Phần 17
Xưởng ảnh quận nơi Chiêu Quân làm việc đã mở cửa trở lại sau khi cải tạo và được đặt tên là studio ảnh “Chiêu Quân Xinh Xinh”. Tôi đã hỏi về nguồn gốc tên của studio, nhưng vợ tôi lúc đầu còn do dự không nói cho tôi biết, cuối cùng nói với tôi rằng cái tên biển hiệu “Chiêu Quân Xinh Xinh” đó là do quản lý của cô đặt, nhưng tôi cũng đã thảo luận với vợ, và “Chiêu Quân” thực sự đề cập đến tên của vợ tôi.
Chiêu Quân cũng nói với tôi rằng quản lý của cô từng có một người bạn gái từ chối đến nơi nhỏ bé này khi anh ấy tốt nghiệp, vì vậy họ đã chia tay trong hòa bình, tức êm đẹp đường ai nấy đi, nhưng Chiêu Quân thấy rằng người quản lý không buồn chút nào thậm chí còn có vẻ rất vui… Tôi cũng không hiểu, chẳng lẽ là xã hội ngày nay khác nhau với ngày xưa sao, mới mười năm mà có sự khác biệt lớn như vậy giữa hai thế hệ, hơn nữa bọn họ đối với chuyện tình cảm đều có cái nhìn lạnh lùng như vậy?
Tôi cũng không hiểu lắm các bạn trẻ bây giờ, bởi mới mười năm mà có thể có khoảng cách thế hệ đến như vậy. Chiêu Quân nói rằng quản lý mang theo một người chị họ từ quê hương của anh ấy, con gái của nhà dì anh ấy, tên là Viên Viên, mới mười tám tuổi, rất xinh đẹp và phụ trách lễ tân. Mà Chiêu Quân công việc hiện tại là trợ lý chụp ảnh, còn quản lý nói hắn mới mở kinh doanh, không cần quá nhiều người, nếu kinh doanh tốt, sau này sẽ tuyển người thêm.
Quê hương của quản lý trẻ tuổi là một ngôi làng hẻo lánh ở quận chúng tôi, nơi đó rất nghèo, nhưng cha anh ấy là một trong những người đầu tiên do dự kinh doanh khi bắt đầu cải cách và mở cửa, và giờ anh ấy đã là một triệu phú. Anh ta là con trai duy nhất trong gia đình, nên anh được nuông chiều từ nhỏ.
Ngay sau đó, Chiêu Quân nói với tôi rằng Giám đốc đã nói rõ với cô ấy rằng anh ấy muốn theo đuổi cô ấy. Người vợ mang về nhà một bộ mỹ phẩm cao cấp nhập khẩu, trên bao bì toàn tiếng nước ngoài, nói là quà của quản lý tặng. Tôi hỏi cô ấy:
– Nè, em đã đồng ý cho cậu ta tán tỉnh chưa mà nhận nhiều quà quá vậy?
Người vợ rất thẳng thắn:
– Em chỉ đồng ý nhận lời cho anh ấy theo đuổi chứ chưa đồng ý làm bạn gái anh ấy đâu.
Sau đó, người vợ bắt đầu thỉnh thoảng không về nhà ăn tối mà ăn tối với người quản lý trẻ tuổi của mình. Bây giờ hai con đã lớn, không phải đưa đón đi học, trưa vợ chồng tôi ăn cơm ở chỗ làm, còn thằng bé Tinh Tinh với Vương Diễm, hai anh em giải quyết việc ăn trưa ở căng tin của trường. Sau khi tan sở, nếu Chiêu Quân không về nhà, tôi sẽ phải nấu ăn. Cũng may, Vương Diễm cũng rất hiểu chuyện, giúp tôi chọn rau, rửa bát, nếu tôi mệt hoặc có việc khác, con gái tôi có thể tự nấu một bữa cơm đơn giản. Con trai tôi không làm việc nhà, ăn xong nó đẩy bát cơm đi và vào phòng mày mò máy tính.
Sau đó, vợ ăn tối không về, cô ấy đi công viên, đi dạo trên đường, xem phim với quản lý trẻ tuổi, bắt đầu hẹn hò thường xuyên. Có một chiếc điện thoại được lắp đặt ở nhà, tức điện thoại bàn và Chiêu Quân sẽ gọi cho tôi để thông báo cho tôi biết khi nào cô ấy về nhà muộn vào một ngày nào đó. Tôi đọc nhật ký của vợ, có một đoạn miêu tả thế này: “… Khi chúng tôi tay trong tay, vai kề vai đi dạo trong công viên trong bóng tối, tôi như quay lại thời gian đầu mới yêu…” Có thể thấy, tình cảm của vợ tôi dành cho mối quan hệ này rất được đầu tư.
Người vợ nói rằng cô ấy đã nói với quản lý rằng cô ấy không chỉ là phụ nữ đã có gia đình mà còn là mẹ của hai đứa con. Nhưng điều kỳ lạ là, thay vì thất vọng hay tức giận, quản lý lại không hề quan tâm mà còn theo đuổi cô quyết liệt hơn. Người vợ nói với quản lý trẻ tuổi rằng cô ấy không có kết quả gì với anh ta vì cô ấy rất yêu chồng và các con. Quản lý nói anh cũng không muốn phá gia đình cô, chỉ cần hai người yêu nhau, anh không quan tâm kết quả.
Một tháng sau, một hôm vợ tôi về nhà rất muộn và cho tôi xem chiếc nhẫn trên tay cô ấy, nói rằng hôm nay quản lý đã tặng cho cô ấy. Tôi xấu hổ, Chiêu Quân ở bên tôi nhiều năm như vậy, tôi thậm chí còn chưa mua cho cô ấy một món đồ trang sức tử tế, nhưng vợ tôi chưa bao giờ phàn nàn về tôi. Hôm nay nhìn vẻ mặt hào hứng của vợ, tôi mới biết thực ra cô ấy cũng thích trang sức. Đúng vậy, phụ nữ nào mà không thích trang sức đẹp chứ đừng nói đến chiếc nhẫn kim cương đắt tiền như vậy.
Vợ tôi đột nhiên đỏ mặt và nói với tôi rằng hôm nay cuối cùng cô ấy cũng đồng ý cho quản lý tán tỉnh và trở thành bạn gái chính thức của anh ấy. Khi tôi hỏi chi tiết, vợ tôi cắn môi và kể cho tôi chi tiết một cách ngắt quãng:
“Sau bữa tối hôm nay, vợ và quản lý đến công viên đi dạo trong bóng tối. Khi đến một góc vắng người, anh ôm vợ vào lòng, em cũng không vùng ra… Không ngờ, quản lý đột nhiên từ trong túi lấy ra một hộp trang sức, quỳ xuống trước mặt em, và chính thức tán tỉnh. Vợ cảm động và đồng ý với anh ta trong nước mắt. Quản lý lấy chiếc nhẫn ra và đeo vào ngón tay của vợ, sau đó đứng dậy ôm chặt lấy vợ, hai người hôn nhau.”
Ôi… Người tôi run lên khi nghe tin vợ tôi cuối cùng cũng đi một bước quan trọng. Tôi luôn tin rằng nụ hôn là một phần rất quan trọng trong mối quan hệ giữa nam và nữ, có được nụ hôn của phụ nữ tương đương với việc có được trái tim của cô ấy. Tầm quan trọng của nụ hôn thậm chí còn vượt qua quan hệ tình dục, bởi nó thiêng liêng – điều này không khó giải thích tại sao nhiều gái mại dâm từ chối cho khách hôn. Khoảng thời gian này, vợ tôi đã viết trong nhật ký: “… Anh ấy ôm tôi và nói rằng tôi giống như một nàng tiên trên mặt trăng, và tôi nóng bừng cả người. Anh ấy hôn tôi và chạm vào khắp cơ thể tôi…” Mặc dù vậy. Chữ viết của vợ tôi rất khó hiểu, nó thậm chí còn ấn tượng hơn cho sự hồi tưởng thì đúng nghĩa hơn là ghi nhật ký.
Gia đình bây giờ cũng lục đục, do vợ chồng tôi luôn bảo bọc, chiều chuộng lẫn nhau nên mối quan hệ giữa chúng tôi và các con ngày càng trở nên mập mờ. Tôi ngày càng can đảm hơn, và sự quấy rối của con gái tôi ngày càng leo thang. Tôi không chỉ sờ vào ngực và mông của Vương Diễm mà còn dùng tay sờ vào âm hộ của con bé. Tuy nhiên, tôi không dám cho ngón tay vào vì sợ làm rách màng trinh thiêng liêng. Khi con gái tôi lớn lên, nó chỉ sẵn sàng thì thầm với mẹ nó vài câu, và nó vẫn nói xấu tôi sau lưng một cách bí ẩn.
Tôi rất hay ghen, vợ tôi cười nhạo tôi, nói con gái là cái áo độn nhỏ của mẹ, đây là bản chất của mẹ con, tôi có ghen cũng vô ích. Trên thực tế, Chiêu Quân biết về sự tiến bộ của tôi và con gái tôi. May mắn thay, cô ấy đã làm việc chăm chỉ để phù hợp và trở thành người trợ giúp đắc lực của tôi. Một trang trong nhật ký của Chiêu Quân có nội dung: “Ngày 5 tháng 6, thứ bảy, trời nắng. Tinh Tinh lại chơi với ngực của tôi sáng nay, sờ vào chúng khi ăn. Vương Diễm nói với tôi tối qua rằng bố đã chạm vào ngực và mông của con bé. Tôi nói với con bé rằng bố thích con, con bé nói đụng vào thì có ích lợi gì? Con bé không nói gì nữa, tôi bảo con bé không được nói cho người khác biết, con bé cũng đồng ý.”
… Bạn đang đọc truyện Địt cả mẹ lẫn chị gái tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/08/truyen-sex-dit-ca-me-lan-chi-gai.html
Chiêu Quân nói rằng quản lý đã nhiều lần đề nghị quan hệ tình dục với cô ấy, và mặc dù cuối cùng cô ấy đều từ chối khi mỗi lần anh ta đề nghị, nhưng cô ấy ngày càng cảm thấy không thể cưỡng lại được, dù là về thể chất hay tinh thần, cô ấy cảm thấy rằng mình sẽ không thể kiểm soát được bản thân. Bất cứ lúc nào khi tiếp xúc với anh ta…
Tết Nguyên Đán, quản lý Triệu Kiến Quân về quê ăn Tết, tôi cũng một mình về quê mấy ngày. Ở quê tôi, gia đình ba người cùng nhau vui vẻ và tận hưởng hạnh phúc gia đình. Chị em tôi dịu dàng, tình cảm như vợ chồng, có lúc chúng tôi ve vãn, mắng mỏ, không hề né tránh mẹ, mẹ tôi không cho là ngỗ nghịch, nhìn chúng tôi nở nụ cười yêu thương…
Khi tôi về đến nhà, con trai tôi bí mật nói với tôi rằng vợ tôi và quản lý Triệu Kiến Quân thường nói chuyện điện thoại rất lâu và họ sử dụng máy riêng trong phòng ngủ chính, điều này thật bí ẩn. Cuối cùng con trai nói:
– Mẹ con nhất định có việc, ba phải chăm sóc mẹ…
Nói xong, nó tức giận quay người bỏ đi. Nhìn bóng lưng cô đơn của con trai, tôi vừa giận vừa buồn cười, thầm nghĩ dù có đánh ghen cũng không đến lượt con, con ạ! Tối đi ngủ, tôi cố tình hỏi vợ:
– Mấy hôm anh đi vắng em có nhớ anh không?
Vợ tôi lập tức chán tôi, nũng nịu nói:
– Có ích lợi gì? Anh sợ em không nghĩ nhiều về anh phải không?
Tôi trêu chọc cô ấy nên nói:
– Có nhớ anh hay không cũng không sao? Có người nhớ em cũng không sao luôn! Tiền điện thoại mấy ngày nay cao ngất ngưởng… Hi Hi…
– Ơ… Không phải là, gọi điện thoại thì người nghe không tính phí sao? Anh ấy lần nào cũng gọi, em cũng không gọi cho anh ấy nhiều…
Người vợ chợt nhận ra mình lỡ lời, có chút tức giận:
– Hừm… Làm vợ của anh cảm thấy đau khổ? Kiến Quân nói rằng anh ấy đã cho tôi hoàn trả hóa đơn điện thoại.
Tôi sửng sốt trước những gì vợ nói, tôi cảm thấy phiền lòng về hóa đơn điện thoại? Đó chỉ là một vài đô la! Nếu tôi thực sự đau khổ, đó là vì tôi sắp trao vợ cho kẻ ngoại tình. Vợ tôi đột nhiên ghé vào tai tôi thì thầm:
– Nè! Ngày mai Kiến Quân sẽ về, anh ấy hẹn em ngày mốt gặp nhau, anh có biết ngày mốt là ngày gì không?
Tôi còn chưa kịp phản ứng, vợ tôi đã thản nhiên nói:
– Ngày kia? Ngày 14 tháng 2…
Tôi đột nhiên sửng sốt:
– Hả? Lễ tình nhân?
Tôi quay đầu lại nhìn vợ, nhưng nàng không dám nhìn tôi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, miệng mím lại, chui vào trong giường. Lòng tôi chua xót, nhưng cũng cảm thấy rất phấn khởi. Các lễ hội phương Tây đã dần xuất hiện ở Trung Quốc trong những năm qua, các cặp đôi trẻ sẽ tận hưởng sự lãng mạn trong ngày lễ tình nhân, đồng thời các doanh nghiệp cũng nhân cơ hội này để thúc đẩy doanh số bán hàng. Nhưng tôi và vợ chưa bao giờ bắt kịp xu hướng này, đây là lần đầu tiên Chiêu Quân trải qua “Ngày lễ tình nhân” với một người đàn ông, và người đàn ông này cũng là người đàn ông đầu tiên cô ấy gặp kể từ khi gặp tôi ngoài cha ruột của cô ấy. Cô ấy cuối cùng cũng sẽ nổi tiếng, xin bước ra khỏi bức tường và “phản bội” tôi. Tôi biết hiện tại mũi tên đã tới vạch đích, cho dù ta không đồng ý, cũng chưa chắc có thể ngăn cản chuyện này phát sinh, vì vậy nghiến răng nghiến lợi, rồi nói với Chiêu Quân:
– Xem ra em đã rất chờ mong ngày này đã lâu nhỉ? Kiến Quân có ý tốt hé! Thôi thì em cứ đi đi… Bất quá khi em trở về nói cho anh biết là được, bởi anh muốn biết tường tận chi tiết.
Vợ tôi đỏ mặt, nhưng cuối cùng cũng cắn môi gật đầu đồng ý. Vào ngày 14 tháng 2, trước khi ra ngoài vào buổi sáng, Chiêu Quân đột nhiên ôm chặt lấy tôi và ôm rất lâu không buông. Lòng tôi cảm động, tôi nhẹ nhàng hỏi cô ấy:
– Nè! Có chuyện gì vậy vợ?
Chợt tôi thấy ướt bờ vai, tôi đưa mặt vợ lên thì thấy nàng đang khóc lặng lẽ. Tôi đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt vợ, cố ý cười nhạo cô ấy:
– Hì hì, chuyện này có gì to tát đâu? Vợ đừng có lo, anh mãi là chỗ dựa vững chắc của em mà!
Chiêu Quân xấu hổ cười, do dự một lúc rồi thì thầm:
– Ưm… Tối nay, em có thể… sẽ trở về rất muộn.
Trong lòng tôi có chút cảm khái, biết rằng thời khắc mấu chốt cuối cùng cũng đến, nếu hôm nay tôi để cô ấy đi, khi cô ấy quay lại, cô ấy sẽ không như bây giờ. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi vẫn đưa ra quyết định:
– Ừ… Anh biết… Em tự lo cho mình đi.
Sau đó tôi giả vờ thoải mái nói:
– Hì Hì… “Chúc vui vẻ…”
Chiêu Quân nhìn chằm chằm vào mắt tôi và nói thăm dò:
– Nè! Anh… không lo lắng sao?
Tôi cũng nhìn vợ chằm chằm và nói chắc nịch:
– Oh! Anh chỉ biết rằng anh yêu em và em cũng yêu anh, như vậy chưa đủ sao?
– Chồng… em…
Vợ tôi lại ôm chặt lấy tôi. Chiêu Quân vào phòng tắm để trang điểm lại một chút, trước khi ra ngoài, cô ấy nhìn tôi thật sâu trước khi dứt khoát rời đi. Tôi nhìn chằm chằm vào cửa, ngây người ra một lúc, cuối cùng cũng bước tới, xỏ giày và xách cặp đi làm. Suốt một ngày tôi mê man trong đơn vị, quên hết mọi thứ.
Buổi tối, vợ không về ăn tối. Tôi lười biếng, cơ thể yếu ớt và tôi không muốn di chuyển. Vương Diễm nhìn tôi, không nói gì, một mình nấu ăn. Tôi vội cắn hai miếng. Sau khi Vương Diễm dọn bàn ăn, rồi hai anh em trở về phòng riêng để làm bài tập. Sau mười giờ đêm, con trai tôi từ trong phòng bước ra, thấy tôi vẫn ngồi xem tivi ở phòng khách nên hỏi:
– Bố ơi sao mẹ chưa về?
– Oh! Làm bài tập xong chưa? Con đi ngủ sớm một chút đi, mẹ con đêm nay có việc, sẽ trở về rất muộn, con không cần chờ mẹ đâu.
Cậu con trai gật đầu và trở về phòng mà không nói gì. Đến gần mười hai giờ đêm, con trai tôi lại ra khỏi nhà, thấy tôi vẫn ở trong phòng khách, nó đi vệ sinh trước, sau đó về phòng nhìn tôi không nhịn được nên hỏi:
– Ưm… Sao… Mẹ chưa về?
Tôi ậm ừ, con trai tôi trố mắt nhìn tôi, định nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói, quay vào phòng. Tôi đợi đến gần một giờ đêm, cuối cùng cũng có động tĩnh ngoài cửa, tôi nghe thấy tiếng tra chìa khóa vào ổ rồi xoay người. Tôi đột ngột đứng dậy, đến và mở cửa ngay lập tức. Quả nhiên, vợ tôi đang đứng ngoài cửa, như thể vừa rồi bị tôi mở cửa làm cho sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi. Tôi đưa tay kéo cô ấy vào cửa, vừa đóng cửa lại tôi vừa hỏi:
– Nè! Sao em về muộn thế?
Người vợ cúi đầu chậm rãi cởi giày, không trả lời. Khi cô ấy bắt đầu cởi quần áo, tôi lại hỏi:
– Nè! Em không rửa mặt sao?
– Ý anh là “Rửa sạch” hả? Hì Hì…
Cô ấy thì thầm bên vành tai tôi và nở nụ cười kỳ lạ, nhưng tôi cũng chẳng bận tâm nên nói vọng theo khi cô ấy bước chân đi:
– Vậy em tắm đi, anh đun nước rồi.
Tôi biết cô ấy có thói quen tắm trước khi đi ngủ. Tầm một lúc thì tôi nghe giọng nói rất nhẹ nhàng:
– Ưm… Em cũng… tắm rửa sạch sẽ rồi nè!
Tôi nghi ngờ nhìn cô ấy, nhưng vợ tôi cúi đầu không dám nhìn tôi. Tôi không hỏi nữa, nói:
– Vậy em đi ngủ đi, cũng muộn rồi.