Phần 30
Rạng sáng ngày hôm sau, Diệp Phi tỉnh dậy vội vàng mặc quần áo tử tế chạy vào phòng tập thể hình dưới lầu một, tuy rằng bên giường còn nguyên đống phế liệu nằm rải rác nhắc nhở hắn rằng chuyện tối qua đều là thật sự, nhưng một mực suy yếu vài chục năm, hắn vẫn có chút không dám vững tin.
Nhẹ nhàng đùa nghịch thanh tạ tay đặc chế ngay cả tiểu muội cũng không nâng nổi, Diệp Phi biết mình tối qua cũng không phải nằm mơ, mà là thật sự có được lực lượng còn mạnh hơn cả những nữ nhân trong nhà mình.
Buông tạ, Diệp Phi ngồi xuống ghế dựa, có chút ngẩn người, hắn hiện tại giống như một người nghèo trúng số, thoáng chốc liền trở nên giàu có, loại lực lượng đột nhiên tăng lên này khiến hắn không kịp thích nghi, không biết từ nay về sau mình sẽ phải làm thứ gì, lẽ ra, có được lực lượng như vậy, hẳn là đi ra ngoài xông xáo gây dựng một phen sự nghiệp đấy, chỉ là làm người thừa kế của hai cái đại gia tộc lớn nhất Vọng Hải, hắn còn cần phải cố gắng sao?
Nhưng nghĩ đến việc tiếp tục trải qua loại sinh hoạt yên ổn trước đây, hắn lại có chút không cam lòng, mặc dù từ nhỏ hắn biểu hiện vô cùng yếu đuối, nhưng kỳ thật dã tâm còn lớn hơn nhiều so với người bình thường, vẫn luôn muốn làm ra thành tích cao nhất, bằng không cũng sẽ không dùng danh hiệu “Yếu đuối” làm ra tên tuổi lớn như vậy.
Trước mắt trong gia tộc tựa hồ có chút nguy cơ, lẽ ra đây cũng là thời cơ tốt nhất để hắn ra tay, nhưng hắn lại hoàn toàn không biết địch nhân là ai cả, xem ra phải dành chút thời gian hỏi mẫu thân một ít rồi, cùng lắm thì đem thực lực bây giờ của mình cho các nàng chứng kiến một phen, tin tưởng các nàng sẽ trông cậy vào mình.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, tâm tình Diệp Phi thật tốt, nhìn qua đống đồ vật trong phòng tập thể hình, biết rõ những vật này hiện giờ hẳn là không có một điểm tác dụng đối với mình, dứt khoát không tiếp tục ở lại nơi này, mà đi tới cửa chuẩn bị ra ngoài.
Vừa mới mở cửa, Diệp Phi đã cảm thấy một thân thể mềm mại đụng vào trong lồng ngực mình, không cần nhìn cũng biết là Diệp Vân Khinh, vì vậy liền ôm lấy nàng, cười hỏi:
– Làm gì mà sáng sớm ngày ra đã vội vàng hấp tấp như vậy?
Không ngờ Diệp Vân Khinh lại lập tức đẩy hắn ra, hầm hừ nói:
– Ngươi không có chuyện gì lại dậy sớm như vậy làm gì? Còn chạy đến nơi đây… hừ, dù luyện thế nào, cũng vẫn là một phế vật!
Diệp Phi không khỏi sững sờ, mấy ngày nay Diệp Vân Khinh cơ bản cũng đã không còn gọi hắn là phế vật rồi, hiện tại lại kêu ra, vậy nói rõ nàng là giận thật a, chỉ là Diệp Phi lại nghĩ như thế nào cũng không hiểu được, mình rốt cuộc làm gì để đắc tội nàng.
Diệp Vân Khinh mắng xong lại lập tức có chút hối hận, nhìn thấy biểu lộ ngạc nhiên của Diệp Phi, trong nội tâm càng thêm áy náy, chậm rãi dựa vào trong ngực của hắn, ôn nhu nói:
– Thực xin lỗi ca ca, ta không phải cố ý a.
– Ha ha, không có việc gì, nghe ngươi gọi như vậy, ta còn cảm thấy thân thiết đấy.
Diệp Phi tự nhiên sẽ không bởi vì chuyện này mà giận nàng, tuy vậy cũng không rõ ràng tại sao nàng lại có thái độ như vậy với mình, liền hỏi:
– Khinh Khinh, có thể nói cho ta biết, ta đắc tội ngươi ở chỗ nào a?
Khuôn mặt Diệp Vân Khinh thoáng cái trở nên đỏ bừng, trải qua hai ngày trước Diệp Phi đều cho nàng khoái hoạt, nàng cũng đã thực sự yêu thích loại cảm giác này rồi, vậy mà tối hôm qua Diệp Phi lấy lý do thân thể không thoải mái, không để ý đến ám hiệu của nàng. Nàng sau khi trở lại phòng, lại nhớ tới khoái cảm trước đó, nhịn không được mà tự mình làm chuyện đó, có điều nàng làm như thế nào cũng không tìm thấy cảm giác lúc Diệp Phi đích thân động thủ, cho nên hôm nay cố ý dậy thật sớm, muốn dùng biện pháp đặc biệt giống như sáng qua để gọi Diệp Phi rời giường, sau đó cùng hắn an ủi lẫn nhau.
Không nghĩ tới, nàng đến gian phòng của hắn lại phát hiện hắn đã rời giường, vì vậy liền tìm khắp nơi trong nhà, lại tìm mọi ngóc ngách cũng không thấy bóng dáng của hắn, hỏi Trương di, nàng cũng không biết, trong nội tâm không khỏi có chút phiền muộn, muốn đến phòng tập thể hình để phát tiết tâm trạng, không ngờ phát hiện người để cho mình tìm kiếm thật lâu lại ở chính nơi này, trong nội tâm liền có chút ủy khuất, vì vậy khiến nàng đối xử với Diệp Phi hung ác như vừa rồi.
Bất quá Diệp Vân Khinh cũng không thể nói ra lý do xấu hổ này, tùy tiện giải thích:
– Tối hôm qua ngươi nói thân thể không thoải mái, sáng sớm người ta mới cố ý đến xem ngươi, vậy mà ngươi lại chạy đến nơi đây, làm cho người ta vất vả tìm kiếm một hồi, có thể không giận dữ với ngươi sao?
Diệp Phi cười cười nói:
– Ta không sao rồi, vì vậy mới đến rèn luyện một chút. Có điều những thứ kia hiện giờ không quá thích hợp với ta, ngươi một mình luyện a, ta ở bên cạnh nhìn một chút.
Diệp Vân Khinh nghe hắn nói như vậy, còn tưởng rằng ý của hắn là đồ vật nơi này đều quá nặng, liền không nghĩ thêm, lại lôi kéo hắn đi vào gian phòng, sau đó chọn một bộ dụng cụ tổng hợp để luyện tập, kỳ thật hiện tại nàng rất muốn lôi kéo Diệp Phi lên trên lầu làm chút ít chuyện bọn họ ưa thích làm, bất quá có chút ngượng ngùng của thiếu nữ, cộng thêm cả hiểu lầm khi nãy, khiến cho nàng căn bản không tiện đề cập tới.
Rèn luyện một hồi lâu, Diệp Vân Khinh lau giọt mồ hôi trên trán, liền quay về phía Diệp Phi, đã thấy ánh mắt của hắn cũng không đặt trên người mình, mà là nhìn dưới mặt đất không biết đang suy nghĩ cái gì, trong lúc nhất thời nội tâm không khỏi có chút thất lạc cùng ủy khuất, uổng công mình cố ý làm ra nhiều động tác tràn ngập dụ hoặc như vậy, hắn lại ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn tới, trong nội tâm không khỏi có chút nén giận:
– Tên ngu ngốc này cũng không biết chủ động một chút sao? Bộ dạng vô lại lần trước bỏ đi đâu mất rồi?
Tâm tình chán nản, Diệp Vân Khinh cũng mất đi động lực tiếp tục rèn luyện, vừa vặn lúc này Trương di cũng đã sắp làm xong thức ăn, vì vậy liền kéo Diệp Phi về tới phòng khách.
Ăn cơm xong, Diệp Vân Khinh theo thói quen muốn đi lấy chiếc xe đạp điện của mình, lại phát hiện Chu Minh Minh cũng đã chờ trong sân rồi, lúc này nàng mới nhớ tới mình đã không cần lái xe mang theo tên ca ca nhu nhược kia rồi.
Ngồi vào trong xe, Diệp Vân Khinh lại có chút bất mãn với mình dì cả của mình, nàng vậy mà đem xe đưa cho bọn họ vào đúng thời điểm này, như vậy mình sẽ không có cơ hội cùng Diệp Phi thân mật trên xe như trước đó a, không biết từ lúc nào, việc lái xe đạp điện mà nàng luôn chán ghét lại trở thành hồi ức đẹp nhất trong nội tâm nàng.
Dường như cảm nhận được tâm tư của Diệp Vân Khinh, Diệp Phi đang ngồi ở ghế sau cùng nàng, bỗng đem miệng tiến đến bên tai nàng nói:
– Thật sự hoài niệm thời gian ngươi mang theo ta đến trường trước kia a. Đợi mấy ngày nữa, chúng ta cùng dì cả thương lượng một chút, để nàng đem Minh Minh tỷ về, từ nay về sau ngươi lại chở ta được không?
Lúc Diệp Phi nói chuyện, nhiệt khí trong miệng phun ra thổi tới lỗ tai nhỏ mẫn cảm của Diệp Vân Khinh, khiến cho nàng cảm giác tê tê dại dại vô cùng thoải mái, hơn nữa càng làm cho nàng thoải mái là, ca ca vậy mà cũng nghĩ đến việc kia giống mình, điều này làm cho trong lòng của nàng cực kỳ ngọt ngào, cảm giác đây cũng không phải là do tâm linh tương thông giữa huynh muội, mà là giống với loại ăn ý giữa những cặp đôi đang yêu vậy.
Si ngốc nhìn Diệp Phi, giờ khắc này Diệp Vân Khinh đột nhiên rất muốn để hắn hôn mình, mà Diệp Phi lại lần nữa cảm nhận được ý tưởng của nàng, vụng trộm liếc Chu Minh Minh, thấy nàng đang chuyên tâm lái xe, yên lòng cúi thấp người xuống để cho thân ảnh hai người giấu sau ghế ngồi của nàng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại nhỏ nhắn ngọt ngào của Diệp Vân Khinh.