Phần 2
Sau khi có những lần đòi hỏi xem vùng kín của phụ nữ trên cơ thể Tiểu Tuyết chị gái tôi, thì tôi cũng đã tạm thời xa “mẹ yêu và chị gái xinh đẹp” của mình ra huyện để học trường Trung cấp Nông Nghiệp…
Cuộc sống ở trường nông nghiệp khiến tôi như bước vào thiên đường, áp lực học hành không còn nữa, cuộc sống trong và ngoài trường muôn màu muôn vẻ, tôi có thể thoải mái hít thở và vui chơi thỏa thích. Thư viện, trung tâm hoạt động sinh viên và các buổi khiêu vũ cuối tuần trong trường là những nơi tôi thích đến. Các hiệu sách, trung tâm mua sắm, rạp chiếu phim và phòng video trong thị trấn của quận đều rất hấp dẫn đối với tôi. Trợ cấp thực phẩm do trường cấp là dư dả hàng tháng. Với số tiền có thể kiểm soát được, tôi cảm thấy cuộc sống bỗng trở nên thật tươi đẹp.
Tôi mua cho mẹ một chiếc áo khoác, một chiếc kẹp tóc cho chị gái, họ đều rất vui và tôi cảm thấy mình bỗng chốc trở thành người lớn, là trụ cột của gia đình. Châu Phi và tôi không chỉ học cùng lớp mà còn ở cùng ký túc xá, chúng tôi trở thành bạn thân, nói đủ thứ chuyện. Học sinh trong lớp đều ở huyện, ở thị trấn và một số ở quê như tôi. Tôi tiếp xúc một cách có ý thức với một số bạn học sống trong quận, bắt chước cách nói năng và hành vi của họ, bắt chước cách ăn mặc và trang phục của họ. Tôi đã thay bộ trang phục của mình, mặc dù tôi mua ở chợ đầu mối nhưng tôi cảm thấy mình cũng đang mặc vest và đi giày da, trông rất lịch lãm. Từ ánh mắt trìu mến của bạn nữ trong lớp, tôi biết điều kiện bên ngoài của mình không tồi.
Buổi khiêu vũ cuối tuần của trường là sở thích của tôi, các nữ sinh đều ăn mặc chỉnh tề, thể hiện phong thái quyến rũ nhất, mong chờ được gặp hoàng tử của mình. Các nam sinh đương nhiên háo hức với điều này, với ánh mắt thèm muốn và động tác mơ hồ, hy vọng săn được mỹ nhân thành công.
Khai giảng chưa được hai tháng, ba bạn học trong ký túc xá của tôi đã tìm được bạn gái, ngay cả Châu Phi cũng có mục tiêu, điều này khiến tôi vô cùng ghen tị, nóng lòng muốn hành động nhanh để tìm cho mình một gấu yêu nhưng… Mặc dù xung quanh tôi có rất nhiều cô gái đang liếc nhìn tôi, và tôi đã nhận được một vài lời tán tỉnh, nhưng tôi biết một điều, tôi không thể, bởi nếu có bạn gái thì tôi sẽ đánh mất những cơ hội tốt hơn với Tiểu Tuyết chị gái mình.
Vào cuối học kỳ một theo lịch phương tây, trường tổ chức tiệc khiêu vũ thâu đêm đón năm mới “Tết dương lịch” như thường lệ, sau khi tắm rửa thay quần áo, tôi cùng Châu Phi đến phòng khiêu vũ từ rất sớm, mong được tỏ tình với các bạn nữ tối nay. Châu Phi mang theo bạn gái của anh ta, tên là Diễm Hân, người mà tôi vừa mới bắt gặp, một cô gái lớp bên cạnh, vào phòng khiêu vũ không lâu, nay cô ấy đã bỏ tôi mà trốn vào một góc để làm bạn gái của thằng bạn thân mình. Đập vào mắt tôi là một cô gái ăn mặc rất sang trọng, trang phục rất hở hang, lộ nửa bầu ngực, chiếc váy ngắn không che được đùi, khuôn mặt trang điểm đậm, nụ cười quyến rũ. Một vài nam sinh vây quanh cô ấy, nhìn cô ấy mê mẩn, thỉnh thoảng ăn cắp đậu phộng của cô ấy mang theo, nhưng cô ấy không coi trọng điều đó… Tim tôi đập nhanh hơn, mặc dù ở rất xa nhưng tôi dường như cảm nhận được hơi thở nữ tính của cô ấy rất nhiều.
Sau bản nhạc khiêu vũ mạnh mẽ, nó được thay thế bằng một bài hát khiêu vũ chậm và ánh sáng trở nên rất mơ hồ. Tôi không ngờ rằng cô gái quyến rũ đó lại tiến thẳng đến chỗ tôi, chìa bàn tay nhỏ xinh ra cho tôi và nói với tôi một cách quyến rũ: “Đẹp trai, nhảy nào.” Tôi rất hãnh diện nên đã nhanh chóng đứng dậy và theo cô ấy ra sàn nhảy. Dưới ánh đèn mờ ảo, mọi thứ trở nên mơ hồ, em ấy tự nhiên rúc vào lòng tôi, mặt kề sát mặt tôi, cái miệng nhỏ nhắn của cô ấy phả hơi thở nóng hổi vào tai tôi. Tôi ôm chặt lấy nàng, cảm nhận sự đụng chạm tuyệt vời của hai cục thịt mềm trên ngực nàng từng tí một.
Thời gian còn lại chúng tôi dính lấy nhau, hoặc giống như kiểu làm tình với nhau trên sàn nhảy hoặc thủ thỉ trong góc phòng khi ánh đèn chớp tắt. Cô ấy tên là Điêu Thuyền, học hơn tôi một lớp, cũng là gái quê. Tôi không thể tin rằng tối nay mình lại may mắn dễ dàng như vậy, với một cô gái tuyệt vời như vậy mà lại sẵn sàng ở bên tôi trong một điệu nhạc, mọi thứ nó đến quá nhanh và dễ dàng như một giấc mơ tôi thường thấy. Khi tiếng chuông năm mới vang lên, vũ trường tràn ngập tiếng reo hò, Điêu Thuyền thì thầm vào tai tôi, “Chúng ta đi dạo nhé.”
Chúng tôi nắm tay nhau đi về phía sân chơi phía sau trường, nhưng ở đó chúng tôi thấy một số cặp đôi đang trốn trong một góc tối, thấy không còn có ai khác… Tôi và Điêu Thuyền nhìn nhau mỉm cười, và chúng tôi tìm một góc tối có chút riêng tư để ôm nhau thật chặt. Tôi hôn cô ấy một cách thèm khát. Điêu Thuyền rõ ràng là một người từng trải nghiệm hay sao nên nụ hôn rất kỳ cựu kiểu trưởng thành, có lẽ cô ấy hơn tôi một lớp cũng nên. Dưới sự hướng dẫn của cô ấy, tôi lần đầu tiên được nếm mùi vị của một nụ hôn ướt át. Lưỡi của chúng tôi quấn lấy nhau, như thể chúng tôi hôn không đủ mà phải dùng tới cả lưỡi. Nhưng lúc này bên ngoài thì rất lạnh, vì vậy Điêu Thuyền đề nghị đến ký túc xá của tôi và đương nhiên tôi không có lý do gì để phản đối, tôi ôm cô ấy rồi cùng nhau trở về ký túc xá. Tại đây chỉ có tên mọt sách Lý Phong đang nằm trên giường đọc sách mà thôi, khi thấy chúng tôi vào thì mặt đỏ bừng, nhanh chóng mặc quần áo và nói đi đến phòng khiêu vũ, nói một lúc sau sẽ quay lại, thế là anh ta vội vàng chạy trốn chúng tôi.
Tôi gọi Điêu Thuyền vào ngồi trên giường của mình, sau đó khóa cửa lại và đến ôm cô ấy. Ký túc xá nhỏ đã trở thành một thế giới nhỏ của hai chúng tôi, tình yêu của chúng tôi như lửa, và hành vi tình cảm của chúng tôi ngày càng leo thang. Bàn tay to lớn của tôi đang xoa bóp bộ ngực mềm mại của cô ấy, và tôi cũng rất ngạc nhiên trước sự dạn dĩ của cô ấy, bởi vì Điêu Thuyền đã đưa tay xuống đáy quần của tôi và chạm vào dương vật của tôi qua lớp quần trong với quần ngoài. Tôi dần dần mất đi lý trí, tôi không khách khí đưa tay chạm vào hạ bộ của cô ấy, nhưng Điêu Thuyền lại càng nhanh hơn tôi, nên tôi không kịp hành động thì cô ấy đã cởi thắt lưng cho tôi mất rồi. Trong trường hợp đó, tôi ngầm hiểu và bắt đầu cởi quần áo của cô ấy. “Giống như kiểu có qua có lại mới toại lòng nhau”
Hai chúng tôi nhanh chóng ôm lấy nhau, lúc này thì tôi trần truồng dưới chăn bông, còn Điêu Thuyền thì điên cuồng ôm lấy tôi, rồi cô ấy kéo thân hình tôi nằm trên người mình. Điêu Thuyền dang hai chân tôi ra, rồi cô ấy dùng tay nắm lấy dương vật cương cứng của tôi và chĩa vào âm hộ của cô ấy, tôi thấy tình tiết lạ nên quay sang cô ấy lén nhìn xuống. Tôi thấy cái cửa mình của cô ấy nó trơn tru, và âm đạo của Điêu Thuyền rất ẩm ướt và trơn trượt, tôi mới bèn chơi trò bơm hơi và thâm nhập một cách trơn tru lỗ âm đạo. Điêu Thuyền la hét ầm ĩ, tôi sợ quá vì nghĩ rằng cô ấy đau, nhưng khi tôi dừng lại thì cô ấy la tôi, rồi giục tôi địt mạnh vào.
Ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân, sau đó có người lấy chìa khóa mở cửa, phát hiện cửa bị khóa từ bên trong, liền dùng sức gõ cửa. Tôi giật mình, không kiềm chế được, một luồng tinh dịch bắn mạnh vào âm đạo của Điêu Thuyền. Sau đó tôi vội vàng mặc quần áo, không thèm dọn giường, tôi vội vã mở cửa, tiếng thở tôi hòa nhập giữa những tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập, Điêu Thuyền mắc cỡ, cúi gằm mặt vội vàng chạy đi. Châu Phi ở ngoài cửa, kinh ngạc nhìn bóng lưng của Điêu Thuyền, và nhìn tôi một cách nghi ngờ sau khi bước vào phòng ký túc xá.
Tôi cảm thấy hơi lo lắng và hỏi anh ấy:
– Anh sao vậy, tại sao anh không tiếp tục chơi ở buổi khiêu vũ, anh quay lại làm gì?
Châu Phi lúc này đang nhìn chằm chằm vào giường của tôi, rõ ràng vừa rồi có người phá phách ở đó, anh ta hơi kinh ngạc hỏi tôi:
– Vừa rồi bạn làm gì, cô gái kia là ai?
Tôi không khỏi có chút đắc ý:
– Ơ… Vừa rồi gặp nhau ở vũ hội, đêm nay không ngờ lại trúng được gái xinh. Hi Hi…
Châu Phi không thể tin được, anh ấy đi tới kiểm tra cẩn thận trên giường của tôi, nói với giọng điệu kỳ lạ:
– Hừm! Không có máu, hình như cô ấy không phải là trinh nữ.
Lúc này tôi mới nhớ lại quá trình vừa rồi, hình như Điêu Thuyền từ đầu đến cuối đều là người chủ động, động tác và kỹ năng của cô ấy rất thành thạo, âm đạo của cô ấy có thể thuận lợi tiếp nhận sự xâm nhập của tôi. Chỉ là cô ấy không cảm thấy đau, thậm chí cô ấy còn hét lên, hết lần này đến lần khác… Dựa trên kiến thức mà tôi đã học được từ sách, Điêu Thuyền không có đặc điểm nào phù hợp với đặc điểm của một trinh nữ.
Tôi chợt cảm thấy chạnh lòng, vốn tưởng rằng mình đã trải qua rất nhiều mối tình và dễ dàng chinh phục được Điêu Thuyền, nhưng bây giờ tôi lại có cảm giác như mình đã bị cô ấy chinh phục. Châu Phi xúc động nói:
– Chí Dũng, bạn nên hiểu một điều rằng: “Có một sự thật đơn giản mà bạn nên hiểu. Những gì quá dễ dàng có được thường không phải là tốt nhất.”
Sau đó Châu Phi nói với tôi rằng anh ấy đã ở với Diễm Hân hơn một tháng, nhưng phần dưới cơ thể của Diễm Hân vẫn là khu vực cấm đối với anh ấy, và anh ấy không được phép chạm vào nó. Vừa rồi hai người cũng đến sân chơi, khi đang say đắm, anh ta đột nhiên đưa tay chạm vào đũng quần của Diễm Hân, tuy ra đòn thành công nhưng khiến Diễm Hân khó chịu, thế là anh ấy kiên quyết đứng dậy bỏ đi, không thèm để ý đến tôi nữa. Châu Phi bực bội quay trở lại ký túc xá phòng của anh ta, chỉ thấy rằng cửa không thể mở được, vì vậy anh ta vô cùng tức giận và đập cửa một cách liều lĩnh. Kiểu “giận cá chém thớt” ấy.
Trong xương tủy tôi vẫn là một người đàn ông tương đối truyền thống, tấm thân trinh nguyên của tôi đã được trao cho một cô gái hoang đàng với những quan niệm tình dục buông thả, khiến tôi cảm thấy mình như một kẻ thất bại. Tuy nhiên, nhìn lại Châu Phi, anh ấy có thiện chí nhưng còn lâu mới nếm trái cấm, tôi cảm thấy mình ở một khía cạnh nào đó cũng may mắn, ít nhất tôi đã đi trước anh ấy một bước, và tôi đã nếm trải hương vị tuyệt vời của tình yêu giữa một người nam và một người nữ.
Sau đó, tôi và Điêu Thuyền trở thành bạn bè, và chúng tôi tìm mọi cơ hội để nếm trái cấm, thậm chí trốn học để thưởng thức hương vị trai gái yêu đương. Tôi trải qua kỳ nghỉ đông đầu tiên trong sự dằn vặt, ở nhà luôn bồn chồn và rất nhớ Tiểu Tuyết chị gái của tôi, ngay cả Châu Phi đến chơi với tôi cũng không có hứng thú với cậu ấy. Châu Phi đã bị tôi tắt máy vài lần, nhưng anh ấy không quan tâm, anh ấy đã đến trò chuyện với chị gái của tôi một cách thân thiện, nhưng anh ấy cũng rất thích thú.
Cuối cùng sau khi sống sót qua kỳ nghỉ đông, tôi đã tìm thấy Điêu Thuyền ngay khi đến trường, và chúng tôi đã làm tình hai lần liên tiếp một cách cuồng nhiệt trước khi chia tay. Châu Phi luôn giữ thái độ không đồng tình với chuyện giữa tôi và Điêu Thuyền. Sau đó, Châu Phi đã nhiều lần nhắc nhở tôi rằng Điêu Thuyền thực sự không phải là một cô gái ngoan khi anh ấy phát hiện ra rằng cô ấy không chỉ phát triển khái niệm tình dục của mình mà còn có quan hệ với một số bạn cùng lớp, và có quan hệ tình cảm với giáo viên và thậm chí cả lãnh đạo phòng sinh viên ký túc xá này nữa. Hơn nữa, cô ấy cũng có liên hệ ái ân với những người đáng ngờ trong xã hội.
Điều này đã nhanh chóng được chứng minh. Trong một bữa tiệc khiêu vũ cuối tuần, tôi và Điêu Thuyền đang khiêu vũ, đôi giày cao gót của Điêu Thuyền vô tình giẫm lên chân một bạn nam cùng lớp, và cậu ấy đã chửi bới tôi. Nếu là bình thường, đối mặt với một đối thủ cao lớn như vậy, tôi biết mình không địch nổi, có lẽ đã bỏ chạy từ lâu. Nhưng tôi không muốn mất mặt trước mặt Điêu Thuyền người bạn gái của mình nên mạnh dạn bước ra định cãi lại, thì lại bị thằng nhóc đó đấm vào mặt, ngã lăn ra đất, máu mũi chảy đầm đìa. Điêu Thuyền không hề rụt rè, bước tới lớn tiếng hỏi tên thiếu niên kiêu ngạo nói:
– Hừm… Lý Tùng… Tại sao, cậu lại đánh Chí Dũng bạn trai tôi? Tôi sẽ đuổi bạn ra khỏi phòng và tôi có thể làm được.
Trong vòng một tuần, cậu bé tên Lý Tùng đã bị nhiều người đánh bên ngoài trường học, gãy hai xương sườn và phải nhập viện. Chuyện này lan truyền khắp khuôn viên trường, tôi và Điêu Thuyền đi đến đâu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh. Tôi hỏi Điêu Thuyền rằng, có phải cô ấy thuê người làm việc đó không, nhưng Điêu Thuyền không để tôi quan tâm, thậm chí còn không để tôi hỏi thêm, nói rằng biết nhiều hơn sẽ không có lợi cho tôi.
Châu Phi đã cố gắng hết sức để thuyết phục tôi thoát khỏi Điêu Thuyền, anh ta nói rằng tôi không thích hợp để kết giao với một cô gái như vậy, nếu không sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị tổn thương. Tôi cũng rất mâu thuẫn, một mặt, Điêu Thuyền rất tốt với tôi, cô ấy không chỉ mang đến cho tôi sự thỏa mãn tuyệt vời trong chuyện chăn gối mà còn quan tâm đến tôi bằng mọi cách trong cuộc sống hàng ngày, khi tôi ở bên cô ấy, cô ấy chi tiền cho tôi và mua cho tôi không thể nhớ có bao nhiêu thứ. Mặt khác, một cô gái như cô ấy thực sự không phải là đối tượng lý tưởng của tôi, cô ấy quá phô trương, đôi khi thậm chí điên rồ, một lần, cô ấy đề nghị vào lớp trong bóng tối để quan hệ tình dục, mặc dù rất thú vị nhưng cũng khiến tôi sợ hãi. Thật tệ, nếu chuyện này bị phát hiện, có thể tôi sẽ bị sa thải. Nhưng cô ấy có vẻ ổn. Tôi tương đối hướng nội, rụt rè và sợ vướng vào rắc rối, mặc dù ở bên cô ấy rất mới mẻ, lãng mạn và thú vị nhưng tôi không cảm thấy an toàn.
Khi tôi đang do dự, Châu Phi nói với tôi một tin sốc khác, rằng Điêu Thuyền có thể đang bán dâm trong khách sạn do dì của cô ấy điều hành. Tôi biết Điêu Thuyền sống ở quê, có một người cô điều hành một khách sạn ở huyện lỵ, vì khách sạn cách trường học rất xa nên cuối tuần, Điêu Thuyền thường ở nhà dì của cô ấy. Cho nên tôi luôn không đoán được tung tích của Điêu Thuyền, mấy lần tôi không tìm được cô ấy, cô ấy nói đã đến nhà dì ở vài ngày. Nhưng bây giờ khi nghe người bạn thân tha thiết cảnh báo tôi, dù đúng hay sai thì tôi cũng phải chuẩn bị tinh thần và ít nhất phải đeo bao cao su khi làm chuyện ấy, nếu không tôi sẽ gặp rắc rối nếu mắc “HIV”.
Những lời này khiến tôi run lên vì sợ, trước đây tôi và Điêu Thuyền không có biện pháp nào, vì hạnh phúc cá nhân, và do còn trẻ nên chúng tôi không nghĩ nhiều như vậy, điều kỳ lạ là Điêu Thuyền chưa từng mang thai. Tôi đã làm tình với Điêu Thuyền rất nhiều lần, nếu cô ấy mắc “HIV”, tôi cũng có thể đã mắc bệnh đó rồi. Tôi vội vàng tìm vài cuốn sách giới thiệu các bệnh lây truyền qua đường tình dục, đồng thời quan sát xem cơ thể có gì bất thường không, tôi lo lắng và từ chối mấy cuộc hẹn của Điêu Thuyền để xem xét biểu hiện của thân thể nó có gì không.
Sau một tháng khó khăn, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì cơ thể mình không có gì bất thường, nhưng tôi vẫn còn sợ hãi. Điêu Thuyền đã nhiều lần muốn ở một mình với tôi, nhưng tôi viện cớ từ chối, và cô ấy cũng nhìn tôi một cách kỳ lạ. Kỳ nghỉ hè đến rồi, tôi được về quê, mẹ và chị tôi rất vui, tôi thấy cuộc sống ở quê nhà cũng được cải thiện, giờ chính sách đã nới lỏng hơn, xiềng xích gia cảnh đang dần được tháo gỡ, chúng tôi, tức gia đình tôi có thể ngẩng cao đầu trong làng. Điều khiến tôi cảm thấy hơi phức tạp chính là, ngày càng có nhiều người cầu hôn chị gái tôi, điều kiện của đối phương cũng không tệ, chị tôi tuy chưa gặp mặt nhưng sớm muộn gì cũng sẽ lấy chồng.
Châu Phi thường đến nhà chơi với tôi, tôi không nói với gia đình về chuyện của tôi với Điêu Thuyền người bạn gái ở ký túc xá, vì vậy Châu Phi cũng bị tôi cảnh cáo phải giữ mồm giữ miệng. Nhưng tôi thấy rằng Châu Phi đến với tôi như thể anh ấy không muốn uống rượu, ánh mắt anh ấy thường đảo quanh chị gái tôi. Tôi suy nghĩ: “Tiểu tử này rốt cuộc là có ý gì, chẳng lẽ là đối với chị gái của mình sao? Hay là cậu ta mê nhan sắc tuyệt mỹ của Tiểu Tuyết?”
Ở quê chúng tôi có một tục lệ bất thành văn, đàn ông tìm vợ thì luôn tìm người nhỏ tuổi hơn mình, chị tôi lớn hơn Châu Phi hai tuổi, anh ấy có thể chấp nhận được không? Trên thực tế, Châu Phi là một người tốt, nếu chị gái tôi đi theo anh ấy, đó sẽ là một lựa chọn tốt. Nhưng vấn đề là, nếu Châu Phi chỉ muốn chơi với chị gái tôi, bản chất sẽ rất xấu, tôi không thể dung thứ được. Tôi đã thử dùng lời nói để kiểm tra Châu Phi, nhưng anh bạn này khá thẳng thắn, nói rằng dù sao nó cũng sẽ về quê, và Diễm Hân bạn gái của cậu ấy sẽ không quay lại với anh ta nữa, vì vậy bây giờ anh ta chỉ xem Diễm Hân là bạn bè, và sẽ không có kết quả. Và khi anh ấy về quê tìm vợ, chị gái tôi là cô gái xinh đẹp và đảm đang nhất làng hay cả những làng lân cận, và Tiểu Tuyết cũng là mẫu người anh ấy thích nhất, anh ấy không mấy bận tâm về vấn đề tuổi tác, nhưng anh ấy quan tâm đến ý kiến của chị gái tôi về anh ấy.
Tôi không biết cảm giác như thế nào, bạn thân của tôi trở thành anh rể của tôi? Nhưng nghĩ lại, nếu chị gái tôi thực sự muốn kết hôn, thậm chí kết hôn với Châu Phi thì vẫn tốt hơn kết hôn với người khác. Tôi tiết lộ với mẹ, nhưng mẹ tôi không phản đối, bà nói tùy chị tôi muốn. Tôi nói chuyện riêng với chị gái, chị gái ban đầu sửng sốt, sau khi biết tôi không nói đùa, chị ấy đã suy nghĩ nghiêm túc và nói cứ bình tĩnh, Châu Phi không khiến chị gái tôi ghét anh ấy, bởi vì anh ta là người tốt, nhưng chị ấy sẽ đi kết hôn với anh ta thì thật khó để chị ấy đưa ra quyết định ngay lập tức được. Cùng lúc đó, chị tôi lại hỏi tôi, bố mẹ Châu Phi có đồng ý không? Còn nữa… Ý kiến của mẹ chúng ta là gì? Có phản đối không?
Tôi tiết lộ thái độ của chị gái tôi với Châu Phi, anh ta mừng rỡ nói rằng bố mẹ anh ấy không phản đối gì, dù sao anh ấy cũng cùng chị gái tôi lớn lên, hai bên cũng hiểu nhau nên rất thoải mái. Châu Phi đến nhà tôi thường xuyên hơn, nhưng chị gái đối xử với với anh ấy như thể lạnh lẽo, bởi Tiểu Tuyết luôn viện cớ đi vắng, điều đó khiến Châu Phi rất đau khổ. Tôi không hiểu tâm tư của chị gái mình, vội vàng cũng không giúp được gì.
Sau khi năm học mới bắt đầu, Châu Phi bắt đầu viết thư cho chị gái tôi một cách điên cuồng, thường xuyên hơn cả thư gửi cho gia đình của anh ta. Khi lần đầu tiên nhận được thư trả lời của chị gái tôi, anh ấy đã rất vui đến nỗi thậm chí còn đưa bức thư cho tôi xem. Thật ra, thư hồi âm của chị tôi chẳng những rất ngắn, mà trong câu từ cũng không có hàm ý gì mơ hồ. Điều tôi đánh giá cao Châu Phi hơn là anh ấy đã chia tay với Diễm Hân, mặc dù không biết ai là người chủ động nhưng tôi vẫn cảm thấy yên tâm vì Châu Phi có thể hết lòng đối xử tốt với Tiểu Tuyết chị gái tôi.
Nhưng hoàn cảnh của tôi còn tồi tệ hơn nhiều, ngày đầu tiên đến trường, Điêu Thuyền đã tìm thấy tôi, thực ra đã lâu không gặp, tôi rất nhớ cô ấy, đương nhiên, tôi càng nhớ cơ thể của cô ấy hơn. Nhưng tôi không muốn mạo hiểm nữa nên đã lén mua bao cao su, khi lên giường tôi nói sợ cô ấy có thai nên nhất quyết đeo bao. Mặc dù Điêu Thuyền không nói gì nhưng ánh mắt nghi ngờ của cô ấy khiến tôi khó chịu, lần này ân ái thật nhàm chán, mỗi người đều có mối bận tâm riêng, lại lơ đễnh nên vội vàng kết thúc.
Sau đó, Điêu Thuyền không còn chủ động tìm tôi nữa, tôi càng không có tâm trạng chủ động đi tìm cô ấy, quan hệ giữa hai người dần trở nên hờ hững, có đôi khi gặp nhau trong khuôn viên trường, chúng tôi có cảm giác như người xa lạ. Về phần Châu Phi, có vẻ như mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp, anh ta không bao giờ cho tôi xem thư hồi âm của chị gái tôi nữa, và với vẻ mặt bí ẩn, anh ta khóa những bức thư đó vào ngăn kéo, không ai được phép động vào. Đôi khi tôi thức dậy vào ban đêm và thấy anh ấy vẫn đang đọc thư với vẻ mặt hạnh phúc.
Tôi trải qua kỳ nghỉ đông thứ hai trong sự cô đơn, tôi biết mối quan hệ với Điêu Thuyền về cơ bản đã kết thúc, trong lòng tôi không còn nhớ nhung ai, và tôi cảm thấy rất trống rỗng. Còn Châu Phi thì ngược lại với tôi, hầu như ngày nào anh ấy cũng đến nhà tôi nhưng không tìm tôi, anh ta đặt tay lên cặp mông tròn trịa của chị gái tôi mà vuốt ve khiến tôi chua xót, tôi rất khó chịu nên vội vàng đi ra xa.
Vào học kỳ hai của năm lớp mười hai, tôi phát hiện ra rằng Điêu Thuyền đã có bạn trai mới, điều khiến tôi ngạc nhiên là đó thực sự là Lý Tùng, người mà cô ấy thuê người đánh nó. Chuyện này thật sự rất kịch tính, tại sao Điêu Thuyền lại móc nối kết giao với cậu nhóc này? Tôi không hiểu nổi, và tôi cũng không có ý định cản ngăn hoặc xen vào.
Có lần tôi nhận được thư từ gia đình, trong thư viết rằng nhà tôi sắp xây nhà mới, chú Châu Phong bỏ tiền của, công sức tìm người xây thêm một căn nhà cạnh nhà chính của nhà tôi. Tôi thầm nghĩ, chú Châu Phong đây là đang lấy lòng con dâu tương lai đúng không? Nhưng tôi vẫn rất biết ơn chú ấy. Hai lần đi nghỉ phép về nhà, tôi ngủ cùng giường với mẹ và em gái, mặc dù có kéo rèm ở giữa nhưng hai người phụ nữ trưởng thành và gợi cảm đang ngủ bên cạnh tôi, hơi thở của họ gần như trong tầm tay. Tôi nghe rõ mồn một, thực sự là một cực hình đối với một thanh niên vốn đã hiểu về tình dục như tôi. Với một ngôi nhà mới, tôi có thể ngủ riêng với họ, khuất tầm nhìn và khuất tâm trí.
Vì nhà trường muốn chụp ảnh nên tôi đến hiệu ảnh ở quận lỵ, thấy một tấm ảnh đen trắng to ở cửa sổ, bỗng nhiên mắt tôi sáng lên và tôi cảm thấy kinh ngạc. Cô gái trong bức ảnh rất xinh, với hai lúm đồng tiền sâu trên khuôn mặt tròn và xinh xắn, và một đôi mắt to tròn như nước dưới đôi lông mày thưa, đôi mắt đó nhìn vào máy ảnh mà như đang nhìn chính tôi vậy, trông cô bé trong bức ảnh ngây thơ như trẻ thơ. Nhiệt tình, vui tươi và quyến rũ, tất cả kết hợp lại tạo thành một cảm giác khó hiểu, nhưng dường như người trong ảnh đó đã nhìn thấu tận đáy lòng tôi, khiến tôi không tự chủ được muốn đến gần và có được cô ấy ngay lúc này.
Tuy là ảnh đen trắng nhưng làn da của cô gái rất xuất sắc, các đường nét trên khuôn mặt rất xinh đẹp, ăn khớp với nhau rất hài hòa, như thể cô ấy đang còn sống đứng trước mặt tôi, có cảm tình với tôi. Không ngờ trên đời lại có một cô gái đáng yêu như vậy, nhan sắc vượt phàm tục, như có tiên khí. So với cô ấy, chị gái tôi chỉ có thể cúi đầu, bởi vì cô bé trong ảnh đẹp quá. Tôi bước vào để chụp ảnh, nhiếp ảnh gia và nữ trợ lý rất nhiệt tình với tôi. Tôi không khỏi tò mò và hỏi cô gái trong bức ảnh đen trắng trước cửa sổ nhà họ là ai? Nữ trợ lý là một phụ nữ trẻ khoảng ba mươi tuổi, khi tôi hỏi cô ấy, cô ấy nở nụ cười tán tỉnh và nói:
– Hihihi… Đó là con gái của cựu Chủ tịch trong xưởng ảnh của chúng tôi.
Cô ấy quay đầu lại và nói với nhiếp ảnh gia:
– Hay anh chụp cho cậu ấy vài kiểu, có thể sẽ rất nhiều người đến xem những bức ảnh và hỏi về người trong ảnh là ai mà đẹp trai vậy? Hihihi…
Nhiếp ảnh gia mỉm cười tán thưởng, có chút tự hào. Chụp ảnh xong tôi đi ra ngoài, một cô gái từ bên ngoài chạy vào khiến tôi sững sờ, đây không phải là cô gái trong ảnh sao! Với mái tóc cắt ngắn một bên tai, chiếc váy trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hỏn, trông cô xinh hơn trong ảnh và trông trẻ trung, dễ thương và duyên dáng hơn. Cô gái đi thẳng vào sân trong, nói với một ông già hói đầu đang nằm trên ghế đan bằng liễu gai:
– Bố, mẹ bảo bố về ăn cơm.
Tôi sửng sốt, một cô gái xinh đẹp như vậy lại được sinh ra cho một lão già xấu xí trông có chút tiều tụy này sao? Thật không thể tin được. Ông lão đứng dậy lẩm bẩm nói với con gái:
– Ờ… Bố học được từ một người nước ngoài nào đó gọi bố là “Daddy”. Bố muốn làm quen với tên tiếng anh này, nên con gọi là “Daddy” thì tốt hơn.
– Không! Không! Chúng ta là người Á Đông nên gọi Bố, hay Ba hoặc Cha thôi à! Hihihi…
Cô bé mím miệng tinh nghịch, và tôi bị mê hoặc bởi điều đó, tưởng tượng nếu tôi được hôn cái miệng nhỏ mũm mĩm đó thì sẽ sung sướng biết bao. Đến lúc đi học, hình ảnh cô gái ấy in sâu trong tâm trí tôi, không biết bao lần tôi mơ thấy cô gái ấy. Trong giấc mơ, cô ấy thật dịu dàng ngoan ngoãn, để tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé, ôm lấy chiếc eo thon thả, hôn lên đôi môi mềm mại của cô ấy… Dù chỉ gặp một lần, nhưng tôi rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng hình bóng cô ấy đã hoàn toàn chiếm trọn trái tim tôi, tôi không còn hứng thú với những người phụ nữ khác, tôi chỉ nghĩ về cô ấy mỗi ngày! Trời ơi, tôi có bị ma ám không? Sau đó thì… Tôi đã nhiều lần lang thang trước studio ảnh nhưng không bao giờ gặp lại cô gái này nữa.
Vào kỳ nghỉ hè thứ ba, tức hết năm học Trung cấp Nông Nghiệp, khi tôi trở về nhà, ngôi nhà mới đã được xây dựng xong. Tôi chuyển đến một ngôi nhà mới, nhưng thường xuyên bị mất ngủ, bởi vì tôi vẫn nghĩ về cô gái đó, và hình bóng của cô ấy luôn lủng lẳng trước mắt tôi. Tôi nghĩ, sẽ thật tuyệt nếu có một bức ảnh của cô ấy, và nhìn vào bức ảnh của cô ấy có thể làm dịu đi một chút nỗi nhớ thương của tôi.
Tần suất Châu Phi đến nhà tôi rõ ràng ít hơn, nhưng chị gái tôi lại thường xuyên đến nhà anh ấy. Tôi không quan tâm lắm đến việc họ đang làm gì hay mối quan hệ đã phát triển đến đâu. Người mẹ nói rằng một nhà máy chế biến nhựa sẽ được thành lập trong làng, và tòa nhà của nhà máy đã được xây dựng ở phía tây của làng, thiết bị đang được lắp đặt và sửa lỗi. Mẹ tôi ngụ ý rằng tôi có thể làm việc của mình trong nhà máy sau khi tốt nghiệp trong tương lai, điều này tốt hơn là trở thành một kỹ thuật viên nông nghiệp. Tôi không có nhiều hứng thú với nó, ngôi làng nhỏ trên núi biệt lập cách xa thị trấn huyện, và những người ở đó biết cách sống và hưởng thụ.
Năm học cuối cùng trôi qua vội vã, tôi cứ trăn trở về tương lai của mình, và tôi sợ hãi một ngày trở về làng để sống qua ngày. Nhưng làm thế nào để ở lại quận, tôi không có ý kiến gì cả. Châu Phi cũng rất hiểu tôi, nhưng anh ấy không có việc gì làm, chúng tôi đều đến từ một ngôi làng nhỏ trên núi, không có người thân trong huyện, hy vọng ra đi quá mong manh. Một tháng trước khi tốt nghiệp, tôi vẫn còn bỡ ngỡ. Một buổi tối, một người bạn cùng lớp gọi tôi xuống nghe điện thoại ở tầng dưới, tôi không ngờ rằng cuộc gọi đó là của Điêu Thuyền. Giọng điệu của Điêu Thuyền rất bình tĩnh, cô ấy nói rằng cô ấy vẫn chưa có việc làm, và cô ấy đang giúp dì trông coi khách sạn, sau đó hỏi tôi kế hoạch tốt nghiệp của tôi là gì. Tôi không nghĩ nhiều về điều đó, và nói rằng tôi muốn ở lại quận lỵ, nhưng điều đó có vẻ khó khăn. Sau khi trò chuyện thêm vài câu, tôi cúp điện thoại với một cảm giác đau đớn trong lòng. Điêu Thuyền thực sự là một cô gái rất tốt, cô ấy vẫn nhớ tôi, nhưng tôi gần như đã quên cô ấy mất tiu rồi.
Sau nửa tháng nữa, Điêu Thuyền đích thân đến ký túc xá của tôi để tìm tôi, sau khi vào xã hội từng trải với cuộc sống đời thường, cô ấy trở nên thành thạo hơn trong việc ăn mặc, cô ấy ăn mặc theo phong cách rất nước ngoài và trở nên nữ tính hơn. Điêu Thuyền nói rằng cô ấy muốn nói vài lời một mình với tôi, và mọi người trong ký túc xá đều lịch sự rời đi. Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhưng không khóa, tôi biết cô không muốn nối lại tình cũ, lòng tôi cũng bình tĩnh hơn rất nhiều. Điêu Thuyền lấy ra một tờ giấy, đưa cho tôi và nói:
– Cục vườn nông trại huyện là một bộ phận mới thành lập và đang tuyển dụng, nếu anh quan tâm, hãy đưa tờ giấy này cho giám đốc Luân, và ông ấy sẽ đưa anh đi.
Tôi cầm tờ giấy sửng sốt, không ngờ lần này Điêu Thuyền lại đến với mục đích như vậy, tôi cảm giác mình làm đổ một lọ ngũ vị hương, cảm giác áy náy mãnh liệt khiến tôi á khẩu, thậm chí không nói được lời nào. Cho dù là một lời cảm ơn, nhưng nói vẫn không nên lời. Điêu Thuyền xoay người mở cửa đi ra ngoài, tôi đi theo cô ấy một bước, quan tâm hỏi cô ấy:
– Em… sống có tốt không?
Điêu Thuyền quay đầu nhìn tôi, nước mắt lưng tròng, cũng không nói lời nào, nhanh chóng chạy đi. Sau đó Châu Phi đi cùng tôi đến Cục vườn, và tìm thấy Giám đốc Luân rất thuận lợi, Giám đốc Luân rất niềm nở với tôi và nói cho tôi biết thủ tục đi làm và khi nào tôi muốn làm thì báo cho ông ta hay. Khi tôi bước ra khỏi Hoa viên, tôi vẫn còn trong mơ, bởi chuyện này dễ dàng thực hiện như vậy, lẽ nào trong bóng tối lại có thần linh giúp đỡ hay sao?
Quan điểm của Châu Phi đối với Điêu Thuyền cũng đã thay đổi, nhưng anh ấy vẫn cho rằng tôi và Điêu Thuyền không phải là người giống nhau, và chúng tôi không có duyên phận làm vợ chồng. Sau ba năm học trung cấp Nông Nghiệp, tôi kết thúc thời học sinh và bắt đầu bước vào xã hội. Sau khi báo cáo với Cục Vườn, Giám đốc Luân yêu cầu tôi quay lại làm việc sau một tháng. Trong tháng này, một sự kiện lớn xảy ra trong gia đình, chị tôi và Châu Phong kết hôn. Chị gái tôi đã trở thành công nhân trong nhà máy chế biến của làng, bí thư thôn và trưởng thôn là giám đốc và phó giám đốc nhà máy, cha của Châu Phi, Châu Phong thì chú ấy phụ trách tài chính của nhà máy, và Châu Phi thì phụ trách bán sản phẩm. Nhưng người mẹ của anh ta đã không làm việc trong nhà máy vì bà đã trượt khóa đào tạo.
Các thành viên trong gia đình tôi rất ủng hộ tôi làm việc ở Cục vườn huyện, sau cùng thì tôi rời nông thôn và trở thành cư dân thành phố. Cục vườn là một nơi thoáng mát sạch sẽ ít người, công việc của tôi rất nhàn nhã, nhưng tôi rất vui. Giám đốc Luân không thường xuyên đến nơi làm việc, và mọi người đều rất vui khi được tự do, chơi bài xì phé và nói về những ngọn núi trong công việc đã trở thành một xu hướng, tôi không muốn chạy theo đám đông, vì vậy tôi thường trốn trong văn phòng và đọc sách của mình.
Chúng tôi thuê một công nhân tạm thời để dọn dẹp tòa nhà văn phòng nhỏ hai tầng của chúng tôi, cô ấy là một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, nhìn kỹ thì dung mạo không tồi, khi còn trẻ nhất định là một mỹ nhân. Cô ấy tên là Hoa Hạ, và tôi nghe nói rằng cô ấy là một người họ hàng nào đó của Giám đốc Luân. Hoa Hạ thích trò chuyện với tôi trong văn phòng của tôi sau khi cô ấy kết thúc công việc, thực ra tôi không có ấn tượng tốt về cô ấy, tôi nghĩ cô ấy là người dọn dẹp và tôi không có gì để nói, với lại cô ấy lớn tuổi hơn tôi rất nhiều.
Hoa Hạ mỗi ngày đều về nhà nấu cơm vào buổi trưa, có lúc cô ấy đến vào buổi chiều, có lúc cô ấy không đến, dù sao cô ấy cũng là công nhân tạm thời, không ai quan tâm đến cô ấy, đương nhiên, không ai khác quan tâm đến cô ấy. Còn ông… Giám đốc Luân thì phụ trách một mình. Vào một buổi trưa nọ, trời mưa to và Hoa Hạ đang trò chuyện trong văn phòng của tôi. Tôi nói:
– Ơ… Mưa to quá, trưa chị không về được phải không?
Hoa Hạ không quan tâm, cô ấy mỉm cười với tôi và nói:
– Oh… Con gái tôi, lúc nữa sẽ đưa cho tôi một chiếc ô.
Quả nhiên, một lúc sau, một cô gái đứng trước cửa văn phòng của tôi với hai chiếc ô. Tôi nhìn lên và sững sờ, sao có thể là cô ấy???