Phần 214
Lý Tư ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong rừng rậm, trên mặt lộ ra vẻ hoài niệm, nhẹ nhàng cười nói:
– Người kia cho tới bây giờ đều sẽ không tin tưởng bất kỳ kẻ nào, cho nên những người từng làm việc cho hắn đều phải dùng 1 loại độc dược mãn tính mà hắn đã tốn rất nhiều công sức để làm ra, loại độc dược này căn bản ngay cả chính hắn cũng không thể hóa giải. Nếu như người uống thuốc sau 3 tháng không tìm hắn nhận 1 phần thuốc giải tạm thời áp chế độc tính, thì sẽ phải chịu đủ đau đớn giày vò mà chết đi, ta cũng không muốn chờ đến ngày đó cho nên đã sớm dẫn phát độc tính rồi.
Lý Tư lời nói còn chưa hết, trên mặt đã hiện lên 1 tia hắc khí rồi, hiển nhiên là đã trúng 1 loại kịch độc nào đó.
Diệp Phi không có chút nào hoài nghi lời nói của hắn, không khỏi cười khổ nói:
– Ngươi sao phải khổ như vậy, nếu như chúng ta cùng nhau cố gắng, có lẽ sẽ không mất bao lâu là có thể hóa giải được độc tố của ngươi rồi.
Lý Tư lúc này đã có chút đứng không vững rồi, thân thể lung lay vài cái, vội vàng đưa tay vịn lấy 1 thân cây bên người mới không bị ngã sấp xuống. Có điều mặc dù là như vậy, nhưng trên mặt hắn cũng lại có 1 loại cảm giác thoải mái không nói nên lời, khẽ cười nói:
– Cho dù có thể tìm được, ta cũng không muốn tìm, những năm nay ta sống thực sự là quá mệt mỏi rồi, vì báo ân, ta mang theo các đệ tử Huyền Âm Môn làm rất nhiều chuyện trái với lương tâm, hiện giờ bọn họ cũng có thể giải thoát rồi, mà ta cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Nói đến đây, trên mặt Lý Tư hiện lên 1 tia thống khổ.
Diệp Phi yên lặng nhìn hắn, trong nội tâm cảm thấy có chút không đành lòng, tuy nhiên hắn cũng không có biện pháp, bởi vì cho dù hắn nói loại độc dược này có thể tìm ra phương pháp hóa giải cũng tuyệt đối không phải là 1 sớm 1 chiều là có thể là làm được đấy.
Lý Tư cố nén đau đớn trên thân thể, ánh mắt mang theo khẩn cầu nhìn qua Diệp Phi, hỏi:
– Ta có thể thỉnh cầu ngươi hai chuyện được không?
– Chuyện gì? Ngươi nói đi.
Diệp Phi khẽ gật đầu.
– Nếu như ta chết đi, ta nghĩ “người kia” có lẽ cũng sẽ không tiếp tục gây khó dễ cho các đệ tử Huyền Âm Môn ta nhưng bọn chúng 1 mực dốc lòng luyện võ, căn bản không hiểu được cái gì là mưu sinh chi đạo(làm ăn kiêm sống), trước kia có ta chiếu cố còn tốt 1 chút, nhưng sau này cũng không biết làm sao bây giờ, cho nên ta muốn nhờ vả ngươi, nếu có thể mà nói, hãy giúp ta chiếu cố bọn họ 1 chút.
Nói đến đây trên mặt Lý Tư hiện lên 1 chút thẹn thùng, cười khổ nói:
– Đương nhiên, nếu như ngươi không đáp ứng cũng không sao cả, dù sao vừa mới trước đây 2 người chúng ta còn là kẻ địch đấy…
– Ta đáp ứng ngươi!
Diệp Phi không chờ hắn nói xong, liền gật đầu đáp ứng, hỏi:
– Chính là, ta làm sao có thể tim được bọn họ?
Thấy Diệp Phi đã đáp ứng, trong nội tâm của Lý Tư cực kỳ mừng rỡ, tay trái run rẩy lấy từ trong người ta 1 tiểu thiết bài, đưa cho Diệp Phi nói:
– Đây là tín vật chưởng môn của Huyền Âm Môn chúng ta, ngươi chỉ cần tìm người mô phỏng lại nó, sau đó phái người đưa đến Lâm Hải, những đệ tử kia của ta sẽ biết phải làm như thế nào.
Nói xong lại dặn dò kỹ càng 1 chút về chỗ ở cụ thể của Huyền Âm Môn cho Diệp Phi.
Diệp Phi vốn tưởng rằng nơi ở của Huyền Âm Môn sẽ ở gần kinh thành đấy, không nghĩ tới lại là ở Lâm Hải, như vậy việc tìm đến chiếu cố đám đệ tử của hắn đôi với Diệp Phi mà nói, lại thật sự là đơn giản hơn rất nhiều, vì vậy nhận lấy cái lệnh bài kia, khẽ gật đầu nói:
– Yên tâm đi, chỉ cần có ta ở đây, những đệ tử kia của ngươi sẽ không có việc gì đâu.
– Cảm ơn!!
Lý Tư từ đáy lòng nói ra 1 câu, lại nói:
– Còn có 1 việc, thì phải là mời ngươi lập tức giết ta!
Diệp Phi chấn động, hỏi lại:
– Vì cái gì?
Lý Tư lúc này cũng đã sắp bị độc dược giày vò đến tắt thở rồi, gấp gáp thở dốc vài cái, vội nói:
– Thân là 1 võ giả, ta hy vọng ta có thể chết trong tay đối thủ mà không phải chết ở dưới thứ độc dược này.
Diệp Phi không khỏi chần chừ, nếu là vừa rồi, đừng nói là động thủ giết chết Lý Tư, cho dù làm ra chuyện tình cực kỳ tàn nhẫn hắn cũng sẽ không chút nào nương tay. Nhưng mà từ sau khi thấy được sự trung nghĩa của Lý Tư, Diệp Phi đối với hắn đã có 1 loại tâm lý đồng cảm và thương tiếc, mặc dù biết rõ hắn nói rất đúng, hơn nữa coi như mình không động thủ, hắn tối đa cũng chỉ sống không được quá 10 phút, nhưng vẫn là có chút không xuống tay được.
Trông thấy Diệp Phi chần chờ, Lý Tư đột nhiên quát lớn:
– Là 1 nam nhân, ngươi ngay cả 1 chút quyết đoán đó cũng không có sao? Phải biết rằng đối thủ của ngươi chính là 1 kẻ ngay cả thân nhân của mình cũng có thể ra tay mà không 1 chút do dự, vậy mà ngươi đối mặt với địch nhân cũng mềm lòng, sau này ngươi làm thế nào đấu cùng hắn?
Diệp Phi trong lòng không khỏi chấn động, khẽ gật đầu, thân thủ đặt trước ngực của hắn, nội kình khẽ xuất, trong nháy mắt chấn nát tâm mạch của hắn.
– Cảm ơn!!
Trên khuôn mặt vốn che kín hắc khí của Lý Tư hiện lên 1 đạo ửng đỏ, cường chống nói câu cảm ơn, liền không còn bất kỳ khí tức gì.
– Là ta phải càm ơn ngươi mới đúng.
Diệp Phi thì thào tự nói, đem thân thể cũng đã mềm nhũn ra của Lý Tư đặt xuống mặt đất, trong nội tâm không khỏi lại vang lên câu nói kia. Từ sau khi diệt trừ Diệp Vũ, Diệp Phi cho là mình cũng đã có thể làm ra việc sát phạt quyết đoán, nhưng mà bây giờ xem ra, chính mình còn kém rất xa, từ nay về sau còn cần tiếp tục cố gắng. Đương nhiên, loại cố gắng này cũng không phải nói nhất định phải trở nên máu lạnh giống như người ở phía sau màn kia, mà là 1 loại tâm tính đối địch đúng đắn.
Ngồi ở bên cạnh thi thể Lý Tư suy tư hồi lâu, Diệp Phi mới chậm rãi đứng lên, sau đó đào 1 cái hố to ở giữa mấy cây cổ thụ. Biểu hiện cuối cùng của Lý Tư đã để cho Diệp Phi triệt để tán đồng hắn, tin tưởng nếu như không phải đều vì người chủ kia, mình và hắn nhất định có thể trở thành bằng hữu không tệ, cho nên đương nhiên không đành lòng để cho hắn phơi thây nơi hoang dã.
Đem Lý Tư chôn cất qua loa 1 chút, Diệp Phi cũng không lập bài vị gì cho hắn, bởi vì chuyện lần này của mình và hắn cũng không thể để cho người khác biết rõ.
– Ngươi yên tâm đi, chuyện ta hứa hẹn nhất định sẽ hoàn thành!
Diệp Phi hướng về chỗ chôn cất Lý Tư nhẹ giọng nói 1 câu, đang chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên phát hiện, chỗ vừa đặt thi thể Lý Tư, có 1 chiếc nhẫn màu sắc kỳ lạ yên lặng nằm ở nơi đó. Chiếc nhẫn kia cùng với nhẫn kim cương bình thường cũng không có gì khác biệt lắm, nhưng màu sắc lại là màu đen, phía trên lóe lên 1 vòng hào quang màu vàng sẫm, mà bảo thạch khảm ở trên mặt trên cùng là màu ám kim, chỉ là so với thân nhẫn nhạt hơn 1 ít mà thôi.
Vừa rồi lúc cùng Lý Tư giao thủ, Diệp Phi cũng đã cẩn thận quan sát qua hắn, cũng không nhìn thấy trên tay hắn mang theo vật gì đó, hơn nữa lúc đem thi thể của hắn đặt tới nơi này cũng không hề thấy chiếc nhẫn này, nó giống như là đột nhiên xuất hiện vậy.
Lòng hiếu kỳ mãnh liệt làm cho Diệp Phi đem chiếc nhẫn kia nhặt lên, thời điểm ngón tay tiếp xúc đến chiếc nhẫn kia, 1 loại tin tức kỳ lạ xuất hiện trong đầu Diệp Phi:
Lý Tư nguyện vọng giới chỉ: Người mang chiếc nhẫn, có thể khiến cho võ công của người Huyền Âm Môn tăng lên 1 tầng.
Từ trên tin tức này, có thể dễ dàng nhìn ra, đây chính là giới thiệu công năng của chiếc nhẫn này. Trong nội tâm Diệp Phi không khỏi cực kỳ kinh ngạc, như thế nào lại có cảm giác giống như là đang giới thiệu vật phẩm trong trò chơi vậy, chẳng lẽ nói, mình giết người sẽ tuôn ra vật phẩm giống như trong trò chơi? Thế nhưng 2 ngày trước đó rõ ràng mình tự tay giết chết vài trăm người đấy, tại sao thời điểm đó không cái gì tuôn ra?