Phần 8
Thằng Long quyết phải tìm cho ra sự thật, nó dường như hiểu rằng có chuyện gì đó mờ ám mà nó không biết, một điều gì đó mà nó cảm nhận là chẳng lành cho quá khứ của nó. Chiều hôm đó nó nhanh chân quay về nhà trước khi ông Hùng về, nó lẻn vào phòng và lục lọi hết những thứ giấy tờ trên kệ, cốt tìm xem có chuyện gì mà cái gia đình này đang giấu nó hay không. Nhưng tất cả chẳng thể cho nó một câu trả lời nào.
Trong miền ký ức của nó, có một thứ ảo ảnh mơ hồ nào đó mà nó không thể nhớ được, ký ức rõ ràng và gần nhất mà thằng Long còn có thể nhớ đó chính là khi nó mở mắt ra sau một giấc ngủ dài, thằng Long khi đó chỉ là đứa 10 tuổi, nó thấy mình nằm trên giường trong một căn nhà sang trọng. Người đầu tiên nó gặp chính chính là ông Hùng, người mà nó thấy rất lạ.
Sau đó nó được ông Hùng kể rằng ông ta nhìn thấy nó nhất xỉu trên đường đi, nghĩ là thằng nhỏ đói quá mà xỉu nên ông mang nó về nhà nuôi. Ông Hùng khi đó đã có vợ, nhưng chưa có con nên ông nhận luôn đứa trẻ mồ côi đó là con và đối đãi như con ruột trong nhà. Vài năm sau thì vợ ông mang thai và sinh cho ông một người con gái, cũng chính là em gái của thằng Long hiện nay.
Cứ thế gia đình đó sống bên cạnh nhau, thằng Long thân là trưởng nam nên được ông Hùng hết lòng quan tâm và uốn nắn để nối nghiệp ông trở thành kẻ máu lạnh như ngày nay. Nhưng tuyệt nhiên, ông Hùng không hề cho vợ và con gái mình biết về chuyện mình là bố già trong thế giới ngầm, vợ và con gái ông chỉ biết ông Hùng là thương nhân thành đạt, Long là trưởng nam là tuổi trẻ tài cao.
Đã nhiều lần thằng Long từ nhỏ cho đến lớn cố hồi tưởng lại xem vì sao bỗng nhiên nó không thể nhớ được gì… có một vùng ký ức dường như bị xóa sạch trong đầu nó. Mỗi lần cố sức nhớ xem thứ ký ức đó là gì nó lại càng đau đầu, nên dần dần nó cũng cho chuyện đi đi vào dĩ vãng và chỉ sống như con người thật hiện nay.
Thằng Long suy nghĩ miên man, cơn đau đầu lại ùa đến, nó đau như búa bổ khiến toàn thân bất giác vô tri. Con đau nhói rồi lại qua, khi nó trấn tỉnh lại thì thấy mình đổ gục trên sàn nhà. Nó thầm nghĩ bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm cho ra sự thật. Cũng từ đây, thằng Long thấy cái gia đình dường như sao xa lạ quá, cái gia đình mà nó sống trong bao nhiêu năm qua, sao bỗng chốc nó cảm thấy vô cảm đến kỳ lạ. Chính ngay lúc đó, thằng Long nhận được tin nhắn của ông Hùng, dòng tin nhắn tuy không dài nhưng đủ để khiến thằng Long phát cáu và mất bình tĩnh…
“Tao quyết định rồi, con Hương là của tao, chỉ một mình tao thôi, mày tìm con đàn bà khác cho đám chủ hàng đi, tao sẽ không nói thêm về chuyện này”
Thằng Long giận điếng, nó điên lên như con chó hoang bị cướp đi miếng thịt sống, nó gầm rú lên và nện tay vào tường ầm ầm… Bà Dung, mẹ nó… à thật ra thì chỉ là mẹ nuôi của nó nghe thấy âm thanh kinh hoàng nên cũng vội chạy lên lầu xem sự thể thế nào.
Lại nói về Bà Dung, là vợ ông Hùng ngay từ trước khi thằng Long được ông Hùng nhận về làm con. Nam đó bà Dung mới 18 tuổi đã hạ sinh cho ông Hùng một người con gái, từ khi ông Hùng nhận thằng Long làm con, sự nghiệp ông Hùng bay cao như diều gặp gió khiến cho ông càng tin thằng Long chính là vận số phú quý của ông, càng khiến ông ưu ái với nó hết mực.
Người con gái Bà Dung sinh được cho ông Hùng là Linh cũng năm nay đã 27 tuổi trong khi bà Dng thì đã 45 tuổi. Cả hai mẹ con đều là kiểu phụ nữ thượng lưu sang trọng, khoác trong mình vỏ bọc đẳng cấp giàu sang để ngẩng đầu với người đời. Bà Dung cũng như Thu Hương đều là những người phụ nữ trông trẻ hơn tuổi thật của mình, điều khác biệt duy nhất có lẽ nằm ở tạng người, khi mà Thu Hương sẽ hữu thân hình cân đối hài hòa như một nữ thần thì bà Dung đậm tuổi hớn chút và cũng sở hữu thân hình múp hơn một chút, một kiểu đẹp điển hình cho nét đẹp phồn thực ngày xưa, với thân hình đồng hồ cát và vòng một vòng 3 nở nang mum múp.
Nhìn thấy thằng Long đang lên cơn như con chó dại khiến cho Bà Dung không khỏi kinh sợ, bá lớn tiếng quát mắng khiến cho thằng Long phần nào trấn tỉnh…
– Trời ơi, Long… cậu làm cái gì vậy… điên rồi à… dừng lại đi…
Bà Dung từ lâu vốn không coi thằng Long là con, chỉ có ông Hùng tin vào lời phán của thầy bói nên nuôi dưỡng thằng Long cho đến khi nó lớn, thế nên bà Dung chẳng hệ gọi nó là con mà chỉ gọi là cậu, sự đối đãi của bà Dung với nó chỉ dừng lại là những thứ mà bà Dung phải làm. Thằng Long hiểu được điều đó, nó cũng ý thức được nó chẳng phải là con ruột nên vốn chẳng để tâm.
Khi nghe tiếng bà Dung quát lớn, thằng Long như trấn tỉnh, nó ném thứ ánh nhìn nửa tỉnh nửa dại về phía người đàn bà mà suốt nhiều năm qua nó vẫn gọi là mẹ, ánh nhìn đó khiến cho bà Dung phần nào giật mình…
– Cậu điên hả, có điên quá thì vào bệnh viện mà ở đi… nhà này không chứa thứ điên khùng như thế.
Thằng Long không nói gì, hậm hực bỏ ra ngoài, trong đầu nó giờ đây ngổn ngang nhiều thứ suy nghĩ hỗn độn khó phân định… khi xuống cầu thang nó nhìn thấy chị Linh của nó cũng đang từ trong phòng đi ra, trang phục chỉnh chu dường như đang chuẩn bị đến một buổi Party thì phải.
– Mày khùng hả Long, làm gì mà gào lên như chó dại thế…
Chị Linh của nó không tiếc lời xả thẳng vào mặt đó, vốn trước nay Linh cũng không ưa gì thằng Long, hay nói đúng hơn là Linh không ưa cái tính của đứa em nuôi mình.
Nói một chút về hai mẹ co là bà Dung và Linh, tuy là vợ và con gái của một ông trùm thế giới ngầm nhưng cả hai đều không biết ông Hùng là nhân vật có máu mặt như thế nào, tất cả những gì hai mẹ con biết là ông Hùng là một doanh nhân đam mê tiền tài, không từ bất kỳ thủ đoạn nào trong kinh doanh để thâu tóm những công ty khác. Nói thẳng là hai mẹ con bà Dung và Linh không hề thích cách làm giàu của ông Hùng, với hai mẹ con đó là cách làm giàu bất lương, cũng vì thế mà cả 2 quyết định không tham gia chuyện kinh doanh của ông Hùng.
Thằng Long nghe tiếng chị gái nó mắng nhưng nó chẳng thèm để tâm, nó quyết phải tìm cho ra sự thật. Nó có linh cảm thân thế của nó không chỉ đơn giản là trẻ mồ côi, dường như có một bí ẩn nào đó nằm trong vùng ký ức mà nó đã bị mất trí nhớ. Và rồi nó nhớ rằng trong phòng làm việc của ông Hùng nó từng thấy có 1 chiếc két sắt nhỏ xíu mật mã bằng hệ thống khóa xoay phức tạp.
Có một lần nó tình cờ đi ngang phòng, nó thấy bà Dung hỏi ông Hùng chứa thứ gì trong này thì ông Hùng tức giận và yêu cầu vợ mình không được chạm vào… trực giác dường như mách bảo rằng bí mật về cuộc đời nó phải chẳng ở chính trong chiếc két sắt nhỏ xíu đó… và thế là nó vờ như hậm hực vào phòng chốt cửa cố để chờ cho bà Dung quay vào phòng và chị gái nó đi ra ngoài, không còn ai để ý nó mới quay lại phòng ông Hùng và tìm chiếc két sắt.
Không khó để tìm ra chiếc két sắt này, nhưng nó không dám tự ý mở ra, phần vì nó hoàn toàn không có mật khẩu, phần vì đây là loại két sắt có chuông báo động, chỉ cần ai đó cố tình tìm cách mở vặn sai mật khẩu thì chuông báo sẽ vang lên chói tai. Biết thế nên thằng Long không dám mạo hiểm. Nó lẳng lặng cho chiếc két sắt vào Vali và bình thản đi ra ngoài như chẳng có chuyện gì… nó không biết tối nay ông Hùng có quay về nhà hay không? Nên nó phải tìm cách mở cho được két sắt thật nhanh, không để cho ông Hùng biết.
Thằng Long biết chuyện này nó chỉ có thể hành động một mình, và nó biết ai có thể giúp cho nó. Thằng Long lên xe đạp ga, chiếc xe đen cáu cạnh gầm rú chạy một mạch trên đường, khí thế hung tợn như chính sự xáo trộn trong tâm trí thằng Long, và nó dừng lại trước một căn nhà gỗ.
– Mở nó ra… và ông có 2 tỷ ngay lập tức.
Long đặt chiếc két sắt ngay trước mặt một người đàn ông trung niên tuổi chừng 50 nhưng đầu đã hói để để lại vài sợi tóc bạc lưa thưa. Đó chính là lão Tuất, ngày xưa là tâm phúc của ông Hùng và cũng chính là người từ trẻ am tường tướng số và bói toán… rất được ông Hùng tin tưởng…
– Cậu Long… Tại sao cậu lại muốn mở nó chứ… Tôi khuyên cậu…
Lão Tuất nói bằng cái giọng khuyên can nhưng thằng Long bất cần, nó xua tay và gằn giọng.
– Mở nó ra… ngay bây giờ…
Thời điểm đó lão Tuất nhìn thằng Long nhưng ánh mắt thằng Long dường như là ánh nhìn lạnh tanh của một con sói không có nhân tính…
– Cậu Long… tôi vốn là tâm phúc của ông Hùng… nhưng tôi đã thoái ẩn từ lâu… chuyện kinh doanh cha con cậu Tôi cũng không để tâm… sao cậu còn bức bách tôi…
Lão Tuất, đúng như lời lão nói, từ lâu đã là người ông Hùng tin tưởng vì giỏi thuật tướng số và xem mệnh người. Thằng Long hiểu người thầy bói mà cha nó buộc miệng nói ra trong cơn tức giận chẳng ai khác mà chính là lão Tuất. Dù 10 năm trước, lão Tuất sau khi bị một cơn tai biến khiến cho 1 chân bị bại liệt phải chống nạn, sộ quả bảo ập lên đầu nên xin rút lui khỏi toàn bộ hoạt động của ông Hùng và lui về ở ẩn nơi đây, chấp nhận cảnh sống bình dị mà đời thanh thản hơn… nhưng thằng Long hiểu, quá khứ ông Hùng, chỉ có lão Tuất hiểu rõ nhất.
Ngay lúc anh mắt trắng dã như thú dữ của thằng Long nhìn xoáy vào lão Tuất, cảnh cửa cổng bên ngoài hé mở, một người phụ nữ ưa nhìn tuổi trung niên trong bộ áo dài duyên dáng, và một người con gái với mái tóc dài mềm mại trong bộ áo dài trắng nữ sinh đi vào. Thì ra đó là vợ cà con gái của lão Tuất, vợ lão là giáo viên, con gái lão là nữ sinh lớp 11.
Cả hai đều xinh đẹp trong độ tuổi của mình. Nhìn thấy thằng Long nhưng cả hai đều không biết là ai, chỉ khẽ gật đầu chào và tươi cười trước khi đi vào nhà trong. Thằng Long cũng tươi cười chào hỏi lại như thể nó là khách quý của lão Tuất, chờ cho hai mẹ con đã đi hẳn vào trong nhà, thằng Long mới từ tốn nói, nó nói điềm tĩnh đến rợn người.
– (Thằng Long) Trao đổi nhé, Tôi không đòi ông phải cho tôi biết về thân thế của Tôi, Tôi chỉ muốn ông mở cái két sắt chết tiệt này ra, chỉ thế thôi… ông sẽ có ngay 2 tỷ đồng.
– (Lão Tuất): Nếu tôi vẫn từ chối thì sao? Cậu sẽ giết tôi à? Cậu biết là tôi theo cha cậu từ lâu, vốn đã không sợ chết.
– (Thằng Long): Tất nhiên là không, ông là tâm phúc của cha tôi, tuy đã thoái ẩn giang nhưng tôi xem ông như cha chú, sao giết ông được. Tôi sẽ không đụng đến ông dù chỉ là một sợi tóc… ông nghĩ sao nếu như ông sẽ sống để chứng kiến vợ và con ông bị một đám đàn ông đè lên giường hả… À. À… à… mà nếu chuyện đó xảy ra thì tôi em là vợ con ông cũng không được nằm trên giường đâu, có thể là bị đè ra sàn nhà, thậm chí là nhiều tư thế khác… ông biết đó, vợ con ông cũng đẹp, nếu bị hiếp tập thể thì tiếc lắm…
Lão Tuất nghe tin thì tái mặt, lão biết thằng Long dám nói dám làm, so về sự tàn nhẫn, có khi hắn còn cao tay hơn cha hắn nhiều. Lúc nãy, lão Tuất ngẩng đầu nhìn lên trời, buộc miệng nói…
– Ý trời, quả báo đây mà…
Câu nói đó của Lão Tuất khiến cho thằng Long nhíu mày. Nó dường như biết mình đã tìm đúng người và đi đúng hướng.
Đời tôi đã làm quá nhiều chuyện ác, vợ và con tôi chính là những gì tôi quý nhất trên cõi đời này, tôi biết nghiệp tôi tạo quá nhiều không dám cầu xin tha thứ, chỉ mong cậu để cho vợ con tôi được yên.
Thằng Long như hiểu được sự thành thật của lão Tuất, hắn ra dấu để lão Tuất cùng với hắn đi ra xe, đến một quán gần đó. Sau vào một căn phòng VIP biệt lập, gọi vài món đơn giản, và chốt cửa để giữ sự riêng tư, thằng Long bình tĩnh đến lạ thường, nó không đợi lão Tuất nói…
Trong đầu tôi có một phần ký ức gần như quên sạch, tôi chỉ nhớ tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, cha tôi khi đó tôi thấy xa lạ, ông ta nói tìm thấy tôi bị tai nạn nằm ven đường, chính ông (tức là lão Tuất) đã đưa tôi đến bệnh viện, hay nói cách khác chính ông đã cứu mạng tôi? Đúng không?
Lõa Tuất nốc một lúc hết hẳn 1 chai bia, như thể để cho có can đảm hơn, rồi lão ta mới gật đầu…
– Đúng, nhưng không phải là tôi cứu cậu, mà Tôi chính là người khiến cậu mất trí nhớ…
Thằng Long đánh rơi chai bia xuống đất, mất trợn trừng đầy kinh ngạc. Và hắn nhanh chóng nói…
– Vậy, có nghĩa… nghĩa là tôi vốn không phải trẻ mồ côi? Đúng không?
Thằng Long nghiến răng, nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, và thằng Long tin nó đã nói đúng… Lão Tuất thở dài và đọc cho Long nghe một hàng số, thật bất ngờ, đó chính là ngày tháng sinh nhật của chính thằng Long trước nay.
– Câu dùng mã này, mở cái két đó đi…
Thằng Long bất ngờ với chính mật mã đó… nhưng rồi lão Tuất tiếp lời.
– Đó không phải là ngày sinh nhật của cậu đâu… đó chính là ngày mà cậu từ một đứa trẻ bình thường trở thành trẻ mồ côi…
Thằng Long sững sờ trước câu nói đó của lão Tuất, sau khi khựng lại đôi chút, thằng Long bắt đầu quay mã số mở két sắt, tay hắn run lên… run lên… đó là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm thấy mình run rẩy đến như thế.
Bên trong chiếc két sắt, chẳng có gì, chỉ có duy nhất 1 tấm hình nhỏ, trong ảnh là 4 người dường như là một gia đình… người đàn ông lớn tuổi nhất dường như đã ngoài trung niên, mái tóc có phần muối tiêu như mình chứng cho thời gian từng trải, bên tay phải của ông là một người phụ nữ nét hiền hậu toát ra như ánh mắt và nụ cười, đó là một người đàn bà nhìn vừa hiện đại, vừa pha trộn nét truyền thống, tạo thành sự duyên dáng mặn mà, Bên tay trái của ông là một cô gái rất trẻ, tươi như hoa trong nắng sớm nụ cười sáng như hoa phong lan đón nắng.
Nhìn qua cũng biết người phụ nữ mặn mà kia là vợ còn cô gái trẻ tươi xinh kia là con gái của người đàn ông phong sương đó.
Đứng ngay trước áp lưng sát vào người đàn ông đó, là một con trai, trong cũng thanh tú, tuổi chừng 14 hay 15 gì đó, hẳn đó chính là đứa con út trong cái gia đình hạnh phúc này.
Nhưng điều khiến thằng Long sững sờ nhất, chính là đuôi mắt trái của người đàn ông đó có một nốt ruồi nhỏ. Người nào nhìn qua sẽ nghĩ ngay đó có thể là một chấm mụn, hay một vết dơ nào đó vô tình bám lên tấm hình… nhưng thằng Long ngay lần đầu tiên nhìn thấy đã biết ngay đó chính là vết nốt ruồi son. Vì… chính thằng Long cũng có 1 nốt ruồi son hệt như thế, vị trí và hình dáng dường như không hề sai lệch.
– Người này… người… người đàn ông này… là… là…
Có lẽ lão Tuất chính là người duy nhất được chứng kiến sự lúng túng và run rẩy như thế từ một thiếu gia máu lạnh như thằng Long. Lão Tuất đưa tay cản lại như thể không muốn trả lời câu hỏi của thằng Long. Lão ta chỉ vào tấm hình:
– Rút cây kim ra đi…
Thằng Long giật mình, nhìn vào tấm hình, có lẽ khi nãy vết nốt ruồi son của người đàn ông trong hình khiến cho nó quá chú ý đến bỏ sót một điều kỳ lạ. Đứa bé trai trong ảnh, có 1 cây kim gút bằng bạc nhỏ xíu rất tinh xảo đang đâm xuyên qua lớp giấy của tấm ảnh, vị trí chiếc kim đó ghim xuyên qua chính là giữa trán của đứa bé.
– Cậu Long… đó là chiếc kim bằng bạc đúc, tôi chính là người đã ghim chiếc kim đó vào tấm ảnh, và vị trí ghi bắt buộc phải ở giữa trán, tôi ghim nhưng tôi không có gan rút nó ra… cha cậu – ông Hùng sở dĩ cất tấm hình này vào két sắt vì để không ái có thể rút hoặc làm rơi chiếc kim đó ra… sự thể đến hôm nay coi như là ý trời…
Thằng Long như người chết đuối thả trôi theo dòng nước, nó run rẩy toát mồ hôi mà không biết phải làm gì… nó đưa tay mà vầng trán sũng nước, răng mím chặt vào môi, nó như cảm nhận sau khi nó rút cây kim này ra thì cuộc đời của nó sẽ thay đổi, nó run đến mức đưa tay lên rồi lại hạ xuống, đứa lên rồi hạ xuống… Trong đầu nó bỗng nhiên xuất hiện một câu hỏi.
“Kim bạc… tại sao lại là kim bạc”
Câu hỏi đó bỗng nhiên chạy đi chạy lại trong đầu nó, và bất giác nó mấp mấy môi buột miệng nói “kim bạc… kim bạc…”
– Vì cậu mạng mộc, chỉ có bản mạng thuần kim mới phong ấn khắc chế được…
Thằng Long ngẩng đầu nhìn lão Tuất đầy kinh hãi… Lão Tuất vội tiếp lời…
– Cậu Long, nghe tôi nói đây… nếu như cậu để cây kim đó ghì chặt trên tấm hình như cũ, cuộc đời của cậu không có gì thay đổi, vẫn là thiếu gia, vẫn là doanh nhân trẻ, vẫn là con của ông trùm khét tiếng… nhưng nếu cậu rút cây kim đó ra… mọi thứ có thể thay đổi… hãy thận trọng… cậu sẽ rất đau đấy…
Lời nói của lão Tuất dường như khiến cho thằng Long xóa tan đi những do dự, hắn hiểu lý do vì sao mình đến đây, hắn hiểu lý do vì sao mình ngồi trong căn phòng này, và ngay sau đó ánh mắt sắc lạnh như dao của Long quay trở lại.
– Không! Đến con chó còn có cha mẹ, tôi thà làm con chó của xã hội còn hơn làm một con người mất gốc…
Nói rồi thằng Long nghiến răng, dùng hai đầu móng tay bấu lấy cây kim bạc và kéo ra khỏi tờ giấy. Ngay thời khác nó cố gắng dùng sức rút kim, nó như cảm giác trong đầu nó dường như cũng có thứ gì sắc lạnh đang được kéo ra, sự ma sát của thứ sắc lạnh đó như thể cọ vào não và xương sọ khiến cho nó đau như ai mang búa bổ đầu mình… tay nó run và nó đã thoáng khựng lại vì cơn đau không thể chịu đựng. Càng cố rút đầu nó càng nhức nhối kinh khủng… thằng Long liếc nhìn lão Tuất, chỉ thấy lão ta nhìn nó bằng ánh nhìn đầy xót xa… và rồi lão ta nhắm mắt lại như thể không dám nhìn vào thằng Long…
Đến bây giờ, thằng Long quyết không dừng lại, nó nghiến răng gồng sức rút thật nhanh cây kim ra… giây phút cây kim dược kéo ra khỏi tấm hình, thằng Long như nghe trong não mình có 1 thứ tiếng “xoạc” khô ráp, đầu hắn đau đến điếng người và mọi giác quan dường như tê liệt, thằng Long rú lên một thứ âm thành như con thú rống lên những tiếng rống sau cùng trước khi lìa đời… ngay sau đó thằng Long buông rơi tấm hình và gục xuống bàn, ngay sau đó ngã gục gỏi ghé đầu đập xuống sàn, mắt nó như mờ đục đi và tê dại… một loạt những hình ảnh hỗn độn như vùng vô thức nào ùa về… nó thấy những tiếng cười, những tiếng khóc, những âm thanh của sự hạnh phúc, và cả những tiếng kêu la thất thanh, nó thấy lửa, rất nhiều lửa sáng rực và nó còn thấy nhiều người… nhiều người… lúc đó… nó nghe bên tai tiếng của lão Tuất…
“Cậu Long… tha tội cho tôi. Giết chết ký ức của cậu chính là cách duy nhất để cứu cậu, để giữ lại huyết thống của lão đại”.