Phần 216
Bất quá thứ này đối với chính mình mặc dù không có tác dụng gì đáng nói, nhưng…
Đối với những người bên cạnh mình tác dụng lại là không nhỏ rồi, trong lúc nhất…
Thời Diệp Phi không khỏi nhớ tới Lý Vân, nếu như mình có thể sớm một chút phát…
Hiện năng lực này, Lý thúc cũng không cần chịu phần đau khổ này rồi.
Nhìn xem sắc trời cũng đã không còn sớm, Diệp Phi quyết định hay là trở…
Về thương lượng với Liễu Quân Di trước, bởi vì dùng kinh nghiệm của mình…
Chỉ sợ rất khó tìm ra hang ổ của kẻ địch, nói không chừng lại phải để cho nàng đi cùng mình thêm 1 lần nữa rồi.
Trở lại cứ điểm, Diệp Phi nhìn qua cảnh tượng là một mảnh hưng phấn, điều này…
Làm cho hắn trong lòng có chút khó hiểu, vì vậy kéo qua một gã đội bên cạnh, hỏi:
– Có chuyện gì tốt sao? Sao mọi người lại vui mừng đến vậy?
Hiện tại mức độ nổi tiếng của Diệp Phi trong đội hành động lần này cũng đã không chút nào thua kém hơn Liễu Quân Di rồi, thậm chí so với của nàng uy vọng còn muốn cao hơn một ít, bởi vì trong hành động lần này Liễu Quân Di biểu hiện ra ngoài chính là cơ trí, mà Diệp Phi biểu hiện ra lại là lực lượng. So sánh ra, lực…
Lượng cường đại tựa hồ dễ dàng hơn khiến những người này bị thuyết phục hơn. Kết quả này lại để cho Diệp Phi thật là có chút dở khóc dở cười, cũng may bọn họ cũng không có bởi vì đối với chính mình sùng bái mà giảm bớt tôn trọng đối với Liễu Quân Di, thật sự cũng không khiến cho việc này trở thành chuyện gì xấu.
Gã đội viên kia cười nói:
– Phía trên rốt cục đã mắng chúng ta, nói chúng ta tiến độ quá chậm, hạn cho chúng ta trong 1 tuần phải giải quyết kẻ địch đấy.
Diệp Phi trong lòng không khỏi vã mồ hôi, bị mắng còn có thể cao hứng như vậy, thật sự là một chuyện rất ít gặp, bất quá tâm tình của bọn hắn Diệp Phi cũng có…
Thể hiểu rõ, thân là quân nhân có ý thức trách nhiệm lại thêm vài người chiến hữu đã hy sinh làm cho bọn hắn hận không thể lập tức có thể đem địch nhân quét sạch, hiện tại cơ hội rốt cuộc đã tới, bọn họ như thế nào lại không cao hứng?
Lúc này Trương Cường đang nói chuyện phím cũng những đội viên khác trong sân cũng nhìn thấy Diệp Phi, vội vàng đi tới đem hắn kéo qua 1 bên, thấp giọng hỏi:
– Phía trên cũng đã hạ cho chúng ta tối hậu thư rồi, việc tìm kiếm hang ổ kẻ địch, ngươi tiến hành thế nào rồi?
Diệp Phi cười khổ nói:
– Không có gì tiến triển lớn, tuy rằng ta có thể dùng thời gian rất ngắn tìm tòi toàn bộ rừng rậm, nhưng bọn hắn ẩn ấp thật sự quá tốt, mà ta ở phương diện này lại không có gì kinh nghiệm, cho nên chỉ dựa vào một mình ta, chỉ sợ rất khó tìm được.
Nghe Diệp Phi nói như vậy, Trương Cường cũng nở nụ cười khổ, an ủi:
– Việc này cũng không trách ngươi được, dù sao ngươi mới vừa vặn gia nhập, căn bản không được trải qua huấn luyện bài bản, không phát hiện ra được những loại ngụy trang kia cũng là chuyện rất bình thường đấy. Aiii, không nghĩ tới người kia lại nóng vội muốn dồn chúng ta vào chỗ chết như vậy, bằng không nếu như nhiều thời gian hơn 1 chút, ngươi nhất định có thể đem hang ổ của kẻ địch tìm ra đấy, hiện tại xem ra, cũng chỉ có thể tạm thời tiêu diệt đại bộ phận của bọn chúng, lại để cho đám cao tầng kia lọt lưới.
Nhìn bộ dạng bất đắc dĩ kia của Trương Cường lại để cho Diệp Phi hắc hắc nở nụ…
Cười, Trương Cường có chút bất mãn nói:
– Cái này có cái gì đáng buồn cười? Ngươi sẽ không hy vọng đem bọn họ một mẻ hốt gọn sao?
– Ta đương nhiên là hy vọng như vậy, hơn nữa còn nhất định là có thể làm được.
Diệp Phi cười nói:
– Chỉ cần ngày mai lại để cho tiểu di đi cùng ta 1 chuyến, dùng kinh nghiệm của nàng, những địa điểm ẩn nấp của đám người kia còn có thể giấu diếm được chúng ta sao?
Trương Cường sững sờ, lập tức cười nói:
– Điều này cũng đúng, ta làm sao lại không nghĩ đến nhỉ, vẫn là Tiểu Mãn ngươi thông minh.
– Không phải ta thông minh, mà là Trương thúc ngươi biến ngốc rồi!
Diệp Phi đả kích Trương Cường một câu.
– Hảo tiểu tử, có phải là cánh cứng rồi không? Dám nói Trương thúc của ngươi như vậy!
Trương Cường cười lớn mắng một câu, rồi lại đổi lại vẻ mặt lo lắng nói:
– Nói đến ngươi tiểu di ngươi, ngươi vẫn là đi thăm nàng một chút đi, vừa rồi mới bị…
Thượng cấp gọi điện thoại trách mắng 1 trận, nàng tựa hồ có chút rầu rĩ không…
Vui.
Diệp Phi trong nội tâm cả kinh, vội vàng cáo biệt Trương Cường, hướng về gian phòng của Liễu Quân Di chạy tới, trong nội tâm âm thầm thề, bất kể là ai khiến…
Cho Liễu Quân Di buồn bực, mình nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!
Đi đến trước cửa phòng Liễu Quân Di, Diệp Phi bình ổn lại tâm tình một chút, làm cho trên mặt mình lộ ra dáng tươi cười, lúc này mới nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó không đợi nàng đáp ứng liền đẩy cửa đi vào.
– Tiểu mãn, ngươi đã trở về? Tình huống như thế nào?
Trông thấy Diệp Phi tiến đến, Liễu Quân Di trên mặt cũng xuất hiện dáng vẻ tươi cười, bất quá dáng vẻ sầu lo trên mặt nàng lúc hắn vừa mới tiến vào kia cũng không có giấu diếm được con mắt của Diệp Phi.
Giữ cửa khóa trái từ bên trong, Diệp Phi đi đến trước người Liễu Quân Di, giang tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng, hỏi:
– Vừa rồi là tên khốn nạn nào gọi điện từ quân bộ tới?
Liễu Quân Di yên lặng hưởng thụ hắn ôm ấp, có chút kỳ quái phải hỏi:
– Là Trương tổng tham mưu trưởng, sao lại hỏi cái này?
Diệp Phi khẽ nói:
– Ngươi hỗn đản kia dám làm cho ngươi buồn bực, sớm muộn gì ta phải thu…
Thập hắn!
– Cái gì làm cho ta buồn bực?
Liễu Quân Di còn là có chút không rõ.
Diệp Phi điềm nhiên nói:
– Vừa rồi Trương thúc cũng đã nói cho ta biết, mấy tên hỗn đãn ở quân bộ kia hạn chúng ta phải hoàn thành nhiệm vu, hơn nữa giọng điệu rất không tốt.
– Ngươi nghĩ gì thế? Cái này tính tức giận cái gì nha? Phải biết ta là một người lính, phục tùng mệnh lệnh chính là chức trách của ta, thời điểm bên trên hạ mệnh lệnh xuống giọng điệu nghiêm khắc một chút cũng là rất bình thường đấy.
Liễu Quân Di bị hắn chọc cho nở nụ cười, trong nội tâm lại bởi vì hắn luôn quan tâm đến mình mà cảm thấy vạn phần ngọt ngào.
Diệp Phi thế mới biết là mình hiểu lầm, không khỏi có chút xấu hổ, bất quá vẫn…
Là ngạc nhiên nói:
– Vậy thì tại sao ngươi lại rầu rĩ không vui ah?
Liễu Quân Di ngẩng đầu nhìn hắn thật sâu một cái, đỏ mặt lên, lại cúi…
Đầu, lại không hề trả lời câu hỏi của hắn.
Tuy rằng Liễu Quân Di cũng không nói gì, nhưng Diệp Phi chỉ cần liếc qua là có thể nhìn ra, nàng là vì chuyện của hai người từ nay về sau mà phiền não, dù sao sắp tới liền lập tức phải bắt đầu tổng tiến công rồi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hai người phải trở về Vọng Hải quen thuộc kia, một lần nữa đối mặt với quan hệ của bọn họ trước đó, điều này làm cho trong nội tâm nàng có chút mờ mịt.
Đoán ra tâm tư cửa Liễu Quân Di, Diệp Phi không khỏi vừa là cảm động lại vừa đau…
Lòng, tuy nhiên lại cũng không nói gì, bởi vì hiện tại nói cái gì nàng đều tránh…
Không được có tâm tư như vậy, cho nên hết thảy còn là đợi sau khi trở về mình…
Dùng hành động thực tế xóa bỏ đi băn khoăn của nàng.
Không đành lòng lại để cho Liễu Quân Di lại tiếp tục như vậy, Diệp Phi nói…
Sang chuyện khác:
– Ngày mai theo ta cùng một chỗ đến giữa rừng rậm một lần đi.
Liễu Quân Di gật đầu đáp ứng, sau đó mới hỏi nói:
– Có phải là gặp được phiền toái gì rồi?
Diệp Phi cười khổ đem chuyện mình gặp phải hôm nay nói ra, sau đó nói:
– Cho nên ta mới muốn cho ngươi cùng đi với ta, như vậy có thể tìm ra nơi ẩn nấp của bọn chúng.
– Ra là như vậy ah.
Liễu Quân Di lộ ra vẻ mơ hồ hiểu ra:
– Ta một mực đang thắc mắc, vì sao nơi này mọi tín hiệu đều không thông, mà…
Bọn họ lại có thể nhận được thông tin về hành động của chúng ta, hóa ra là có cao thủ như vậy giúp bọn họ truyền lại tin tức nha.
Diệp Phi đương nhiên là đã nghĩ tới điều này từ lâu, có chút bi thương nói:
– Bất kể là như thế nào, Lý Tư đều đã chết rồi, cho nên ta hy vọng không có…
Người tiếp tục làm khó những đệ tử của hắn.
– Ta biết rõ, dù sao hắn cũng là bị người nọ lợi dụng mà thôi.
Liễu Quân Di nhiều năm sinh hoạt tại trong quân doanh, đối với tình hữu nghị kỳ lạ này giữa nam nhân cũng có chút hiểu rõ, bởi vậy cũng không có để ý giọng điệu có chút nặng nề của Diệp Phi, bất quá lại nhắc nhở:
– Nhưng ngươi có nghĩ tới không, tuy rằng Lý Tư đã chết rồi, nhưng người này sẽ bỏ qua cho những đệ tử của hắn sao?
Diệp Phi nhíu mày nói:
– Ta nghĩ rằng sẽ là không đấy, dù sao Lý Tư cũng không phải…
Người ngu, khẳng định để lại hậu chiêu nào đó, lại thêm bọn họ môn phái tổng…
Bộ tại Lâm Hải, người kia hẳn là tạm thời vẫn không thể tìm được bọn hắn…
Chỉ cần chúng ta đuổi tại bọn họ trước, bọn họ sẽ không có việc gì.
– Như vậy là tốt rồi.
Liễu Quân Di cũng là nhẹ nhàng thở ra, trong nội tâm nàng cũng không hy vọng những võ lâm nhân sĩ hiện tại cũng đã rất ít ỏi này tiếp tục vì người khác mà tranh đấu, gật đầu nói:
– Vậy ngày mai chúng ta liền cùng đi một lần, phải mau chóng đem những người này tìm ra, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất tiêu diệt bọn họ, như vậy mới có thể tìm được những đệ tử Huyền Âm Môn kia sớm hơn một bước.
Diệp Phi có chút cảm động đến ôm lấy nàng, sau đó từ trong không gian của mình…
Lấy ra vài chục khỏa “Khôi phục hoàn”, từ trong phòng tìm ra một cái bình đựng vào, giao cho Liễu Quân Di, cẩn thận dặn dò:
– Vật này ngươi cất kỹ.
Liễu Quân Di có chút tò mò đổ 1 viên vào trong lòng bàn tay, nhìn qua viên dược hoàn nhỏ như hạt đậu này, hỏi:
– Đây là thứ gì vậy?
Diệp Phi cười nói:
– Thứ này gọi Khôi Phục Hoàn, có thể trong nháy mắt khôi phục người một phần thể lực, nếu như tại thời điểm thể lực chống đỡ hết nổi ăn vào 1 khỏa sẽ tốt lên nhiều lắm, hơn nữa cũng không có tác dụng phụ gì.
Liễu Quân Di đỏ mặt lên, phun nói:
– Cái thứ loạn thất bát tao gì vậy, ta mới không cần ăn đâu, tiểu bại hoại, đem người ta lăn qua lăn lại thành như vậy còn chưa đủ sao? Còn muốn ăn thứ này cho ngươi tiếp tục lăn qua lăn lại?
– Muốn ngất, ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ta nói chính là thời điểm đối địch, bởi vì…
Thứ này chẳng những có thể khôi phục thể lực, thậm chí ngay cả thương thế cùng…
Nội lực cũng có thể khôi phục.
Liễu Quân Di hiểu lầm lại để cho Diệp Phi có chút dở khóc dở cười, bất quá lập tức lại ôm lấy nàng cười xấu xa nói:
– Có điều cái công dụng thứ 2 ngươi vừa nghĩ ra kia cũng không tồi, dù sao thứ này đối với ta mà nói muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, từ nay về sau ngươi liền ăn như vậy đi, cũng miễn cho ngươi tận hứng rồi, ta còn phải nén nhịn.
Hiểu lầm của mình vốn khiến cho Liễu Quân Di ngượng ngùng không thôi, hiện…
Tại Diệp Phi lại vừa nói như vậy, lại khiến cho trên mặt của nàng thêm đỏ thấu, vội…
Vàng đẩy ra Diệp Phi, gắt giọng:
– Ta mới không cần, nhịn chết cho đáng đời ngươi!