Phần 171
Thu dọn đồ đạc trong phòng dụng cụ một chút, Diệp Phi nhìn qua cái đệm dính đầy dấu vết của mình và Đường Nhu, đặc biệt bên trên còn lưu lại chút lạc hồng của nàng, không khỏi bắt đầu cảm thấy có chút đau đầu, cuối cùng dứt khoát đem nó thu vào không gian giới của mình, dù sao bình thường cũng sẽ có vài giáo viên thể dục tới phòng dụng cụ này, thiếu một cái hẳn là cũng sẽ không khiến cho người khác hoài nghi quá nhiều.
Về tới sân tập thể dục, Lâm Linh vừa trông thấy Diệp Phi liền lập tức chào đón, tóm lấy tay của hắn hỏi han:
– Không sao chứ? Đường lão sư có làm khó ngươi không?
Quan hệ của nàng cùng Diệp Phi ở trong trường học căn bản không phải là chuyện bí mật, cho nên nàng cũng không cần phải kiêng dè điều gì.
Trong những học sinh khác trong lớp cũng đều xông tới, bọn họ cũng đều muốn biết vị lão sư khó tính này xử lý Diệp Phi như thế nào.
Diệp Phi cười khổ nói:
– Đương nhiên là bị mắng rồi, nhưng cũng may là nàng mới mắng ta vài câu liền nhận được một cú điện thoại sau đó rời đi rồi, lại để cho ta ở trong phòng dụng cụ dọn dẹp một hồi, cũng sắp mệt muốn chết đi được.
Nghe Diệp Phi giải thích xong, các học sinh mang lòng hiếu kỳ cũng nhanh chóng tán đi, lập tức vui vẻ chơi đùa, đối với vị lão sư Đường Nhu cực kỳ nghiêm khắc này, bọn họ vẫn còn có chút sợ hãi đấy, bây giờ nghe nói nàng rời đi rồi, đương nhiên là muốn chơi đùa thỏa sức một trận.
Nhìn thấy Diệp Phi thật sự không có việc gì, Lâm Linh cũng yên lòng, chạy đến một bên trò chuyện vui vẻ cùng mấy nữ sinh khác, chỉ có Diệp Vân Khinh là hiểu quá rõ về Diệp Phi lại khẽ nhíu đôi mi thanh tú, Diệp Phi nói mình bị Đường Nhu mắng, còn bị phạt làm việc, cái này nếu là bình thường cũng rất có khả năng, nhưng rõ ràng vừa rồi Diệp Phi còn có chút tức giận đấy, sao lại có thể để cho Đường Nhu tùy ý xử phạt?
Đi đến bên người Diệp Phi bên người, Diệp Vân Khinh đột nhiên vươn ra cái mũi, trên mặt lộ ra không lộ ra điều gì, nhưng lại đưa tay bấm trên cánh tay hắn một cái, gắt giọng:
– Quỷ háo sắc, sớm muộn gì cũng biến thành người khô!
Diệp Phi cười hắc hắc, hắn đương nhiên biết rõ Diệp Vân Khinh cũng không phải thực sự tức giận, chỉ là mượn cơ hội nũng nịu hờn dỗi cùng mình mà thôi, bởi vì đến bây giờ nàng cũng đã chẳng còn quan tâm đến việc mình có bao nhiêu nữ nhân, mà ngược lại còn có một loại xu thế chủ động tìm giúp mình, hơn nữa trải qua lần giao thủ đó, biểu hiện của nàng cùng Đường Nhu thoạt nhìn giống như quan hệ không được tốt lắm, quả thực lại là có chút rất là hợp ý đấy, đương nhiên sẽ không phản đối sự gia nhập của nàng.
Sau khi tan học, Diệp Phi lặng lẽ chạy tới ký túc xá của Đường Nhu, muốn cùng nàng tâm sự một chút, không ngờ Đường Nhu mặc dù rõ ràng là đang ở bên trong, nhưng hắn gõ cửa nửa ngày cũng không chịu để ý đến hắn, điều này làm cho Diệp Phi vốn dĩ rất là tự tin lại không khỏi có chút không quá xác định, rất muốn dứt khoát phá cửa mà vào tìm nàng hỏi thăm rõ mọi chuyện, bất quá cuối cùng vẫn là nhịn xuống, quyết định sau này quan sát thái độ của nàng một chút lại nói sau, dù sao mình chắc chắn sẽ không buông nàng ra là được.
Hai ngày sau, Diệp Phi cũng không hề gặp qua Đường Nhu. Tiết 3 của buổi sáng thứ tư lại là khóa thể dục, nhưng người dạy bọn hắn hôm nay lại là một vị lão sư của lớp khác, vừa hỏi một chút mới biết được, Đường Nhu vậy mà lại xin nghỉ.
Điều này làm cho Diệp Phi không khỏi thầm nhủ, Đường Nhu làm như vậy rõ ràng cho thấy nàng đang trốn tránh mình, về phần tại sao, nghĩ tới cũng chỉ có hai khả năng, thứ nhất chính là nàng cực kỳ căm hận mình, ngay cả liếc qua cũng không muốn nhìn thấy mình, có điều khả năng này lại là rất nhỏ, từ tính cách cương liệt kia của nàng, nếu như thật sự là như vậy, chỉ sợ nàng đã sớm tìm đến mình mà liều mạng rồi, khả năng thứ hai chính là, ở trong lòng nàng cũng đã tiếp nhận mình rồi, nhưng chính là bởi vì như vậy, quan hệ trước đó của hai người lại làm cho nàng nhất thời xấu hổ không dám gặp mình. Diệp Phi suy nghĩ một hồi, càng nghĩ càng cảm thấy loại thứ hai khả năng lớn hơn một ít, điều này làm cho hắn cũng chỉ đành tạm thời buông tha, hiện tại việc mình cần làm, chính là cho nàng thêm một ít thời gian, đợi nàng vơi bớt cảm giác không được tự nhiên kia, rồi lại tìm cơ hội dùng một lần triệt để nắm bắt lấy nàng.
Suy nghĩ cẩn thận những chuyện này, trong nội tâm Diệp Phi cũng là vô cùng vui sướng, thoải mái chơi cùng đám bạn học nguyên một tiết.
Tiết 4 buổi sáng vốn là tiết tự học đấy, chính là vừa mới vào học Ngọc Vô Hà liền đi đến, sau lưng còn dẫn theo một nữ học sinh, nữ sinh kia thoạt nhìn tuổi tác cũng không sai biệt lắm so với đám Diệp Phi bọn họ, dáng người có chút cao ráo, ước chừng vào khoảng 1m7, dưới một thân váy tím phụ trợ, làm lộ ra dáng người có vẻ rất không tệ, có điều bởi vì váy áo có chút rộng thùng thình, thoạt nhìn không được rõ lắm, khuôn mặt tinh xảo vậy mà cũng không có chút nào thua kém Lâm Linh ngồi ở bên cạnh Diệp Phi, chỉ là so với Diệp Vân Khinh sau khi trải qua Diệp Phi “làm dịu” càng ngày càng trở nên hoàn mỹ lại là kém hơn một chút.
Mặc dù là một mỹ nữ như vậy, nhưng Diệp Phi lại không có chút thiện cảm nào đối với nàng, bởi vì này trên mặt thiếu nữ này mang một cỗ ngạo khí rất nặng, ánh mắt lúc nhìn về phía bạn học trong lớp cũng giống như đang nhìn một đám nhà quê vậy.
– Các học sinh, dừng lại một chút, ta đến giới thiệu cho mọi người một học sinh mới, vị này chính là bạn học Tiêu Phỉ.
Ngọc Vô Hà đi đến bục giảng, sau khi nhẹ nhàng gõ bàn học, liền giới thiệu cho mọi người một chút, rồi hướng cô bé kia nói:
– Bạn học Tiêu Phỉ, em có thể tự giới thiệu a.
Trên mặt Tiêu Phỉ lộ ra một tia không kiên nhẫn, tuy vậy vẫn là đi đến bên người Ngọc Vô Hà nói ra:
– Tôi là Tiêu Phỉ, đến từ kinh thành.
Sau đó cũng không nói thêm cái gì nữa rồi.
Mặc dù Tiêu Phỉ tự giới thiệu rất đơn giản, nhưng vẫn đưa tới một tràng vỗ tay nhiệt liệt, tiếng vỗ tay này phần lớn là những nam sinh trong lớp đấy, vốn dĩ lớp học cũng có hai vị siêu cấp mỹ nữ, nhưng các nàng một người là vị hôn thê của Diệp Phi, một người lại là tiểu ma nữ ai cũng không dám chọc vào, vậy nên trước giờ những nam sinh kia cũng đều không dám có ý tứ gì khác, mà nữ sinh mới tới này mặc dù có vẻ có chút kiêu ngạo, nhưng dáng vẻ lại xinh đẹp không thua Lâm Linh, thanh âm cũng lại dễ nghe như vậy, có lẽ sẽ có chút cơ hội, vậy nên bọn họ đương nhiên là kích động không thôi.
Đợi cho Ngọc Vô Hà giơ tay hướng xuống ra hiệu, tiếng vỗ tay mới dần yên lặng xuống, tiếp đó Ngọc Vô Hà liền mang theo Tiêu Phỉ đi xuống bục giảng, xếp cho Tiêu Phỉ ngồi tại một cái bàn trống bên cạnh Diệp Vân Khinh, hướng Diệp Vân Khinh nhỏ giọng nói:
– Tiêu Phỉ vừa tới, ngươi chiếu cố nàng một chút a.
Diệp Vân Khinh lập tức hướng Tiêu Phỉ lộ ra một nụ cười ngọt ngào nói:
– Chào bạn!
Tiêu Phỉ lại lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu không thèm để ý tới Diệp Vân Khinh, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng nàng lại hiểu rất rõ, Diệp Vân Khinh xinh đẹp hơn nhiều so với mình, điều này làm cho trong lòng nàng rất không thoải mái, đương nhiên sẽ không cho Diệp Vân Khinh sắc mặt gì tốt rồi, phải biết rằng, ở trong trường học trước đây của nàng, nàng chính là người được xưng là hoa hậu giảng đường đấy, vậy mà không nghĩ tới đi tới cái nơi này bị nàng cho rằng là địa phương nông thôn quê mùa này, lại lập tức đã bị người đè xuống dưới.
Tuy rằng gần đây Diệp Vân Khinh cũng dịu dàng hơn không ít, nhưng đây đều lúc là đối mặt với Diệp Phi, thời điểm đối với người bên ngoài nàng vẫn là tính cách của tiểu ma nữ trước đây, lúc này bị Tiêu Phỉ lạnh lùng không thèm đếm xỉa như vậy, không khỏi khí nóng bốc đầu, đợi cho Ngọc Vô Hà đi ra khỏi phòng học, lập tức muốn đứng lên thu thập Tiêu Phỉ, bất quá lại bị Diệp Phi kéo lại.