ tâm này của Diệp Phi, làm cho nàng ngoài cảm động ra, lại càng thêm yêu thương thật sâu đối với hắn rồi.
Cửa phòng bếp vừa mở ra, lực chú ý của ba thiếu nữ liền lập tức bị hấp dẫn tới, sau khi ngửi được hương thơm cách xa như vậy đã làm cho người ta thèm nhỏ dãi, đám thiếu nữ gần như chưa từng xuống bếp các nàng chen nhau chạy tới, tranh giành đem vài món mỹ vị đầu tiên đến phòng khách.
Vừa mới ngồi xuống, ba nàng liền không thể chờ đợi được nữa, Lâm Linh nếm qua mỗi món một chút, cau mày nói:
– Mụ mụ, ta nhớ món ăn trước đây ngươi làm cũng không ngon như vậy nha? Có phải là bởi vì hôm nay đói hơn bình thường hay không?
– Đương nhiên không phải, mấy món ăn này cũng không phải là ta làm.
Tiêu Hàm Nguyệt cười lắc đầu, ánh mắt nhìn hướng Diệp Phi, tuy rằng nàng đã cố gắng áp chế, nhưng lúc nhìn về phía hắn vẫn là không nhịn được mang theo một vòng nhu tình.
Nhìn qua gương mặt xinh đẹp còn có chút đỏ ửng chưa tán hết của Tiêu Hàm Nguyệt, trong nội tâm Diệp Vân Khinh thực sự cảm thấy vui vẻ cho nàng, giành chỗ ngồi vào bên cạnh Diệp Phi, nói ra:
– Thật sao, thì ra ca ca nấu ăn ngon như vậy, vậy mà trước kia còn chưa từng làm qua a.
Nói xong bàn tay nhỏ nhắn cũng đã vặn lấy một khối thịt bên hông của hắn.
Diệp Phi bị đau bên hông, còn tưởng rằng Diệp Vân Khinh đang ghen tị, vội vàng đưa tay nắm lấy tay nhỏ của nàng, dùng sức nhéo nhéo, trong miệng nói ra:
– Đây không phải là không có cơ hội thể hiện sao, chỉ cần Khinh Khinh thích ăn, mỗi ngày ta đều làm cho ngươi ăn!
Về phần ăn cái gì, vậy thì cũng chỉ có hắn và Diệp Vân Khinh có thể hiểu rõ rồi.
Diệp Vân Khinh cười cười, trông thấy những người khác đều đang tranh nhau dùng bữa, liền đem miệng nhỏ tiến đến bên tai Diệp Phi, nhỏ giọng nói:
– Như vậy thời điểm “ăn” có thể kêu Tiêu di tới cùng một chỗ hay không nha?
Cái giọng điệu kiều mỵ kia, vậy mà tựa hồ có chút động tình.
Diệp Phi không khỏi sững sờ, cũng nhỏ giọng hỏi lại:
– Ngươi nói gì cơ?
Diệp Vân Khinh trắng mắt không còn chút máu:
– Không muốn coi như xong!
– Muốn! Muốn! Muốn!
Diệp Phi vội vàng ra sức gật đầu, đối với việc ba người cùng “vui vẻ” một chỗ, chính hắn cũng đã chờ đợi thật lâu, vừa bởi vì hiện giờ hắn quá mức mạnh mẽ, lúc chỉ có một người ở cùng, hắn căn bản không thể thỏa mãn, thứ hai là ba người cùng “làm” một chỗ, như vậy kích thích cũng lớn hơn nhiều lắm, hắn cũng chỉ được nghe giới thiệu về việc này trên tiểu thuyết, chính bản thân vẫn luôn muốn thử qua một lần đấy, chỉ là trong nội tâm lại có chút khó hiểu đối với đề nghị này của Diệp Vân Khinh.
Diệp Phi không biết là, vừa rồi hắn cùng Tiêu Hàm Nguyệt đại chiến “kịch liệt” ở trong phòng bếp, tuy rằng bởi vì phòng bếp cách âm cũng khá tôt, Lâm Linh và Diệp Tĩnh cũng không nghe được cái gì, nhưng Diệp Vân Khinh nội lực thâm hậu lại nghe được rất rõ ràng đấy, từ sau khi tình căn thâm chủng đối với Diệp Phi, nàng cũng luôn muốn để cho Diệp Phi có thể càng thêm thoải mái, bởi vậy cũng vụng trộm xem qua một ít tiểu thuyết, phim ảnh nào đó, biết rõ nam nhân rất ưa thích cái dạng này, hơn nữa vừa rồi lúc nàng nghe được thanh âm bên trong, chính nàng cũng cảm thấy kích động không thôi, rất muốn gia nhập cùng bọn họ, mà đây vẫn chỉ là nghe được thanh âm mà thôi, nếu như thật sự ba người làm cùng một chỗ, như vậy còn không biết sẽ kích thích tới cỡ nào đâu, vì vậy liền trực tiếp nói ra ý nghĩ của mình.
(Tình căn thâm chủng: Tình cảm đến mức sâu đậm)
Biết được ý nghĩ của Diệp Vân Khinh, Diệp Phi cao hứng đến độ sắp nhảy, bởi vì hắn biết rõ, một ngày này nhất định sẽ không xa đấy, cho dù Tiêu Hàm Nguyệt còn tạm thời không buông thả ra được, vậy thì tìm Diệp Ngưng Sương tới cùng một chỗ, dù sao nàng cũng đã biết quan hệ của mình và Diệp Vân Khinh, mà Diệp Vân Khinh đã có thể tiếp nhận Tiêu Hàm Nguyệt, tự nhiên cũng sẽ không bài xích cô ruột của mình đấy.
Nói đến chuyện này, Diệp Phi cùng Diệp Vân Khinh đều có chút tâm thần kích động, đợi tới lúc bọn họ phục hồi lại tinh thần, đã phát hiện đồ ăn trên bàn cũng đã sắp bị tam nữ ăn sạch, hiện tại các nàng còn đang vẻ mặt thỏa mãn mà vuốt bụng của mình đâu, hiển nhiên là bị no tới chướng bụng rồi.
Diệp Vân Khinh cũng không tiếp tục dụ dỗ Diệp Phi, mà nhanh chóng lao tới giải quyết chỗ đồ ăn còn lại, một bên vừa ăn một bên còn bất chợt nhìn qua Tiêu Hàm Nguyệt, ánh mắt lộ ra có chút xấu xa, lại để cho Tiêu Hàm Nguyệt cảm thấy có chút không giải thích được.
Ăn xong cơm trưa, mấy người lại hàn huyên một hồi, thẳng đến thời điểm trời sắp tối, Diệp Phi cùng Diệp Vân Khinh còn có Diệp Tĩnh đều muốn trở về, Tiêu Hàm Nguyệt cùng Lâm Linh hiển nhiên đều cực kỳ không muốn, Lâm Linh còn khá tốt một chút, ngày mai đến trường học liền có thể gặp lại Diệp Phi rồi, nhưng Tiêu Hàm Nguyệt căn bản lại không có thời gian ở chung với Diệp Phi, điều này khiến cho nàng không khỏi có chút thất lạc.
Thừa dịp không có người chú ý tới, Diệp Phi cầm lấy bàn tay mềm mại của Tiêu Hàm Nguyệt, ghé sát bên tai nàng, trịnh trọng nói:
– Ngươi yên tâm, ta sẽ thường xuyên đến thăm ngươi, hơn nữa cũng không bao lâu nữa, chúng ta có thể một mực ở cùng một chỗ đấy.
– Ta biết!
Tiêu Hàm Nguyệt nở nụ cười ngọt ngào, khẽ đẩy hắn tiến ra, nói:
– Mau ra ngoài đi, Khinh Khinh các nàng vẫn chờ ngươi lên xe đấy.
Diệp Phi theo lực đẩy của nàng tiến ra khỏi cổng lớn của biệt thự, trong nội tâm biết rõ nàng quả thật không dám tin tưởng lời nói của mình, tuy nhiên bây giờ cũng chỉ có thể như vậy, đến lúc đó lại cho nàng kinh hỉ một lần nữa, như vậy cũng không tệ a.
Chiếc xe nhanh chóng về đến tiểu viện của Diệp gia, Diệp Phi mang theo hai thiếu nữ tiến vào, lại chứng kiến Hứa Thư Vân đang ngồi một mình trong phòng khách, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì, dáng vẻ có chút cô đơn, thậm chí ngay cả ba người tiến đến cũng không hề phát hiện.
Trong nội tâm Diệp Phi không khỏi đau xót, hiện tại Diệp Lăng Thiên mới vừa qua đời, đúng là thời điểm nàng cảm thấy cô quạnh bất lực nhất, vậy mà mình lại mang theo Diệp Tĩnh rời đi hai ngày, hai ngày này chỉ sợ trong nội tâm nàng rất không dễ chịu.
Bước đến bên người Hứa Thư Vân ngồi xuống, Diệp Phi giang tay ôm bờ vai của nàng, nhẹ giọng nói:
– Thẩm thẩm, không được nghĩ quá nhiều, ngươi còn có ta, còn có Tĩnh Tĩnh và Khinh Khinh, chúng ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi!
– Ân!
Hứa Thư Vân lên tiếng, cũng trở tay ôm lấy eo Diệp Phi, đem thân thể của mình áp vào trong lòng ngực của hắn, biểu lộ cô đơn trên mặt cũng đã tan biến rất nhiều, đó cũng không phải nàng có ý tứ gì đối với Diệp Phi, mà là muốn tìm một bờ vai kiên cố để dựa vào.